Edit: Ry
Đối tượng cần được bảo vệ Lý Mục Dương đã ôm Nhan Ký Vân chạy tới gần căn tin trường.
Có thể là do Lý Mục Dương quá nhỏ gầy, còn bế Nhan Ký Vân nặng vài kí, tay bắt đầu run rẩy. Thằng bé chưa chạy được bao xa, Nhan Ký Vân đã nhảy xuống khỏi lồng ngực nó. Cậu rất hưởng thụ việc không cần phải đi đường, nhưng không phải là trong vòng tay của một đứa nhỏ bị bạo hành, cậu lại không què.
Tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, nhóm học sinh ùa về phía nhà ăn.
Náo loạn hơn nửa ngày, buổi sáng đã qua, cũng là thời điểm nên dùng cơm trưa.
Tiểu học khác với cấp hai, cấp ba, trong nhà ăn sẽ có giáo viên trông coi học sinh xếp hàng mua cơm.
Đến giờ này, Lý Mục Dương cũng đói bụng, nhưng cậu bé bị mấy người chơi kia dọa sợ, chọn trốn cùng Nhan Ký Vân ở dưới bệ cửa sổ một tòa nhà gần căng tin.
Từ nhà ăn truyền tới mùi cơm, không chỉ có Lý Mục Dương đói, Nhan Ký Vân cũng đói. Mèo và người khác nhau, mèo có hình thể nhỏ, đói nhanh, nó lại không ăn nhiều, nếu như dồn lại ăn một lần duy nhất thì sẽ tạo thành gánh nặng cho cơ thể, dễ bị nôn mửa. Thế nên cho tới giờ, Nhan Ký Vân luôn là ăn ít nhưng ăn nhiều bữa.
Lầu một ngoài nhà ăn, một người một mèo ngồi xổm trong bụi cây, mèo đen vểnh tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.
Bình thường ở nhà đói thì ăn cơm, không đói thì ngủ hoặc ra ngoài dạo chơi. Rõ ràng sắp tiến vào thời kì dưỡng lão rồi, ai mà biết được còn bị lôi vào cái trò khỉ gió này, nhớ lúc ở nhà quan hót phân quá đi mất.
Nhà ăn cũng là địa điểm có thể xảy ra sự kiện, giờ Lý Mục Dương mà vào ăn trưa, lỡ bị mấy đứa bạn học đổ canh lên người, chắc chắn HP sẽ tiếp tục tụt xuống.
Đang nghĩ dở, cậu đã thấy hệ thống bắn ra nhắc nhở HP của Lý Mục Dương đang tụt.
[HP của Lý Mục Dương giảm xuống còn 55%.]
Nhan Ký Vân: “…” Đúng là sợ gì thì bị cái đó.
Trên người Lý Mục Dương không có vết thương, vậy là do đói bụng nên HP mới tụt.
Nhan Ký Vân định lợi dụng thân phận của mình đi xin đồ ăn của mấy đứa nhỏ, nhưng lỡ gặp phải loại học sinh như Vương Kỳ Kỳ thì sẽ rất phiền phức. Đương nhiên cũng không thể vơ đũa cả nắm, có lẽ vẫn có học sinh cho cậu ăn thì sao?
Nếu như Lý Mục Dương chết, không biết cậu sẽ còn gặp phải chuyện gì trong trò chơi. Dựa trên kinh nghiệm chơi game trước giờ, NPC nhân vật chính mà tử vong, phó bản sẽ kết thúc, cậu cũng sẽ biến mất.
Nhan Ký Vân thay đổi kế hoạch, không tiếp tục ngồi trong bụi cây nữa. Cậu nhảy lên bệ cửa sổ nhà ăn, ngồi xuống bệ cửa sổ gần mấy bé gái, nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong mâm của người ta.
Bé gái vẫn luôn rất thích động vật nhỏ: “Oa, Meo Meo đáng yêu quá.”
Mặc dù Nhan Ký Vân ngồi khá gần mấy đứa nhỏ, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.
Bé gái dễ mềm lòng, đơn thuần cho cậu một cái bánh bao, Nhan Ký Vân ngậm bánh bao chạy mất.
Bé gái cho bánh bao: “…”
Nhan Ký Vân chui về bụi cây, nhả bánh bao vừa xin được vào tay Lý Mục Dương.
Lý Mục Dương hiểu ý, nhẹ nhàng xoa đầu mèo đen, kèn kẹt nói: “Cảm, cảm ơn, Hạt Vừng.”
Nhan Ký Vân nhìn cậu bé chằm chằm, giơ chân vỗ lên mu bàn tay đứa nhỏ, ra hiệu cho nó mau chóng ăn. Lý Mục Dương cắn một miếng, HP lập tức ngừng tụt.
Lý Mục Dương ăn bánh bao ổn định HP, cũng vô cùng hào phóng cho Nhan Ký Vân độ thiện cảm.
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được thiện cảm của Lý Mục Dương +25.]
Người chơi khác: “…”
Bọn họ chơi game sai cách à?
Nhan Ký Vân chưa từng xuất hiện, tại sao hắn ta luôn có thể thu hoạch được thiện cảm của nhân vật chính hả!
Nhan Ký Vân đã bắt đầu quen với việc Lý Mục Dương cho mình thiện cảm. Giờ cậu đói tới nỗi bụng sắp dán vào lưng, bèn tiếp tục nhảy lên trước cửa sổ nhà ăn, dùng chiêu cũ, ngồi trước mặt một bé gái khác, nhìn chằm chằm vào bánh bao trong mâm của cô bé. Bé con cũng không phụ kì vọng, cho cậu bánh bao, còn là một cái bánh bao nhân rau.
Mèo đen ngậm bánh bao đi mất, rất khôn.
Nhan Ký Vân trở lại bên cạnh Lý Mục Dương, cắn từng miếng bánh bao, lượng vận động của hôm nay quá thừa nên ăn gì cũng thấy ngon.
[Phòng phát sóng]
“Nó ăn trông ngon lành quá, làm tôi đói theo rồi.”
“Meo Meo đáng thương, đáng lẽ nó phải được ăn chút đồ hộp.”
“Há há há, người chơi khác ngơ hết cả rồi. Thấy HP của Lý Mục Dương tự dưng tụt xong tự dưng ngừng lại, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, tâm trạng cứ như ngồi cáp treo ấy.”
“Nhưng trò này vui hơn ngồi cáp treo nhiều.”
“Meo Meo ăn xong bánh bao rồi, hự, nó đang liếm lông!! Nhìn cái lưỡi nhọn nhọn hồng hồng kìa, sao có thể đáng yêu như thế!!!”
Nhan Ký Vân cũng không muốn liếm lông, nhưng đây là bản năng của mèo, cậu không có cách nào để khống chế. Lông bẩn thì phải lau dọn một chút, nếu không sẽ như bị mắc chứng ép buộc, cả người ngứa ngáy khó chịu.
Cậu đã làm mèo một năm, quen rồi, đều là ham muốn bản năng.
Nhan Ký Vân và Lý Mục Dương trốn ngoài nhà ăn, khó có được chút thảnh thơi, còn có thể tắm nắng bổ sung canxi.
Mà lúc này, những người chơi khác còn đang tiếp tục chia ra làm nhiều đường, đau khổ tìm kiếm Lý Mục Dương.
Buổi sáng đã xảy ra vụ người chơi xâm nhập phòng giám sát, giờ nơi đó bị đội trưởng an ninh theo dõi gắt gao, người chơi có muốn vào cũng không tìm được cơ hội, bọn họ hoàn toàn không biết Lý Mục Dương đã chạy đi đâu.
Có tổng cộng chín người chơi, vừa rồi có bảy người đánh nhau, Nhan Ký Vân chiếm một, vậy chỉ còn hai người, chắc hẳn chính là hai vị cậu gặp trong phòng giám sát.
Nhan Ký Vân chia chín người kia thành ba nhóm. Từ miệng của người chơi, cậu biết tổng kết điểm cuối phó bản sẽ liên quan tới cống hiến của mình với HP của Lý Mục Dương, thế nên giờ cậu càng phải một tấc cũng không được rời nhóc con này.
Một người một mèo đang nghỉ ngơi thì một nhóm học sinh đi về phía bọn họ. Bụi cây không thể hoàn toàn che giấu Lý Mục Dương, Nhan Ký Vân từ xa đã nghe được tiếng bước chân và trò chuyện, bèn gảy gấu quần Lý Mục Dương, để đứa nhỏ lùi sâu hơn vào trong bụi cây, tiếc là bộ đồng phục đã bán đứng cậu nhóc.
Bạn học đi tới kêu: “Lý Mục Dương, sắp vào tiết thể dục rồi, cậu ở đây làm gì vậy?”
Hóa ra thời gian nhàn nhã trôi qua nhanh như vậy! Nhan Ký Vân đã quen nhàn tản mỗi ngày nên không có mấy khái niệm về thời gian.
Cậu nhìn lên góc trên cùng bên trái có hiển thị đồng hồ, đã sắp hai rưỡi chiều.
Lý Mục Dương liếc nhìn Nhan Ký Vân trốn trong bụi cây, nói với bạn học tới tìm mình: “Tớ vào lớp ngay đây lớp trưởng.”
Lý Mục Dương theo lớp trưởng ra sân, cậu nhóc lo Nhan Ký Vân không đuổi theo, thỉnh thoảng phải ngoái lại nhìn một cái. Nhan Ký Vân đi trong bụi cây, để Lý Mục Dương yên tâm, chốc chốc cậu lại thò đầu ra, chốc chốc lại giơ đuôi, khiến cậu nhóc nở nụ cười.
Nhan Ký Vân nghĩ nhóc con này cười lên vẫn rất đáng yêu, giờ phút này cậu thế mà cảm nhận được chút vui thú của việc nuôi trẻ nhỏ.
[Phòng phát sóng]
“Nó ngoan quá nó ngoan quáaaaaa!”
“Đậu đậu đậu, đáng iu chết tui rồi, u hu hu hu hu, tui phải làm gì mới có được một bé mèo đáng yêu như vậy đây.”
“Sao có thể đáng yêu đến mức đó nhỉ, cứu mạng, bé cần bình thở oxi!”
“Điên cuồng hít hà hít hà!”
“Khen thưởng! Khen thưởng! Khen thưởng!”
“Muốn chơi trốn tìm với nó quá hu hu hu đáng yêu chết bố rồi con ơi.”
Trong lúc khán giả không ngừng hò hét đáng yêu quá đáng yêu quá trong lòng, Nhan Ký Vân lại đang nghĩ xem Lý Mục Dương sẽ gặp chuyện gì trong tiết thể dục.
Cậu nhanh chóng có đáp án.
Giáo viên thể dục cho học sinh lớp 4(6) tập bóng rổ, còn chia đội để thi đấu, đội đối thủ của Lý Mục Dương đều to cao hơn hẳn thằng bé.
Do thường xuyên bị mẹ bạo hành, lại thêm vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau cơn bệnh, nền tảng cơ thể Lý Mục Dương rất yếu. Đứa nhỏ bị đối thủ đẩy cho ngã ra đất, HP sau cú va chạm lập tức rơi mất 5%.
Lý Mục Dương hoạt động trong sân, rất rõ ràng, người chơi khác lập tức phát hiện thằng bé.
Chỉ một lát sau, nhóm ba người trước đó bắt cóc Lý Mục Dương đổi trang phục. Dương Tuyết tìm cớ dụ giáo viên thể dục rời đi, thanh niên mặc hoodie vào thay, chỉ đạo lớp 4(6) học tiếp. Y lập tức thay Lý Mục Dương ra, HP của Lý Mục Dương mới không tiếp tục rớt.
[HP của Lý Mục Dương giảm xuống còn 50%.]
Lý Mục Dương bị bạn cùng lớp đẩy ngã ra đất, chảy máu đầu gối, HP của thằng nhỏ không ngoài ý muốn bắt đầu điên cuồng sụt giảm, Vương Miên vội bế thằng bé tới phòng y tế.
Mục tiêu lại lần nữa về tay bọn họ, thanh niên mặc hoodie tìm cớ cho học sinh lớp 4(6) tự chơi.
Nhan Ký Vân yên lặng theo sau.
Điểm đến của họ là phòng y tế, Nhan Ký Vân dừng lại cách căn phòng khoảng cách chừng 5 mét. Bác sĩ của phòng y tế không phải hạng tốt đẹp.
Vương Miên vừa vào đã thấy bác sĩ, bác sĩ Trì liếc cái là nhận ra gã không phải nhân viên trong trường, nhưng Vương Miên lại không biết đối phương đã nhìn thấu thân phận mình.
“Bác sĩ, bạn nhỏ này bị thương ở chân, anh khám cho bạn ấy đi.”
Bác sĩ Trì nhanh nhẹn tiêu độc, bôi thuốc cho vết thương trên đầu gối Lý Mục Dương.
Khi Vương Miên đưa lưng về phía bác sĩ Trì hỏi Lý Mục Dương có đau không, bác sĩ Trì đột nhiên nở nụ cười tà ác. Y dùng băng gạc tẩm đầy thuốc mê bịt kín miệng mũi Vương Miên, Vương Miên không giãy giụa được mấy cái đã ngã rầm xuống đất.
Lý Mục Dương nhảy xuống khỏi ghế muốn chạy, cũng bị bác sĩ đánh thuốc mê.
Nhan Ký Vân nghe được tiếng bác sĩ Trì lôi kéo vật nặng trên sàn, mà tiếng bước chân của Lý Mục Dương cũng biến mất.
Phòng y tế cách ba tòa nhà khác một đoạn, nhưng lại khá gần bãi đỗ xe.
Lý Mục Dương bị bác sĩ Trì mang đi, mà tay bác sĩ này rõ ràng không phải người tốt, để yên thì chắc chắn Lý Mục Dương sẽ mất mạng. Tận mắt nhìn thấy Vương Miên và Lý Mục Dương bị đặt trên xe đẩy ra ngoài, Nhan Ký Vân lắng nghe tiếng động xung quanh, Dương Tuyết và thanh niên mặc hoodie kia vẫn chưa tới, cậu nhất định phải cản bác sĩ Trì rời khỏi trường.
Lần đầu tới đây Nhan Ký Vân đã biết tên bác sĩ này mắc bệnh sạch sẽ và chứng ép buộc.
Nhan Ký Vân cào bùn đất cho dính đầy chân, giả vờ như mình là một con mèo hoang, nhảy vào phòng y tế, giẫm đạp nhảy nhót trên đống giấy trắng ở bàn làm việc của bác sĩ Trì. Sau đó lại nhảy lên tủ chứa đồ, dùng chân đẩy những cái bình thủy tinh ở rìa kệ, hất từng cái xuống đất.
Bình thủy tinh rơi xuống đất, mấy thứ mùi khác lạ phun ra, bác sĩ Trì chưa đi xa lập tức dừng chân, sắc mặt cứng ngắc.
Ai dám động vào đồ trong văn phòng y?
Y ghét nhất là người khác động vào đồ của mình!
Bác sĩ Trì đẩy Vương Miên và Lý Mục Dương về lại phòng y tế. Y đi vào trong phòng làm việc thì thấy mèo đen đứng trên hộc tủ. Nó đang vươn chân gảy một cái bình thủy tinh chứa cồn, bình thủy tinh lung lay chực đổ, cuối cùng vẫn không thoát được vận mệnh tan tành.
Bác sĩ Trì nhìn dấu chân mèo đầy bùn đất trên mặt bàn, mặt tụ sương lạnh: “Mèo nhỏ phá phách, tao muốn kho tàu cái chân bé xíu của mày.”
Nhan Ký Vân ngồi trên ngăn tủ nhìn y, bình tĩnh đến mức hoàn toàn không nhìn ra được cơn sóng trào cuồn cuộn trong nội tâm cậu.
Theo đó là tiếng nhắc nhở nhiệm vụ mới của hệ thống.
[Người chơi Nhan Ký Vân kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh: Bí mật của bác sĩ Trì.]
[Nội dung nhiệm vụ: Trong vòng nửa tiếng hãy tìm ra bí mật của bác sĩ Trì, hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được 500 điểm tích lũy.]
Nhan Ký Vân: “…”
Bác sĩ Trì vừa nhìn là biết có bí mật, còn là kiểu bí mật không thể tiết lộ ra ngoài, cậu có thể lựa chọn từ bỏ nhiệm vụ không?
[Phòng phát sóng]
“Chỉ có mình tui thấy lúc Meo Meo đẩy bình thủy tinh trông rất đáng yêu à?”
“Trời ơi cái măng cụt cưng quá.”
“Nếu mèo nhà tôi mà đập hết bình thì tôi nghĩ tôi sẽ đánh chết nó.”
“Hoàng Thượng làm gì cũng đúng, làm gì cũng có thể tha thứ.”
“Cười vãi, bác sĩ Trì có bệnh sạch sẽ đó, chắc chắn sẽ không tha cho nó đâu.”
“Cuối cùng cũng đến tình tiết tôi thích xem nhất rồi, bác sĩ Trì, nhất định phải phát huy kĩ thuật giải phẫu siêu đẳng của ngài đó nha, uầy ~~ Háo hức quá đi mất!”