Alpha Không Chung Thủy

Chương 6:




Vừa kết thúc buổi tiệc xã giao, Tống Thất lập tức lao nhanh về nhà. Quản gia nôn nóng mở cửa cho gã, Tống Thất vừa đi vào đã nhìn thấy mẹ mình cực kỳ bất an. Y tháo cúc bộ đồ vest: “Mẹ, nhóc Sanh sao thế?”
“Ây dà, con về rồi.” Bà Tống sốt ruột cầm tay Tống Thất: “Thằng nhóc Sanh ăn được bát cơm đã tự nhốt mình vào phòng, gọi sao cũng không ra, không biết đang giận dỗi gì nữa.”
Dạo này Tống Thất thật sự rất bận. Lo Tống Tiêu Sanh ở một mình buồn chán, hôm nay gã đã nhờ mẹ mình đến ăn với nhóc Sanh bữa cơm, chơi với nó, nào ngờ lại khiến thằng bé kia không vui thêm. Tống Thất thở dài, vuốt mũi: “Mẹ, có phải mẹ đã nói gì không?”
“Mẹ thì nói gì được!” Bà Tống cau mày, lẩm bẩm: “Mẹ chỉ nói với nó rằng nó là alpha, đi theo alpha học cách sống thì tốt hơn, không phải lúc nó sống với nhóc Chử cứ đòi muốn được ở cạnh con à? Mẹ nói chút cũng không được?”
Tống Thất nghe vậy, trong lòng bỗng cảm thấy vui mừng, tình yêu và mọi trả giá của Tiêu Vân Chử đều lọt vào mắt đứa trẻ, dù giận dỗi papa cũng sẽ bênh vực theo bản năng. Gã lại lần nữa thở dài, tiến lại khẽ xoa vai mẹ: “Mẹ, mẹ cũng biết trước kia Chử khó khăn như thế nào. Đừng nói mấy lời đó nữa.”
“Thôi thôi, ly hôn còn bao che như vậy, thế trước đó còn làm làm gì?” Bà Tống hưởng thụ con trai đấm bóp, miệng không nhịn được lải nhải vài câu: “Mẹ biết nhóc Chử không dễ dàng gì, nhưng không phải lúc ấy con cũng… Ầy, không nói nữa không nói nữa, dù sao bảo con đi phẫu thuật con cũng sẽ không đi.”
Tống Thất cười xòa, im lặng tán thành suy đoán của mẹ.
“Nhóc Chử cũng thật là, không phải con chỉ nhất thời hồ đồ thôi sao? Các con cũng không phải… không phải không thích nhau!” Mẹ Tống hậm hực nói. Trong mắt của bà, không gì quan trọng hơn sự kết hợp giữa AO, dù thời đại này đã không còn giống trước nữa: “Chỉ một lần mà thôi, con cũng đã nhận lỗi rồi, nó không thể tha thứ cho con à? Nó là omega mà con đánh dấu đấy!”
Khóe miệng Tống Thất nhếch lên. Thật ra gã hiểu ý mẹ, giữa gã và Tiêu Vân Chử có tình yêu, có đánh dấu, có con, huống gì trong mắt mẹ, Tiêu Vân Chử gả cho Tống Thất là trèo cao, không gì không thể tha thứ.
Chỉ là mẹ gã không biết, không chỉ có Tiêu Vân Chử không thể chấp nhận hạt cát rơi vào mắt mà Tống Thất cũng không hy vọng quãng đời còn lại của Tiêu Vân Chử sống trong thỏa hiệp và oán hận. Tất nhiên gã hy vọng Tiêu Vân Chử tha thứ cho gã, lần nữa tiếp nhận gã, nhưng với tiền đề là Tiêu Vân Chử thật sự có thể buông bỏ mọi đau khổ, ít nhất không phải là bây giờ. Gã đè vai mẹ lại, lắc đầu: “Mẹ, đừng nói nữa, đây là việc con đã bàn bạc xong với Chử.”
“Haizz…” Mẹ vỗ lên mu bàn tay gã: “Biết rồi, con tới chỗ nhóc Sanh đi.”
“Nhóc Sanh? Daddy về rồi này?” Tống Thất khẽ gõ cửa, nhóc con alpha bên trong không hề đáp lại. Gã thầm thở dài, lại gõ cửa thêm lần nữa: “Nhóc Sanh, không phải trước kia papa đã nói với con có chuyện gì cũng phải nói chuyện mới giải quyết được ư? Chắc bà nội đã nói vài lời con không thích, con nói cho daddy, daddy đứng ra cho con được không?”
Trong phòng vang lên tiếng trẻ con chạy “bịch bịch”, Tống Tiêu Sanh mở cửa thò đầu ra. Đôi mắt đứa bé đỏ lên, quật cường mím môi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tống Thất nhưng không khóc ra tiếng. Tống Thất đau lòng muốn chết, bế con trai lên đưa vào phòng. Đứa bé tám tuổi vẫn luôn nghĩ mình đã lớn, chưa từng đòi daddy papa ôm, nhưng bây giờ lại như một con thú non bị thương rúc vào ngực bố, túm chặt lấy quần áo gã. Tống Thất ngồi xuống giường, cúi đầu hôn lên trán con: “Cục cưng, không sao, daddy ở đây.”
“Daddy…” Tống Tiêu Sanh lại chui đầu vào ngực Tống Thất, giọng nói mềm mại nũng nịu: “Bà nội nói về sau ba sẽ tìm cho con một papa hoặc mama mới, có thật vậy không?”
Vẫn còn chưa bỏ cuộc à… Tống Thất thầm thở dài, xoa ót Tống Tiêu Sanh: “Không đâu, bà nội nói bậy đó. Tuy daddy không còn sống cùng papa nữa, daddy vẫn sẽ luôn yêu papa, không có người khác.”
Tống Tiêu Sanh rầm rì vài tiếng, cũng không biết có hài lòng với đáp án này không. Tống Thất nâng khuôn mặt nhỏ mềm của con trai lên, khuôn mặt luôn lạnh lùng với người ngoài bỗng vô cùng ấm áp: “Nhóc Sanh, con có thể nói cho daddy nghe suy nghĩ của con không? Chúng ta nói chuyện, có vấn đề gì sẽ giải quyết ổn thỏa được không?” Cảm nhận tay con trai chợt siết chặt vạt áo mình, Tống Thất lại cổ vũ: “Nhóc Sanh đừng sợ. Con cũng muốn trở thành một alpha đĩnh đạc để bảo vệ papa mà, đúng không?”
Cuối cùng Tống Tiêu Sanh cũng từ từ ngẩng đầu lên, bàn tay nhỏ mềm mại dụi mắt: “Con…”
***
Ly hôn nghĩa là gì?
Vào buổi tối papa đỏ mắt dắt nó quay căn nhà ông bà ngoại hay ở khi tới đây, Tống Tiêu Sanh đã ôm chiếc ipad cho trẻ con tra rất lâu. Cuối cùng nó cũng hiểu papa nói thật, về sau đây mới là nhà của bọn họ, daddy sẽ không ở cùng họ nữa.
Ban đầu cảm xúc về chuyện này không dữ dội như vậy. Tuy daddy thật sự rất yêu papa và nó nhưng lại rất bận rộn, thường hay về muộn. Tạm thời không được gặp Tống Thất là chuyện rất bình thường với nó.
“Ê, nghe nói nhà mày chỉ có mình papa omega thôi à?” Mãi tới khi nó tới trường bị bạn cùng lớp lắm mồm khiêu khích. Bấy giờ còn chưa thịnh hành trường tư, nó đi học trường tiểu học bình thường, gia cảnh nhà thằng nhóc alpha cao gầy ngang ngửa nó, vừa biết chút chuyện đã dẫn theo mấy đàn em beta tới chặn đường, chỉ hận không thể rêu rao toàn bộ chuyện nhà nó cho mọi người biết: “Tống Tiêu Sanh bị bố alpha của mình bỏ rơi rồi!!”
Tống Tiêu Sanh không ấu trĩ tới mức chấp nhặt với loại bạn học vô giáo dục như vậy, nhưng trẻ con tám tuổi nghe mấy lời này vẫn không tránh khỏi ấm ức. Nó nghĩ, rõ ràng daddy thích nó như vậy, mệt đến mức mắt không mở được vẫn sẽ cố gắng thỏa mãn nguyện vọng của nó. Chơi lego với nó, chơi người máy với nó, xoa tóc nó đều rất giỏi. Hơn nữa daddy cũng rất yêu papa, rõ ràng còn lớn hơn papa một tuổi, vậy mà lúc nào cũng tranh giành sự chú ý của papa với nó, bám đuôi đi theo sau papa, còn thích làm nũng hơn nó. Daddy như vậy sao có thể không cần nó, không cần papa?
… Cho nên là papa không cần daddy ư?
Trong đầu Tống Tiêu Sanh không ngừng nghĩ ngợi. Nó trốn trong ổ chăn nghịch chiếc đồng hồ cho trẻ em của mình, rất muốn gọi điện hỏi daddy xem thử. Nhưng vì sao daddy không gọi trước cho nó? Alpha bị chiều hư không có đạo lý cúi đầu, tức giận tắt màn hình, cuộn chăn lại ngủ mất.
Có thể nào là papa không cho daddy gọi cho nó không? Trong lúc mơ mơ màng màng, Tống Tiêu Sanh đã nghĩ như vậy. Cũng có thể, daddy nghe lời papa thế mà… Papa hư quá, làm đồ ngon như vậy mà không cho nó ăn, làm nó nhớ daddy vậy mà không cho nó gặp.
Tống Tiêu Sanh cứ vậy nắm chặt chăn, trong lòng thầm lóe lên một kế hoạch, một kế hoạch có thể khiến papa bằng lòng để nó gặp daddy. Nó cân nhắc mãi, nhịn không được cười “Hehe”, âm thầm cân nhắc nên đòi daddy bù đắp cho nó như thế nào.
Nó thành công rồi, nhưng tất cả không tốt đẹp như nó tưởng.
Daddy luôn rất bận. Dù đã cố gắng dành chút thời gian cho nó nhưng cũng có lúc không rảnh để lo. Không có papa nấu cơm làm đồ ăn vặt hay bánh kẹo thơm ngon cho nó, quãng thời gian rất dài sau khi tan học, bên cạnh nó chỉ có mình bảo mẫu chăm sóc.
Không có sự chú ý daddy và papa, gây rối vô cớ cũng mất đi ý nghĩa. Tống Tiêu Sanh bĩu môi, ngoan ngoãn sửa soạn lại toàn bộ đồ chơi. Nếu papa ở đây, chắc chắn sẽ xoa đầu khích lệ nó, chờ daddy về, papa sẽ lập tức khen nó ngay trong bữa cơm. Daddy sẽ hùa theo, rõ ràng đang nói chuyện về nó, đôi mắt cứ sáng lên nhìn papa, làm như nó mới là người thừa vậy. Thỉnh thoảng Tống Tiêu Sanh cũng sẽ bất mãn, cái miệng nhỏ chu lên, sự chú ý của hai người lớn sẽ quay lại đúng lúc, trong phòng ăn luôn ngập tràn tiếng cười nói rộn ràng.
Nhưng bây giờ papa và daddy không thể nào bình tĩnh ngồi chung một bàn cơm này nữa. Quay về căn biệt thự này nhiều ngày như vậy, cuối cùng Tống Tiêu Sanh đã hoàn toàn hiểu ra.
Nhóc alpha quá ngoan ngoãn, nỗi cô đơn của nó không thể che giấu nổi đôi mắt bố alpha.
“Nhóc Sanh, con nhớ papa không?” Trong buổi đêm nào đó, Tống Thất ngồi một bên chơi người máy với nó đã hỏi như vậy.
Tống Tiêu Sanh ngẩn người, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Tiêu Vân Chử tươi cười dịu dàng. Bàn tay papa vừa mềm lại vừa ấm, bất cứ khi nào xoa đầu nó sẽ luôn khiến nó cọ tới cọ lui trong tay papa như cún con. Papa còn biết làm bánh Napoleon nó thích nhất, xốp giòn thơm ngọt, ngon hơn bất cứ cửa hàng nào bên ngoài.
Nhưng mà tự nó muốn đòi gặp daddy, là tự nó không muốn ở bên cạnh papa. Vất vả lắm nó mới quay về căn biệt thự từ lúc sinh ra đã ở đây…
“Không muốn!!” Đứa trẻ alpha hét lên, dường như muốn che đi sự sốt ruột mà chính nó cũng không nhận ra: “Không muốn gặp papa!”
Tống Thất nhìn dáng vẻ Tống Tiêu Sanh như vậy, bàn tay cứng cáp hơn papa đè đầu nhóc alpha xuống, âm thầm biến muôn vàn suy nghĩ bí ẩn thành tiếng thở dài.
“Lâu rồi không gặp nhóc Sanh, con nhớ bà nội không!”
Ngày hôm sau đón Tống Tiêu Sanh tan học không phải dì bảo mẫu, không phải tài xế riêng của daddy mà là bà nội. Bà nội là omega lớn lên trong gia đình giàu có, khuôn mặt ngập tràn nụ cười hiền từ. Tống Tiêu Sanh ngoan ngoãn nắm tay bà nội, tuy nó không hay gặp bà, nhưng lại nhớ papa đã dạy phải tôn trọng ông nội bà nội.
Bà nội dẫn nó quay về biệt thự nhà họ Tống, đó là nơi Tống Thất lớn lên. Căn biệt thự lớn xa hoa hơn biệt thự nhỏ rất nhiều, bà nội còn bảo đầu bếp nấu một bàn đồ ăn ngon cho nó, số đồ ăn này cho một bà cụ và một đứa trẻ nói sao cũng thấy lãng phí. Tống Tiêu Sanh nhớ papa và daddy đã nói với nó nông dân vất vả như thế nào, nó mím chặt môi, cuối cùng vẫn không phản đối, ngoan ngoãn ăn thức ăn bà nội gắp cho.
“Ối chà, nhóc Sanh của bà ngoan quá!” Bà nội cười rất tươi, được Tống Tiêu Sanh dỗ ngọt. Phát hiện Tống Tiêu Sanh ăn không vô, bà buông đũa xuống: “Dạo này nhóc Sanh sống cùng daddy có vui không?”
“Có ạ!” Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ thấy cô đơn. Tống Tiêu Sanh nhếch miệng nói: “Tuy daddy bận nhưng vẫn sẽ cố gắng quay về chơi với con! Trước đó daddy còn đưa con đi trượt tuyết!”
“Bây giờ mới tháng mười một thôi, chờ mùa đông tới rồi, bà nội sẽ bảo ông nội dẫn con tới nơi vui hơn trượt tuyết!” Bà nội nói. Bà lại hỏi việc học của Tống Tiêu Sanh, mãi tới cuối cùng mới dò hỏi: “Vậy con thấy ở bên daddy vui hơn hay ở bên papa vui hơn?”
Câu hỏi lựa chọn kỳ lạ khiến Tống Tiêu Sanh cau mày. Bà nội làm như không thấy vẻ mất hứng của alpha, nói tiếp: “Hầy, papa con cũng thật là, thằng Thất mới chỉ làm sai một lần… Vì con có gì mà không thể nhịn? Đứa con nhỏ như vậy vẫn cần cả alpha lẫn omega chăm sóc, nhưng daddy của con cũng… Ban đầu bà đã bảo phải chọn một omega biết chăm sóc gia đình, không như papa con, ngày nào cũng đi viện chăm sóc cho người khác, lại không quán xuyến nổi alpha và con trai mình. Nếu về sau có chọn bạn đời mới cũng không thể chọn omega có công việc được.”
Bà sai một người hầu chỉnh lại mặt bàn giúp mình, người hầu thuận tay dâng trà cho bà. Bà bưng ly lên nhấp một hơi, thở dài: “Nếu cứ phải chọn người nuôi Tiểu Sanh, quả nhiên vẫn là daddy thì tốt hơn nhỉ? Alpha vẫn phải sống với bố alpha, bằng không… Nhóc Sanh?”
Cuối cùng bà cũng phát hiện ra sự khác thường của Tống Tiêu Sanh. Nhóc alpha cúi đầu thật thấp, đôi tay nắm chặt ống quần, đôi mắt đỏ bừng. Lúc này bà mới hoang mang đứng lên, muốn ngồi xuống trước mặt đứa bé xem thử, nhưng Tống Tiêu Sanh lại làm lơ những dạy dỗ và quy tắc trước kia, hất mạnh tay bà ra. Nó giận dữ trừng bà nội, đôi mắt to tròn chứa đầy hơi nước: “Papa của con là tốt nhất! Ông ấy rất yêu con! Bà không được nói ông ấy như vậy!”
“Ấy, không phải… Nhóc Sanh, nhóc Sanh!”
Thằng bé không nghe bà nội giải thích, nhảy phắt khỏi ghế, quay đi chạy lên tầng trên. Nó biết ở đó vẫn có một căn phòng được chuẩn bị sẵn cho nó.
***
… Thì ra là như vậy. Nghe con trai ngây ngô lại thẳng thắn kể ra, Tống Thất đau lòng hôn lên mí mắt Tống Tiêu Sanh: “Cục cưng, cảm ơn con đã đứng về phía papa.”
Giọng nói nhẹ nhàng của bố khiến trong lòng Tống Tiêu Sanh lại thấy ấm ức. Nó cọ cọ vào lồng ngực rộng lớn của bố alpha: “Daddy, papa thật sự không thể tha thứ cho ba à?”
Dù có ngoan ngoãn thế nào đi chăng nữa, nó vẫn chấp nhặt những lời này kia. Tống Thất âm thầm thở dài, vén lớp tóc trước trán Tống Tiêu Sanh lên, nhìn thẳng vào mắt con trai: “Con nghe đây nhóc Sanh, bây giờ có lẽ nói cho con nghe những điều này con sẽ không hiểu, nhưng chuyện daddy đã làm không thể dễ dàng tha thứ. Dù về sau bạn đời của con là ai, là nam hay nữ, là omega, là beta hay thậm chí là alpha, con đều phải tuyệt đối trung thành với người đó, hiểu chưa? Không được giống như daddy. Nếu người khác làm ra chuyện tương tự với con, con cũng đừng tha thứ cho nó.”
Lúc nói ra những lời này, Tống Thất có cảm giác tim mình như nhỏ máu. Gã hy vọng nếu con gã gặp phải chuyện như vậy cũng đừng tha thứ cho đối phương, nhưng gã luôn muốn Tiêu Vân Chử tha thứ cho mình. Gã luôn luôn ảo tưởng, ảo tưởng Tiêu Vân Chử có thể quên đi những việc khó chịu kia quay về biệt thự của ba người bọn họ, tiếp tục nở nụ cười dịu dàng với gã. Gã sẽ không bao giờ băn khoăn, không bao giờ tìm kích thích mới, gã sẽ giống với trước đây, toàn tâm toàn ý chỉ có Tiêu Vân Chử, mãi cho tới ngày trăm năm… Nhưng gã không hiểu, vì sao trước kia gã lại bao nuôi một người tình còn không bằng Tiêu Vân Chử.
Tống Tiêu Sanh nghe xong, vừa ngây thơ mờ mịt vừa ngoan ngoãn gật đầu. Tống Thất nhìn khuôn mặt giống Tiêu Vân Chử như đúc của Tống Tiêu Sanh, ngón tay vuốt ve từng chút một. Thoắt cái nhóc Sanh đã tám tuổi, ác mộng Tống Thất không muốn nhớ lại cũng đã qua hơn tám năm. Gã thầm hạ quyết tâm, ôm Tống Tiêu Sanh đặt cách xa mình một chút: “Nhóc Sanh, ba vẫn luôn dặn con phải luôn yêu papa đúng không?”
“Vâng.” Tống Tiêu Sanh gật đầu không chút do dự: “Con vẫn luôn yêu papa.”
“Vậy vì sao trước kia lúc daddy không có mặt, con lại đối xử không tốt với papa?”
“Con…” Đứa bé cúi đầu, ấm ách nói: “Bởi vì… bởi vì…”
“Không sao, daddy và papa đều sẽ không trách con.” Tống Thất khẽ xoa cằm Tống Tiêu Sanh: “Trước kia vẫn luôn nghĩ con còn nhỏ, không nói cho con nghe. Nhưng nhóc Sanh, bây giờ ba muốn cho con biết.”
Nhận thấy sự nghiêm túc của bố, Tống Tiêu Sanh nhịn không được ngồi thẳng dậy. Nó mờ mịt chớp mắt nhìn bố.
“Ba muốn cho con biết vì để con ra đời, papa đã phải trải qua những gì.”
Để con yêu papa nhiều hơn như ba vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.