Ai Thấy Mèo Của Tôi Không

Chương 8: Hai món “người công cụ“




Edit: Ry
Đây là lần thứ hai Nhan Ký Vân đến phòng y tế.
Bố cục của phòng y tế rất đơn giản, có hai khu vực, bên ngoài là chỗ khám bệnh, bên trong là khu nghỉ ngơi của bác sĩ, không gian không tính là rộng rãi.
Nếu là người chơi bình thường, muốn tìm ra bí mật của bác sĩ Trì ở nơi chỉ cần liếc một phát là thấy hết này thì hơi khó.
Nhưng với Nhan Ký Vân thì lại không khó lắm. Hai lần vào đây cậu đều ngửi được một thứ mùi rất hắc, lần đầu tiên tới vội vàng chống cự tên bác sĩ nên không để ý, nhưng giờ nghĩ lại thì chắc chắn cái mùi khó ngửi này có liên quan tới bác sĩ Trì. Thứ mùi khó ngửi đó bị mùi hóa học thuốc men che đậy, Nhan Ký Vân phải cẩn thận phân biệt xem nó bắt nguồn từ đâu.
Bác sĩ Trì đang nhìn chằm chặp mèo đen, từng bước đi về phía chiếc kệ. Tạm thời Nhan Ký Vân không thể tập trung điều tra, mỗi lần hệ thống tuyên bố nhiệm vụ đều rất đột ngột, không cho người ta thời gian phản ứng.
Nếu như Nhan Ký Vân không có nguyên bộ lông đen thì chắc giờ đã thấy trán cậu toát mồ hôi hột. Cái này ít nhiều cũng liên quan tới mấy nhân vật bác sĩ thường xuất hiện trong phim và game. Trong mấy cái đó, nhân vật bác sĩ thường 99% là người xấu, không phải tội phạm giết người biến thái thì cũng là tội phạm IQ cao, có não có kĩ thuật, giết người không thấy máu, gần như luôn là boss cuối.
Nhân vật phản diện đã biến thái còn thông minh như bác sĩ vô cùng khó đối phó!
Thứ mùi gay mũi lan tràn trong phòng, bác sĩ Trì càng lúc càng tiếp cận Nhan Ký Vân.
[Phòng phát sóng]
Khán giả xem phát sóng ở góc nhìn thứ nhất bị bầu không khí căng thẳng làm cho sợ chết khiếp.
“Không được, không được, nhìn bác sĩ Trì từ góc này sợ mém đứt hơi.”
“Tôi cũng thế, kiểu bị áp lực lắm ấy. Mèo nhỏ mau chạy đi, đừng để bác sĩ bắt được!”
“Góc nhìn thứ ba hoàn toàn không có áp lực gì.”
“Aaaaaa, sợ vãi!”
“Kích thích, bác sĩ Trì, hạnh phúc của tôi hôm nay dựa hết vào ngài.”
“Nghe nói game mở rộng giống loài streamer, cố ý đến xem.”
Nhan Ký Vân vẫn ngồi trên hộc tủ như cũ, bác sĩ Trì cao chừng 1 mét 8, tay dài chân dài, chỉ cần giơ tay lên là có thể túm được cậu, có chạy đi đâu cũng sẽ bị bắt lại. Sáng nay đã bị y bắt một lần, trốn được ra hoàn toàn là nhờ may mắn, vả lại trước đó cậu cũng không đắc tội bác sĩ Trì. Nhưng giờ Nhan Ký Vân đã hoàn toàn chọc giận đối phương, chưa chắc có thể thuận lợi thoát được.
Nếu tạm thời không trốn được thì chi bằng tiếp tục đả kích y. Nhan Ký Vân nhanh chóng nhìn một lượt đống chai lọ trong ngăn tủ.
Trong hộc tủ có rất nhiều cái chai được xếp thành hàng, Nhan Ký Vân có thể với tới tầng cao nhất, cậu lại một lần nữa duỗi móng vuốt đẩy đẩy cái bình trước mặt.
Đây là một cái bình màu nâu, từ góc độ của Nhan Ký Vân có thể thấy cái bình này không giống thứ ban nãy cậu đẩy xuống, bên trong hình như còn ngâm gì đó. Móng vuốt dưới đệm thịt của Nhan Ký Vân vừa hay va vào, cái bình lung lay, nương theo tia sáng, cậu thấy được thứ bên trong.
Mèo đen sốc tới nỗi chân cũng cứng lại!
Má ơi! Trong bình ngâm một đôi mắt!
Quả nhiên bác sĩ Trì là một thằng cha siêu biến thái! Ai lại để một cặp mắt người trong phòng làm việc của mình hả!!
Cùng lúc đó, ánh mắt bác sĩ Trì cũng di chuyển theo hành động của Nhan Ký Vân, cả người cố định tại chỗ.
Nhan Ký Vân bình tĩnh lại, cậu phát hiện tên bác sĩ có phản ứng với cái bình, cặp mắt này có uy hiếp với y. Cậu để nguyên móng vuốt trên thân bình, dứ dứ muốn đẩy, thử thăm dò bác sĩ Trì.
Đôi mắt này có ý nghĩa quan trọng với y, nếu không y sẽ không đặt nó ở ngay đối diện ghế bác sĩ, từ vị trí ghế ngồi có thể quan sát cái bình này bất cứ lúc nào. Chỉ cần nghĩ thôi đã sởn hết cả da gà.
Bác sĩ Trì bạnh mặt, khóe miệng tạo thành một đường thẳng, hai mắt âm u nhìn Nhan Ký Vân chòng chọc, thương lượng với cậu: “Mèo đen nhỏ, mày rất thông minh, biết đến chỗ tao lấy băng cá nhân cho đứa bé trai vừa rồi sử dụng. Vậy giờ tao thương lượng với mày, tao thả bạn mày ra, mày không được động vào cái bình đó nữa.”
Đương nhiên Nhan Ký Vân không định thể hiện trước mặt bác sĩ Trì là mình có thể nghe hiểu tiếng người. Con người luôn có lòng hiếu kì với sự kiện hành vi đặc biệt, lỡ thằng cha này có hứng thú với mình hơn thì sao?
Mèo có thể nghe hiểu tiếng người ở đâu cũng rất được hoan nghênh, bác sĩ Trì còn là một thằng cha biến thái tàng trữ mắt người, cậu không muốn rơi vào tay biến thái.
Nhan Ký Vân chỉ nghĩ trong một giây, chân dùng sức, cái bình màu nâu bay ra ngoài. Bác sĩ Trì đang dồn hết sức tập trung vào cái bình, hốt hoảng chạy tới giơ hai tay đỡ!
Cơ hội tốt!
Nhan Ký Vân nhân lúc này nhảy từ ngăn tủ bên cạnh xuống đất, nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ.
Bác sĩ ôm chặt cái bình nhìn về hướng mèo đen biến mất, nghiến răng: “Mèo nhỏ, mày chết chắc rồi.”
[Phòng phát sóng]
“Meo Meo ghê thật, dám uy hiếp bác sĩ Trì! Nó thu hút sự chú ý của y rồi, thôi xong.”
“Người chơi gặp được bác sĩ Trì đều sợ chết khiếp. Y thường xuyên xoay họ vòng vòng, hôm nay gặp phải đối thủ rồi, bị một con mèo đùa bỡn, mẹ nó quá đáng mong chờ!”
“Tôi cũng thấy phê. Bảo bối của bác sĩ Trì suýt bị Meo Meo gạt rơi xuống đất, cái bản mặt vừa rồi của y đúng là trăm năm mới được thấy một lần.”
“Đúng rồi đúng rồi, có phải bác sĩ Trì rén rồi không?”
“Há há há, streamer mèo là tuyệt nhất.”
“Bác sĩ Trì làm tôi quá thất vọng, cởi cả quần rồi mà cho người ta xem cái này à! Xông lên kho tàu cái chân nó đi chứ!”
Nhan Ký Vân chạy trốn, trước hết cậu phải bảo vệ mạng nhỏ của mình đã.
Cậu còn nửa tiếng để điều tra bí mật của bác sĩ Trì, đã tóm được cái mùi kia rồi, giờ chỉ cần tìm ra nơi bắt nguồn thôi. Còn đôi mắt ngâm trong formalin kia, có thể liên quan tới bí mật của y, cũng có thể không, nhưng ai không mù đều thấy được cái bình đó rất quan trọng với bác sĩ Trì.
Cậu gây ra náo động lớn như vậy ở phòng y tế, Dương Tuyết và thanh niên hoodie mới vội vàng chạy tới.
Nhan Ký Vân thò đầu ra khỏi chỗ trốn.
Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, đến gần thì chỉ thấy một con mèo đen. Mèo đen đứng cách bọn họ không xa, nó xoay người đi về phía nhà để xe, xe đẩy nhỏ thì dừng ở ngay ngoài cửa phòng y tế.
Thiếu nữ tóc ngắn cũng khá nhanh nhạy, nói với đồng đội: “Là mèo của Lý Mục Dương, nó chạy tới đây thì e là Vương Miên và Lý Mục Dương xảy ra chuyện rồi, mau đuổi theo nó.”
Thanh niên mặc hoddie đã bỏ lỡ cơ hội làm quen với mèo đen, không biết vụ con mèo: “Không vào phòng y tế xem thử à?”
Dương Tuyết nghiêng người ngồi xuống dưới cửa sổ phòng y tế, cô đáp: “Trong này rất lộn xộn, chắc chắn Vương Miên đã đánh một trận với bác sĩ, giờ mà đi vào là sẽ bại lộ thân phận, ông muốn tự chui đầu vào lưới à? Nhưng mà bác sĩ cũng không có ở đây.”
Áo hoodie: “Mèo đen đáng tin không?”
Dương Tuyết: “Nếu ông có cách khác tốt hơn để tìm Vương Miên.”
Áo hoodie: “Vậy đi thôi.”
Nhan Ký Vân quay đầu liếc hai người phiền phức tốn thời gian này, đúng lúc áo hoodie chạy tới, y cảm thấy hình như mèo đen vừa khinh bỉ mình.
Hai người đi theo Nhan Ký Vân, nhìn thấy Vương Miên và Lý Mục Dương bị đặt trên xe đẩy.
Dương Tuyết cảm thán: “Quanh đi quẩn lại, Lý Mục Dương vẫn về tay chúng ta.”
Hai người đẩy xe về phía không người, vòng ra sau căng tin, đến gần chỗ nhà bếp.
Sáng nay lúc trà trộn vào nhà ăn, ba người họ đã tìm được một điểm dừng chân tạm thời.
Tiểu học Quang Minh không phải trường nội trú, chỉ cung cấp bữa sáng và bữa trưa cho học sinh, giờ này người trong căng tin đã về nghỉ.
Thanh niên hoodie nói: “Tôi thấy có mang Lý Mục Dương đi thì cũng không có tác dụng gì. Thằng bé là là nhân vật chính, ở đâu thì cũng sẽ gặp đủ chuyện nguy hiểm để chúng ta phải đi cứu. Trò chơi đã sắp xếp cốt truyện rồi, cứu thằng bé mới là việc của chúng ta.”
Dương Tuyết lấy một bát nước từ nhà bếp, hất vào mặt Vương Miên rồi nói: “Nhưng có thế nào thì cũng phải đặt thằng bé ở trong tầm mắt.”
Vương Miên không hít nhiều thuốc mê, nhanh chóng tỉnh lại, thấy hai người đồng đội thì thở hắt ra.
Vương Miên vừa lau nước vừa nói: “Tên bác sĩ kia rất không bình thường, tôi vừa vào đã bị tên đó đánh thuốc mê.”
Dương Tuyết: “Ông bại lộ trước mặt y?”
Vương Miên nhớ lại: “Đâu có, mà sao hai người tìm được tôi?”
Thanh niên hoodie chống cằm: “Bọn tôi nghe thấy tiếng ồn trong phòng y tế, ông suýt phá cả cái phòng rồi đấy, tiếng động không nhỏ đâu.”
Vương Miên kinh ngạc: “Gì cơ, nhưng tôi chưa kịp làm gì đã bị tên đó dí thuốc mê rồi. Ông bảo phòng y tế lộn xộn thì chắc chắn không phải tôi làm.”
Dương Tuyết: “Chẳng lẽ còn có người khác?”
Áo hoodie: “Liệu có phải là tên Nhan Ký Vân luôn núp trong bóng tối kia không?”
Dương Tuyết: “Có thể lắm.”
Áo hoodie: “Hai người có để ý không, lần này chúng ta không nhận được thông báo nhiệm vụ chi nhánh, chắc chắn là tên Nhan Ký Vân kia đã đi trước một bước lấy nhiệm vụ rồi.”
Dương Tuyết gật đầu: “Ông nói đúng, tên bác sĩ kia trông cũng không phải loại lương thiện, chắc chắn trên người y có nhiệm vụ.”
Nhan Ký Vân lặng lẽ theo họ vào nhà bếp, hiện đang ngồi sau một cái tủ đông lớn đựng thịt nghe họ nói chuyện, cho ra kết luận ai tìm được nhiệm vụ chi nhánh thì người đó hưởng.
Bọn họ đoán không sai, đúng là cậu đang cầm nhiệm vụ của bác sĩ Trì.
Nhan Ký Vân nhìn thời gian của nhiệm vụ hiển thị ở góc trên bên phải, chỉ còn 20 phút.
Giờ phải làm gì để hoàn thành cái nhiệm vụ chi nhánh này đây?
Lần thứ nhất cậu tới phòng y tế trộm băng dán, với bác sĩ Trì mà nói thì không ảnh hưởng mấy. Nhưng vừa rồi cậu phá phòng người ta, sợ là giờ tên đó chỉ muốn cho cậu vào nồi.
Nhan Ký Vân còn đang tự hỏi, ba người kia đã quyết định mạo hiểm đi tìm bác sĩ kiếm điểm tích lũy.
Hiện tại Lý Mục Dương vẫn còn mê man, họ không thể đối đãi đứa nhỏ như người chơi được, chỉ có thể đợi thằng bé tự tỉnh. Hắt nước thì ai biết liệu có lại xảy ra vấn đề gì không?
Dương Tuyết mạnh dạn đề nghị: “Hay là bọn mình tới phòng y tế xem thử, trói bác sĩ Trì lại đây?”
Nhan Ký Vân lặng lẽ gật đầu đồng ý đề nghị của cô nàng, cậu cũng đang có ý này.
Vương Miên bị chuốc thuốc vẫn còn sợ: “Nhưng tay bác sĩ này khó đối phó lắm? Phòng y tế là sân nhà của y, ai biết được trong đó có tàng trữ đồ nguy hiểm gì không.”
Áo hoodie cũng đồng ý với đề nghị của Dương Tuyết: “Tôi thấy phó bản sẽ không tự nhiên cho một con mèo làm loạn ở phòng y tế, chắc chắn có gì đó. Liều ăn nhiều, chúng ta nên mau chóng kiếm thêm điểm tích lũy để có thể sớm thoát khỏi trò chơi này.”
Ba người oẳn tù tì, Vương Miên ở lại bảo vệ Lý Mục Dương.
Dương Tuyết và áo hoodie sửa soạn lại đạo cụ của mình, sau đó xuất phát tới phòng y tế. Nhan Ký Vân vòng quanh từng điểm ẩn núp, lặng lẽ theo sau bọn họ.
Có người thu hút sự chú ý của bác sĩ Trì, cậu có thể nhân cơ hội tìm kiếm bí mật của y.
Có điều, Nhan Ký Vân đen xì xì, rất dễ nhận thấy dưới ánh mặt trời, bị hai người chơi nhạy bén phát hiện.
Dương Tuyết: “Không biết sao con mèo kia cứ đi theo chúng ta.”
Thanh niên mặc hoodie: “Bà nói Lý Mục Dương mang nó đến trường mà đúng không? Vậy thì là mèo của Lý Mục Dương rồi, chắc nó muốn cảm ơn chúng ta đã cứu thằng bé.”
Dương Tuyết: “Nghĩ hay lắm, nhưng tôi cứ thấy là lạ chỗ nào.”
Dương Tuyết và áo hoodie đi vào phòng y tế, nơi này lộn xộn bừa bãi, chưa được thu dọn, không biết bác sĩ Trì đã đi đâu.
Cả hai lục tung căn phòng vẫn không kích hoạt nhiệm vụ của hệ thống.
Nhan Ký Vân ngồi trên bệ cửa, cái lọ ngâm mắt trong tủ đã biến mất, có thể bác sĩ Trì đã cầm nó theo.
Trong đủ loại mùi hỗn tạp, cậu lại ngửi được cái mùi mục rữa gay mũi kia, ngay cả mùi thuốc cũng không thể che giấu được thứ mùi buồn nôn này.
Vừa rồi mùi trong phòng cũng không nặng tới vậy, Nhan Ký Vân quay đầu ra ngoài cửa sổ, muốn hít vào chút không khí trong lành, nhưng hình như mùi ngoài này còn nồng hơn.
Cửa sổ phòng y tế hướng về phía Tây, nắng vẫn luôn chiếu vào vị trí cậu ngồi, mùi hương càng lúc càng nặng.
Nhan Ký Vân nhảy xuống đất, giẫm trái giẫm phải thì phát hiện đất ở chỗ này có dấu vết được bới lên, mùi cũng càng thêm nồng nặc, rất thối.
Cậu giơ chân định đào, nhưng nghĩ lại thì móng vuốt của mình không phải xẻng, có đào cũng vô dụng, bèn dứt khoát nhảy lại vào phòng, đi một vòng quanh chân Dương Tuyết, sau đó nhảy về bệ cửa sổ, quay đầu nhìn cô.
Dương Tuyết hiểu ngay, mèo đen muốn dẫn bọn họ đi tìm đồ.
Ngay cả áo hoodie còn hiểu được ý của Nhan Ký Vân.
“Nó muốn dẫn đường cho bọn mình à?”
Dương Tuyết đi theo Nhan Ký Vân tới bệ cửa sổ: “Ừ, đi, đi xem thử.”
Nhan Ký Vân thấy Dương Tuyết tới thì nhẹ nhàng cào mặt đất, Dương Tuyết và áo hoodie lập tức hiểu ý cậu.
Áo hoodie: “Bên dưới chắc chắn có chôn đồ, bà có ngửi được mùi gì không?”
Dương Tuyết nhảy xuống khỏi bệ cửa, sờ lên bùn đất: “Có mùi thôi thối. Đất ở đây rất tơi, chúng ta thử đào đi.”
Nhan Ký Vân tìm chỗ sạch sẽ ngồi chờ, nhìn hai người chơi đã trở thành công cụ bắt đầu đào đất.
Năm phút sau, Dương Tuyết và áo hoodie đã đào được ra đống đất lấp bên trên, ở dưới toàn là xương người trắng bóng!
Từ mắt thường cũng có thể thấy được đống xương này đều là xương trẻ em! Bên cạnh còn có một thi thể đang mục rữa, khiến người ta nhìn mà muốn nôn.
Áo hoodie dùng tay áo che mũi: “Ôi mẹ ơi, thằng cha bác sĩ này đúng là biến thái, giết nhiều người như vậy!”
Dương Tuyết cũng nhíu mày: “Kinh tởm thật đấy, nếu như chúng ta không tới kịp thì Lý Mục Dương cũng sẽ trở thành một thành viên trong số này.”
Nhan Ký Vân lùi về sau, cậu thật sự không dám nhìn những thi thể bị tàn nhẫn chôn dưới đất này.
Đương nhiên, cậu hiểu độ kinh khủng của bác sĩ Trì hơn Dương Tuyết, tên đó không chỉ giết người, mà còn sưu tầm tròng mắt.
Cùng lúc đó, cậu nhận được nhắc nhở của hệ thống.
[Đã hoàn thành “Bí mật của bác sĩ Trì”, phần thưởng sẽ được giao sau khi phó bản kết thúc.]
Dương Tuyết và áo hoodie đột nhiên thấy lạnh gáy, hai người đồng thời quay đầu lại, phát hiện một người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng cách đó không xa, tay lăm lăm quả rìu to tổ bố. Chính là thằng cha bác sĩ ban nãy không biết chạy đi đâu!
[Phòng phát sóng]
“Hai người chơi này nhọ vãi.”
“Người công cụ nhọ thật đấy, làm việc là bọn họ, nhưng hưởng lại là Meo Meo.”
“Há há há mẹ nó chứ cười vãi!”
“Từ từ, bí mật của bác sĩ Trì bị phát hiện rồi sao? Tôi xem người chơi khác vào phó bản này rồi, nhưng chưa bao giờ thấy cái nhiệm vụ này, lần đầu tiên được chứng kiến kho hàng của bác sĩ.”
“Không hổ là streamer mèo thông minh!”
“Aaaaa, tui thích nó quáaaa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.