Alpha Này Cực Kì Thơm

Chương 88: Phiên Ngoại 9:Lệ Thần X Hạng Hi (Xong)




Hạng Hi sợ không nhẹ, một hơi chạy xuống lầu một, lại đi vài vòng trong công viên đầm lầy, lúc này cuối cùng mới bình tĩnh trở lại.
Không ngờ vừa mới chuẩn bị lên lầu, lại đột nhiên nghe một tiếng hô.
Cách đó không xa có một nữ sinh mái ngố đứng đó, bụm mặt nhìn cậu không ngừng thét chói tai.
Còn có loại phản ứng này nữa à, tám chín phần mười là fans của cậu, nhưng sao fans của cậu lại vào đây được? Không phải QID không mở cửa với người ngoài sao?
Nữ sinh vẫn khó tin, hỏi: "Xin hỏi anh là Hạng Hi đúng không?"
Tránh không được mà đi cũng không xong, Hạng Hi chỉ đành phải gật đầu.
Nữ sinh càng kích động hơn, gần như muốn nhảy dựng lên: "Em là tiểu Hi! Lúc trước anh có tặng em chữ ký tên, ô ô ô, em thích lắm!"
Hạng Hi ngẩn người: "Em là tiểu Hi?"
Nữ sinh điên cuồng gật đầu: "Đúng vậy! Đúng vậy! Anh trai em nói chữ ký là do anh gửi!"
Trong lòng Hạng Hi lập tức có một cảm giác không lành: "Anh trai em?"
"Lệ Dĩ Khiêm á, không phải lúc trước hai người vẫn luôn cùng chơi game sao? Em cũng đã nhìn thấy hai anh ở cùng với nhau trong lần stream mới nhất gần đây, nên tới đây để thử vận may, không nghĩ tới anh vậy mà thật sự ở chỗ này!"
"..."
Hạng Hi nháy mắt ngây người: Zand là Zander?
Tôi đệt, Lệ Dĩ Khiêm chơi cậu à?!
Thấy sắc mặt của Hạng Hi không tốt, tiểu Hi cẩn thận hỏi: "Anh tức giận sao? Xin lỗi, em không nên tự tiện tới đây quấy rầy anh."
"Không liên quan" Hạng Hi khẽ lắc đầu, "Nhưng giờ này vẫn đang là thời gian đi học, em chạy tới đây không có vấn đề gì chứ?"
Ô ô ô đương nhiên là có vấn đề chứ! Tiểu Hi vốn chính là thừa dịp đang giờ tự học nên chạy tới đây, không dám nói nhiều, khẽ phất tay: "Em còn phải lên tiết tự học buổi tối, em về trước đây, hôm nay nhìn thấy anh em đã thỏa mãn rồi! Hẹn gặp lại nam thần!"
Thiết Mã xuống dưới ăn cơm, nhìn thấy hai người hai người nói chuyện cười đùa với nhau: "Cậu cũng biết tiểu Hi à?"
Hạng Hi mất hồn mất vía lên tiếng, cũng không quay đầu lại ấn nút đóng cửa thang máy.
Thiết Mã: "?"
Không lẽ hắn dẫm mìn rồi? Vì hắn quấy rầy Hạng Hi ở phòng trà nên bây giờ cậu tức giận?
Chờ đến khi Lệ Dĩ Khiêm mở họp xong về, tìm khắp toàn bộ chiến đội cũng không thấy bóng Hạng Hi đâu.
Không lẽ bị mình dọa rồi? Lệ Dĩ Khiêm không định ép người nọ quá, định chờ tới ngày mai sau khi thi đấu xong thì nói tiếp.
Nhưng không ngờ buổi sáng ngày hôm sau, anh biết chuyện ngày hôm qua em gái tới đây từ trong miệng Thiết Mã.
Lúc này Lệ Dĩ Khiêm mới vừa ngồi trên xe, nghe vậy thì động tác cứng lại: "Con bé tới đây hồi nào?"
"Chạng vạng ngày hôm qua, còn gặp Hạng Hi nữa," Thiết Mã nói tới đây, cuối cùng cũng phát hiện sắc mặt của lão đại không đúng lắm, lẩm bẩm nói, "Tiểu Hi không tới tìm anh à?"
Sắc mặt Lệ Dĩ Khiêm trầm xuống, đẩy cửa xe ra đi xuống.
"Lão đại, anh đi đâu vậy? Sắp xuất phát rồi!"
"Chờ tôi mười phút." Lệ Dĩ Khiêm nói xong những lời này, cũng không quay đầu lại chạy vào bên trong.
Hạng Hi mới vừa xuống lầu, đã nhìn thấy Lệ Dĩ Khiêm chạy tới chỗ cậu. Cậu cũng đi xem thi đấu, nhưng mà không tiện đi cùng người của QID, lần này là để trợ lý lái xe đưa cậu đi.
Hôm qua mới biết Zand là Lệ Dĩ Khiêm, vì chuyện đối phương giấu giếm mình mà Hạng Hi có chút tức giận, nhưng cũng vì Lệ Dĩ Khiêm khoác áo choàng để thử mình nên có chút vui vẻ.
Nhưng dù là nghĩ thế nào, cậu cũng không định so đo với đối phương trước khi thi đấu, như thế còn không phải là làm trạng thái người nọ kém đi à?
Nhưng không nghĩ rằng Lệ Dĩ Khiêm lại chạy thẳng tới chỗ cậu, trước nay cậu chưa từng thấy vẻ mặt mất khống chế như vậy của đối phương.
Hạng Hi khiếp sợ: "Anh sao vậy?"
Lệ Dĩ Khiêm dừng trước bậc cầu thang, ngẩng đầu nhìn cậu: "Em biết rồi?"
Vì lúc nãy người đàn ông vừa chạy nên hơi thở có chút gấp gáp, ánh mắt lại rất chân thành.
Tầm mắt của đối phương quá nóng, Hạng Hi theo bản năng quay mặt đi, thấp giọng nói: "Biết rồi."
Lệ Dĩ Khiêm trầm mặc một lát, lúc này mới nói: "Xin lỗi, ngày hôm qua vốn định nói cho em biết, nhưng bị cắt ngang, trong lúc nhất thời cũng không tìm được cơ hội thích hợp."
"Ừm..." Hạng Hi nhìn chằm chằm đôi giày, sắp xếp lại từ ngữ: "Tôi cũng vậy, tính chờ anh thi đấu xong mới nói chuyện này."
Vẻ mặt lạnh nhạt của Lệ Dĩ Khiêm lộ ra sự khẩn cầu hiếm thấy: "Anh không định lừa em, đừng giận được không?"
Hạng Hi còn chưa kịp trả lời, Thiết Mã đã đuổi theo tới đây thúc giục anh xuất phát: "Lão đại, sắp không kịp rồi."
Lệ Dĩ Khiêm nhìn chằm chằm Hạng Hi một cái, ngay sau đó xoay người rời đi. Hạng Hi ngẩng đầu, chỉ có thấy một bóng người, người đàn ông mặc đồng phục chiến đội, bóng dáng to rộng, lại có vẻ hơi cô đơn.
"Tôi không trách anh," Hạng Hi nhìn bóng của Lệ Dĩ Khiêm hô một tiếng, "Cố lên!"
Không cần Hạng Hi nói anh cũng biết.
Trận thi đấu kia kết thúc cũng rất nhanh, QID lấy điểm số 2:0 trực tiếp kết thúc trận đấu, độ dài không quá một tiếng, làm rất nhiều chiến đội nơm nớp lo sợ, sôi nổi nghiên cứu cách chơi mới của chiến đội QID.
Thiết Mã biết nội tình: A, cái gì mà cách chơi mới? Lão đại chỉ đang vội trở về để dỗ vợ nhỏ ấy chứ.
Lệ Dĩ Khiêm bên này sốt ruột chạy về, Hạng Hi lại vô ý bị fans phát hiện, thời gian trở lại căn cứ còn muốn chậm hơn bọn họ mấy chục phút.
Lệ Dĩ Khiêm thất thần ngồi trên ghế, thấy Hạng Hi về thì lập tức đứng lên: "Em về rồi?"
Hạng Hi có chút không được tự nhiên "Ừm" một tiếng: "Về rồi."
Sau đó lại trở nên im lặng kỳ quái.
Một lúc lâu sau, Lệ Dĩ Khiêm mở lời trước: "Xin lỗi, anh cũng mới biết em là tiểu Hi cách đây không lâu, anh không định gạt em, cũng không có ý định đùa giỡn em..."
Hạng Hi có chút nóng nảy cắt ngang lời nói của anh: "Em không tức giận!"
Lần này đến phiên Lệ Dĩ Khiêm trầm mặc, anh chưa từng có kinh nghiệm trong phương diện tình cảm, không biết câu này là thẹn quá hóa giận, hay là thật sự không tức giận. Anh lại thử hỏi một câu: "Thật sự không giận?"
Hạng Hi trực tiếp dùng hành động để biểu lộ ý.
Cậu nhón chân hôn một cái lên cằm Lệ Dĩ Khiêm, vừa mới chạm vào đã tách ra, lại thành công làm người đàn ông sững sờ ngay tại đó. Hạng Hi cũng lần đầu tiên làm loại chuyện này, xấu hổ không chịu được, rất nhanh đã cổ về, mặt đỏ như một trái đào.
Hôn trộm xong, Hạng Hi ra vẻ bình tĩnh xụ mặt, lớn tiếng nói: "Như vậy anh tin chưa? Em thật sự không tức giận!"
Trong mắt Lệ Dĩ Khiêm hiện lên sự mừng như điên, chủ động làm nụ hôn này càng sâu thêm.
Thiết Mã vừa mới đi WC về: "???"
"Lão đại, hai ngươi đang làm gì vậy? Em đang mở phát sóng trực tiếp mà!!"
Hạng Hi: "!!!"
Lệ Dĩ Khiêm ôm người vào trong lồng ngực, nhíu mày nói: "Cậu không ở đây mà mở phát sóng trực tiếp làm cái gì?"
Thiết Mã cũng muốn hỏng mất: "Em cũng chỉ đi toilet một chuyến thôi, sao em biết hai người sẽ trực tiếp hôn ở chỗ này chứ!"
Thiết Mã nhìn thoáng qua phòng phát sóng trực tiếp, đã hoàn toàn không thấy được gì nữa, làn đạn cực nhiều, phòng phát sóng trực tiếp của hắn chưa từng sôi nổi như vậy.
Chuyện này không thể nghi ngờ gì nữa mà lụm hotsearch nguyên ngày.
Cừu Cẩn cũng thấy tin, gửi tin nhắn tới nói chuyện với Hạng Hi: "Người anh em cậu gan thật đấy, lúc trước tôi cũng chỉ dám trộm làm một chút thôi, cậu lại dám phát sóng trực tiếp thổ lộ công khai yêu đương, lợi hại vẫn là cậu lợi hại hơn!"
Hạng Hi: "..."
Đây thật sự chỉ là trùng hợp thôi!
Dù có phải là trùng hợp hay không, dù sao toàn bộ giới giải trí với giới thể thao điện tử đều đã biết rồi, rất nhiều fans ngao ngao khóc lớn, náo nhiệt cả ngày.
Thời gian nửa tháng đã qua, Hạng Hi vào đoàn phim bắt đầu đóng phim.
Buổi tối hai người liền thông qua video để nói chuyện phiếm, phần lớn thời gian chơi game cũng giảm bớt, nhưng mỗi lần ngẫu nhiên chơi, cũng sẽ rất ăn ý.
Đi rừng đối diện không chịu nổi nữa, gửi tin nhắn ở kênh tất cả: "Người anh em à, có thể nhẹ tay chút được không? Tôi đây còn phải mang vợ lên điểm nữa."
Lệ Dĩ Khiêm cười nhạt, trả lời: "Ngại quá, tôi cũng mang vợ lên điểm."
Phe địch: "..."
Hạng Hi: "..."
Đồng đội bắt đầu kêu 66666, chúc phúc bọn họ bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử.
Hạng Hi đỏ mặt sửa lại cho đúng: "Đừng nói bậy."
Ngay sau đó Lệ Dĩ Khiêm lập tức sửa miệng: "Tôi sai rồi, là vợ của tôi mang tôi lên điểm."
Hạng Hi: "..."
Còn cho người ta chơi không!
Ván kế tiếp toàn bộ quá trình Hạng Hi đều thất thần, chỉ biết AFK, xấu hổ đến mức không để ý Lệ Dĩ Khiêm cả đêm.
Ngày hôm sau sau khi hết đóng phim, đạo diễn điên cuồng tăng ca thiện tâm quá độ thả cho bọn họ nghỉ một ngày. Hạng Hi định đến chiến đội dỗ người, nhưng không ngờ vừa mới kết thúc đã thấy một bóng dáng quen thuộc ở phim trường.
Thanh niên với thân hình cao lớn mang theo khẩu trang, lạnh lùng thản nhiên đứng ở đó thôi cũng có khí chất bắt mắt.
Mắt Hạng Hi sáng lên, chạy nhanh tới: "Sao anh lại tới đây!"
Đôi mắt Lệ Dĩ Khiêm cong cong ở bên ngoài khẩu trang: "Nghe nói em nghỉ, nên tới đây đón em."
"Chờ em một chút nha, em sắp xếp đồ một cái!"
Bọn họ ở bên nhau đã hơn một tháng, vẫn luôn gặp ít mà xa thì nhiều, hơn nữa vì bận việc, nên chỉ có thể bớt thời gian để nói nói chuyện phiếm, đã lâu rồi không gặp nhau.
Không nghĩ tới Lệ Dĩ Khiêm sẽ chủ động tới đón cậu, Hạng Hi vui vẻ không thôi, chạy nhanh theo Lệ Dĩ Khiêm lên xe. Cậu muốn tới căn cứ, không nghĩ tới Lệ Dĩ Khiêm lại mang cậu về chung cư tư nhân.
Đây là lần thứ hai Hạng Hi tới đây, trong không khí vẫn tràn ngập mùi gỗ tuyết tùng, làm cậu không khỏi hít một hơi thật sâu.
"Thích như vậy à?" Người đàn ông từ phía sau ôm eo cậu, thấp giọng nói, "Cứ ngửi thoải mái, không lấy tiền."
Hạng Hi: "..."
Coi như cậu đã phát hiện, lúc người này lạnh lùng thì thật sự rất lạnh, lúc không biết xấu hổ cũng thật sự không biết xấu hổ.
Thấy Hạng Hi không để ý tới anh, Lệ Dĩ Khiêm đặt người ngồi lên đùi, ôn tồn hỏi: "Tức giận sao?"
Hạng Hi muốn nói cậu không giận, nhưng mà tư thế quá mức thân mật làm cậu trở nên cứng đờ, giống như chỉ cần mở miệng ra thôi sẽ phát ra tiếng sợ hãi.
Ánh mắt Lệ Dĩ Khiêm tối lại, ngay sau đó, người đàn ông dùng tay ôm lấy eo cậu, bắt đầu đi lên trên theo sống lưng, cuối cùng đè cổ cậu lại, nhẹ nhàng đẩy cậu...
Hạng Hi đột nhiên không kịp phòng ngừa trực tiếp úp lên ngực người đàn ông, khoảng cách quá gần, da thịt tiếp xúc, hô hấp dây dưa.
Người đàn ông vuốt ve tuyến thể cậu, thấp giọng nói: "Đừng giận được không?"
Đôi tay được cư dân mạng gọi là bàn tay thần của Lệ Dĩ Khiêm, đang vô cùng linh hoạt dừng trên thân thể cậu, giống như có một dòng điện rất nhỏ xẹt qua thân thể, từ chỗ bị chạm vào lan ra toàn thân, từng cái, làm thân thể đều trở nên run rẩy.
Hạng Hi cắn chặt răng, qua một lúc lâu mới khống chế được hơi thở của mình, lỗ tai đỏ lên nói: "Em không tức giận, chỉ có chút ngại..."
"Ngại ngùng?" Tiếng cười nhẹ của người đàn ông vang lên bên tai, làm lỗ tai của cậu đều đỏ lên, "Về sau sẽ còn nhiều chuyện ngại ngùng hơn nữa, vậy em cần phải nhanh chóng làm quen thôi."
Hạng Hi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em sẽ cố gắng."
"Xem ra chúng ta cần phải chuẩn bị trước một chút..." Vừa dứt lời, môi Lệ Dĩ Khiêm đã hạ xuống.
Xúc cảm mềm mại, mùi gỗ tuyết tùng dễ ngửi, hơi thở nóng rực gần trong gang tấc... Cảm quan xung quanh như được phóng đại, đại não Hạng Hi nháy mắt trống rỗng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu nghe giọng người đàn ông bảo cậu há miệng.
Hạng Hi theo bản năng thuận theo đối phương, giống như bị kích thích, động tác của người đàn ông trở nên mãnh liệt hơn.
Sau khi nụ hôn kết thúc, cả gương mặt Hạng Hi đều xấu hổ đến đỏ bừng, giống như một trái đào chín rục, nhưng mà lại chưa đã thèm.
Cậu nâng cằm, rụt rè mà chủ động nói: "Em muốn thử lại một chút..."
...
Nháy mắt kia, sợi dây lý trí trong đầu Lệ Dĩ Khiêm bực một tiếng cắt đứt.
Miếng dán tuyến thể bong ra từng mảng, áo thun bị đẩy lên tới ngực, ngón chân vì căng thẳng mà cuộn tròn... Thử qua, lại chuyển động, cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa, đôi tay Hạng Hi bám vào lưng người đàn ông, để lại từng vệt đỏ ái muội.
Nháy mắt khi tuyến thể bị đâm thủng, mùi đào ngọt ngào nồng đậm tràn ngập trong phòng, quấn lấy mùi gỗ tuyết tùng của người đàn ông, làm Hạng Hi nhớ tới mùa xuân kia khi mới gặp Lệ Dĩ Khiêm.
Cậu hoảng hốt lo sợ, thanh niên mặt mày lạnh nhạt, lúc ấy ai cũng không nghĩ tới, bọn họ sẽ cứ như vậy mà yêu nhau.
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc phiên ngoại rồi, cảm ơn mọi người đã làm bạn suốt chặng đường này.
- ---------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.