Editor: Hắc Phượng Hoàng
Triệu Thuần Hi vốn là đến đòi gả trang về, lại không ngờ bị mẹ kế tốt hạ thấp một trận, trong lòng làm sao có thể vui vẻ được? Nàng rất ít khi đề cập tới mẫu thân trước mặt phụ thân, nhưng bởi vì trong lòng quả thực không cam lòng, nghĩ muốn cãi lại một câu, “Mẫu thân chớ xem thường nhà ngoại ta, hôm nay Tiệp dư nương nương chấp chưởng lục cung là họ Diệp, là tỷ muội ruột thịt cùng mẹ sinh ra của mẫu thân ta đấy”.Triệu Lục Ly cho rằng con gái không hề hay biết gì về thân phận thê tử, nghe nó dùng giọng điệu kiêu ngạo nhắc tới Diệp Trăn, trong lòng không khỏi đau nhức kịch liệt.
Quan Tố Y cầm lấy một cái bát gốm mỏng lớn cỡ bàn tay, chậm rãi múc canh con rùa, từ từ nói, “Vị di mẫu của ngươi kia có ân cứu mạng Hoàng Thượng, đây là vận mệnh của cô ta, nếu không bằng dòng dõi Diệp gia, là tuyệt đối không vào được cung đình đâu. Vận may như thế ít càng thêm ít, ngươi chỉ nhìn xem là được rồi, chớ coi đấy mà làm theo, chúng ta đường đường chính chính nói một mối hôn sự, đường đường chính chính gả đi, đừng ham những phú quý không nên có kia.” Dứt lời đưa chén cho Triệu Lục Ly, ôn nhu nói, “Hầu gia uống canh.”
“Tạ phu nhân.” Triệu Lục Ly nói giọng khàn khàn, sắc mặt tối tăm phiền muộn, hiển nhiên bị chọc trúng chỗ đau. Đúng vậy, năm đó nếu không phải phụ thân, mẫu thân ham phú quý không nên có kia, hắn và Trăn nhi làm sao sẽ phải xa cách? Nếu con gái bị quyền thế hoàng gia mê mắt, quyết tâm đi vào trong đó, tương lai mẹ con các nàng nên ở chung như thế nào?
Hung hăng nắm chặt tay lại, Triệu Lục Ly lạnh lùng nói, “Đừng lấy chuyện của dì con ra nói. Dì con gả vào cung, đó là phúc duyên của dì con và Diệp gia, không liên quan gì tới chúng ta cả, con cứ đi theo mẫu thân con học tập chưởng gia, tương lai tìm vị hôn phu trầm ổn tin cậy, môn đăng hộ đối, an an ổn ổn mà sống.”
Triệu Thuần Hi rất ít khi trông thấy phụ thân thần sắc nghiêm nghị, nói mau lẹ, không khỏi bị dọa sợ, liền vội vàng gật đầu vâng dạ, hốc mắt hơi hồng.
Quan Tố Y vén tóc ở má nàng ta ra sau tai, giống như rất thân mật, “Được rồi, đừng đau lòng nữa, ta là vì muốn tốt cho ngươi nên mới nói vài lời, nếu không ta đã chẳng nhắc tới cái gì đâu, mặc kệ cha ngươi giày vò rồi. Cha ngươi cái gì cũng không hiểu, thiếu chút nữa thì làm trễ nãi tiền đồ của ngươi, ngày sau ngươi đi theo ta, ta sẽ dạy ngươi. Thế nhân vốn yêu cầu hà khắc với nữ tử, nhất là chủ mẫu cùng tông phụ gánh chịu suy tính cho gia tộc sinh sôi nảy nở hưng thịnh. Đức, ngôn, công, dung, đức xếp thứ nhất, lấy chính bản thân làm gốc; ngôn và công, vừa là thận trọng từ lời nói đến việc làm, hai là công việc quản gia, trong đó lại bao quát giúp chồng con, phụng dưỡng trưởng bối, tăng thu giảm chi vân…vân, dung xếp cuối cùng, nhưng không phải chỉ dung mạo xinh đẹp, tư sắc thượng giai, mà còn phải đoan trang thạo đời, trầm ổn. Cho nên ngươi xem, bây giờ có rất nhiều loại đạo lý, trước khi xuất giá ngươi phải học đấy.”
Triệu Thuần Hi bị đầu ngón tay hơi lạnh của nàng làm cho toàn thân run lên, nhưng lại không tiện tránh né trước mặt phụ thân. Nàng nói những lời này, từng câu từng chữ là vì tốt cho mình, nếu như nàng lộ ra nửa điểm phản cảm hoặc ấm ức, như vậy thì thành không biết tốt xấu rồi, vì vậy chỉ có thể kiên trì nói lời cảm tạ, mà còn phải bày ra bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt.
Triệu Lục Ly thấy hai người ở chung “Vui vẻ”, biểu lộ ủ dột dần dần được vui mừng thay thế, đúng lúc này, Triệu Vọng Thư vẻ mặt không tình nguyện đi tới, thanh âm buồn bực nói, “Mẫu thân, ngươi tìm ta?”
“Tan học rồi?” Quan Tố Y ngoắc hắn, “Tới cùng một chỗ ăn cơm đi.”
Triệu Vọng Thư bước chân do dự một lát, cuối cùng đến bên cạnh tỷ tỷ ngồi xuống.
Quan Tố Y tự mình xới một bát cơm cho hắn, cười nói, “Ngày sau tan học ngươi tới chỗ ta đây ăn cơm, sau khi ăn xong ta kiểm tra bài vở cho ngươi, cùng ngươi luyện chữ, sau một canh giờ thì nghỉ ngơi.”
“Cái gì? Luyện chữ một canh giờ?” Triệu Vọng Thư nghẹn ngào kêu sợ hãi, chạm đến ánh mắt phụ thân đột nhiên sắc bén, vội vàng nuốt lời muốn kháng nghị xuống, sắc mặt không khỏi xanh mét.
“Phu nhân chịu tự mình dạy bảo các con, đó là vận mệnh của các con, ngày sau ngoan ngoãn đi theo học, chớ lười biếng. Nói ra thật xấu hổ, nếu không có phu nhân nhắc nhở, ta thiếu chút nữa dạy các con thành hư mất, may mà hiện tại dạy dỗ uốn thẳng chưa muộn. Phu nhân, ngày sau làm phiền ngươi dạy dỗ chúng nó, nếu như đứa nào không nghe lời, cứ trực tiếp thực hiện gia pháp, không cần phải hỏi ta.” Triệu Lục Ly hôm nay mở miệng một tiếng phu nhân, đã cực kỳ ngay ngắn, thậm chí dưới đáy lòng còn cảm thấy rất may mắn và nghĩ mà sợ. Nếu như Quan Tố Y không gả vào Hầu phủ, qua vài năm nữa Hi Nhi gả ra ngoài, Vọng Thư trưởng thành, không biết con đường phía trước của chúng nó sẽ ở nơi nào.
Nghĩ càng xa, hắn càng cảm kích cùng kính nể Quan Tố Y càng nặng, dần dần có xu thế nói gì nghe nấy.
Quan Tố Y vội vàng khoát tay chống đẩy, nói thẳng hai hài tử bản tính không xấu, ý nghĩ nhanh nhạy, tương lai… có tương lai vân vân….
Triệu Thuần Hi và Triệu Vọng Thư trong lòng cực kỳ ngột ngạt, lại không dám ngỗ nghịch, phải vâng dạ đồng ý. Ăn cơm tối xong, mấy người đi tới thư phòng, người luyện chữ, người vẽ tranh, người đứng ngoài quan sát, nhìn về phía trên vui vẻ hòa thuận, có chút mỹ mãn. Nhưng đến lúc tan học, Triệu Lục Ly lấy cớ đưa hai hài tử về và né đi ra ngoài, làm Quan Tố Y rất vừa lòng.
“Tiểu thư, làm sao Hầu gia lại vẫn chưa viên phòng với người? Liệu có phải trên người ngài ấy có bệnh không tiện nói ra không? Hay là, nô tỳ đi tìm hiểu giúp người nhé?” Bọn người đi xa, Minh Phương đỏ mặt nói ra.
“Ngươi muốn tìm hiểu như thế nào?” Quan Tố Y ngâm bút lông đã dùng qua vào trong chậu rửa bút, đám mực nhạt biến ảo bên trong. Minh Lan ngầm hung ác trừng liếc Minh Phương, dùng hình miệng nhắm trúng nàng im ắng mắng một câu “Đồ đĩ”, rồi nhẹ cười rộ lên.
“Nô tỳ nghĩ đến…” Minh Phương đang định lừa gạt chủ tử, lại nghe thấy tiếng bà tử quản sự bên ngoài truyền đến, “Phu nhân, Trấn Tây Hầu phủ vừa đưa tới một trương thiếp mời, thỉnh ngài xem qua.”
“Trấn Tây Hầu phủ?” Quan Tố Y tiếp nhận thiếp mời nhìn quét vài lần, không khỏi giơ lên đuôi lông mày, đúng là Lý thị tẩu tử Tần Lăng Vân đưa tới, mời nàng ngày mai đi Văn Tụy lâu gặp lại. Đối với vị nữ nhân mệnh khổ hơn cả nàng này, Quan Tố Y cảm thấy thương tiếc trong lòng, nếu như có thể, nàng rất muốn giúp nàng ta thoát khỏi bi kịch ở kiếp trước. Đương nhiên, nàng sẽ không tiến vào gút mắc cảm tình của đối phương, chỉ khuyên bảo nàng rời xa tộc nhân thôi.
Đã viết thiếp trả lời, thay đổi quần áo ngủ, nàng yên tâm thoải mái chiếm lấy một cái giường lớn, chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, trong Văn Tụy lâu khách mới khách cũ ngồi đầy, Tần Lăng Vân mang theo tẩu tử Lý thị ngồi ở chỗ cũ, đang ngóng trông. Thánh Nguyên Đế vẫn ăn mặc kiểu thị vệ, dáng người cao lớn cường tráng làm hắn đứng trong một đám thư sinh văn nhược nổi bật hơn hẳn.
“Nàng nói hôm nay nhất định sẽ đến?” Tiếng nói trầm thấp hùng hậu đè áp hết những tiếng ồn ào chung quanh.
Tần Lăng Vân nhéo nhéo hầu bao bên hông, biểu lộ u buồn. Lý thị đau lòng liếc hắn một cái, trả lời thay, “Hầu phu nhân hôm qua viết thiếp trả lời, nói nhất định sẽ đến. Người Quan gia trọng lời hứa, tuyệt đối sẽ không lỡ hẹn.”
Thánh Nguyên Đế nhàn nhạt lên tiếng, đi đến bên cạnh lan can nhìn bao quát. Từ Quảng Chí đang ngồi nói chuyện với quý tộc Cửu Lê giúp đỡ mình tổ chức mười ngày văn hội, Quan lão gia tử và Quan phụ còn chưa tới, có lẽ bị chuyện gì đó làm chậm trễ.
Hắn bước đi thong thả qua lại vài bước, giống như là có chút nôn nóng, đang định sai ám vệ đi Trấn Bắc Hầu phủ thám thính tin tức, thì thấy một bóng dáng yểu điệu chậm rãi đi đến, váy ngắn vàng nhạt áo khoác sa y trắng thuần, váy dài rộng thùng thình xuyết một vòng một vạch nhỏ như sợi lông, trong thanh nhã lộ ra vài phần dí dỏm linh động, mịch ly trên đỉnh đầu che khuất khuôn mặt, lụa đen bị gió thổi phật lên dính sát vào trên mặt, tạo thành mấy vòng độ cong tinh xảo và xinh đẹp.
Từ cái trán trơn bóng không khó nhìn thấy uyển chuyển hàm xúc đang phập phồng, mũi cao đẹp cùng với môi châu mềm mại, cũng vì phần cảm giác thần bí không xem rõ ràng này, khiến người càng tò mò. Con ngươi Thánh Nguyên Đế co lại, bình tĩnh nhìn rất lâu mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, đi đến đứng phía sau Tần Lăng Vân, làm bộ chính mình chỉ là thị vệ.
Quan Tố Y lên tới thang lầu, cười chào Trấn Tây Hầu và Lý thị, đang định lấy mịch ly xuống, lại bị Minh Lan nữ giả nam trang hung hăng giật hai tay áo, nhỏ giọng nhắc nhở, “Tiểu thư, Lão thái gia cùng lão gia đến rồi!”
Lụa đen được xốc lên lập tức lại được che cực kỳ chặt chẽ, không chỉ như thế, Quan Tố Y còn phản ứng nhanh nhẹn đứng sau lưng tráng hán Cửu Lê Tộc, cười nói, “Mượn cái bóng của ngươi một chút, nếu để người trong nhà trông thấy ta xen lẫn cùng một chỗ với Hầu gia các ngươi, không biết sẽ tức giận như thế nào.”
Hôm nay Pháp gia và Nho gia đấu rất hăng, Trấn Tây Hầu là nhân vật lĩnh quân của Pháp gia, theo lý mà nói, Quan Tố Y không nên có liên quan gì với hắn.
Thánh Nguyên Đế cảm thấy một luồng hơi thở tới gần, quanh năm chinh chiến dưỡng thành tính cảnh giác làm hắn lập tức đứng thẳng tắp lưng, cầm chặt chuôi đao, sau đó có một loại cảm giác cùng loại với đứng ngồi không yên, rồi lại tư vị không hề có nguy cơ ở sâu trong cốt tủy chậm rãi rót vào lỗ chân lông, làm làn da gần sát nữ nhân hơi nghiêng kia tê dại một mảnh. Trong mơ hồ, hắn ngửi được một mùi hương, không phải hương liệu quý báu mà các Tần phi hậu cung thường dùng, mà là mùi nhàn nhạt quanh năm ở văn chương cùng trong thư tịch mới có thể nhiễm lên, rất dễ dàng xem nhẹ, nhưng mà một khi bắt đến sẽ không tự giác sa vào.
Hắn âm thầm hít sâu, rồi khi nhìn qua Quan lão gia tử cùng Quan phụ chủ động xê dịch bước chân, che nữ nhân sau lưng càng kín hơn. Hai người không nhận ra hắn, rất nhanh gia nhập nói chuyện với một đám danh sĩ.
Quan Tố Y trốn trong chốc lát, nhỏ giọng hỏi, “Bọn họ không phát hiện ra ta đấy chứ?”
“Không có, phu nhân mời ngồi.”
Tiếng Thánh Nguyên Đế hơi khàn, đợi nàng ngồi vào chỗ của mình mới buông chuôi đao ra, trở tay vuốt ve phần lưng chập choạng ngứa của mình. Mùi thơm nhàn nhạt đã đi xa, làm đầu óc hắn thoáng trống rỗng một cái chớp mắt, nhưng mà một cái chớp mắt này thực sự quá ngắn ngủi, trong lúc lơ đãng đã bị quên mất.
Lầu một đại sảnh, Từ Quảng Chí cùng một vị học giả Pháp gia ngay ngắn đi đến đài cao, từng người cầm lấy một cây bút lông viết xuống hai hàng chữ —— nhân tính bổn thiện, nhân tính bản ác. Hai nhà Pháp Nho có rất nhiều quan điểm đối lập với nhau, cứ như tử địch tự nhiên, không có cách nào dung hòa được. Nhân tính thiện và ác, đây cũng là một điểm luận cực kỳ gây tranh luận, cũng là nan đề học giả hai phái Pháp Nho cãi nhau mấy trăm năm cũng không phân được ra thắng bại.
Tần Lăng Vân dù là cố ý giả đáng thương trước mặt tẩu tử, khi thấy đề tài này không khỏi thốt ra, “Từ Quảng Chí thật to gan lớn phách!” Dứt lời vặn nhanh lông mày, móc từ trong ví ra một hạt Phật châu.
“Đạo đề này rất khó sao?” Lý thị xuất thân hương dã, chỉ nhận biết mấy chữ thô sơ giản lược, biết xem sổ sách, biết quản nhà, còn lại thì dốt đặc cán mai.
“Rất khó, từ xưa đến nay, luận tới đề tài này, học giả hai phái Pháp Nho chưa bao giờ phân ra thắng thua. Cho dù là ta đi lên, cũng không có nắm chắc bác bỏ được Từ Quảng Chí, đương nhiên, hắn muốn bác bỏ ta cũng khó. Pháp gia nhất quán hiểu nhân tính là ác, Nho gia nhất quán hiểu nhân tính là thiện, chúng ta thuận miệng có thể cử động gian lận trăm luận cứ, cho nên không phân ra cao thấp.” Tần Lăng Vân vừa nói vừa móc ra ba hạt Phật châu đặt lên trên khay.
Quan Tố Y lắc đầu thở dài, “Đây vốn là ngụy mệnh đề, có cái gì phải tranh luận hay sao? Quả nhiên là đi một chuyến uổng công.” Dứt lời đứng dậy liền đi.
“Phu nhân, vì sao nàng nói đó là một ngụy mệnh đề? Còn xin chỉ giáo.” Đại hán Cửu Lê Tộc đứng ở sau lưng Trấn Tây Hầu dùng ngôn nhã lắp bắp hỏi thăm, trong đôi mắt thâm thúy lóe ra thần thái ham học hỏi.
Quan Tố Y bị Quan lão gia tử hun đúc, từ nhỏ đã nhuộm một tật xấu đằng trước “Thích làm thầy thiên hạ”, không chịu được loại vẻ mặt này nhất, nghiêng đầu nghĩ ngợi, lại ngồi trở lại, đầu ngón tay trắng nõn gõ xuôi theo cái chén, ý không cần nói cũng biết. Đại hán Cửu Lê Tộc vội vàng đi qua dâng trà, nhất cử nhất động đều rất ăn ý, trong mắt càng ẩn hiện hoà thuận vui vẻ vui vẻ.