Cho dù Kỷ Dụ không biết loạn thất bát tao trong lòng hắn thì khi nghe hắn đánh giá về mình như vậy cậu vẫn là không nhịn được phát ra một tiếng cười lạnh. Vốn cậu đã biết người này mắt cao hơn đầu, khinh thường cậu là chuyện không khó nhận ra, nhưng trình độ tự biên tự diễn này cậu thật sự mới biết. Cậu bị người đàn ông đặt ngồi ở trên ghế, còn bị hắn dùng thân hình cao lớn chặn lại tất cả ánh nhìn khiến người khó chịu của Andrea cũng bởi vì quần áo trên người vẫn còn xộc xệch bất kham. Lúc Andrea nói chuyện cậu đã đưa tay chỉnh chỉnh lại một chút. Sau đó cậu mới vươn tay đem cái eo tinh tráng của người đàn ông, dưới ánh mắt như muốn giết người của Andrea tự nhiên ôm lấy còn tỳ đầu vào bên hông hắn cười lạnh nhìn Andrea.
"Andrea a... Tôi thật không rõ não cậu cấu tạo thế nào mà không ngừng phát ra những câu không hợp lẽ thường như vậy."
"Mày im miệng!"
Ai biết Andrea ở trước mặt người mình ái mộ vẫn còn có thể hùng hổ dọa người, ăn nói thiếu lịch sự như vậy. Là bị ghen ghét làm cho mờ mắt rồi hay sao.
"Một kẻ từ nơi khác đến như mày không xứng với ngài ấy!"
"Nếu không phải mày dùng thủ đoạn đê tiện thì ngài ấy sao có thể thích mày được!? Cũng không phải, ngài ấy chỉ là thuận tiện chơi một chút thôi. Thứ thấp hèn như mày làm sao lên được mặt bàn!"
Lúc này Andrea đã không muốn giữ cái gì lịch sự trước mặt Kỷ Dụ nữa, câu câu nói ra toàn là lời lẽ khó nghe. Hắn vừa nói vừa chật vật đứng dậy khỏi sàn nhà, nhưng lại chỉ dám chỉ tay vào mặt Kỷ Dụ để bày tỏ phẫn nộ chứ không có lao lên nữa. Dù rất không muốn tin tưởng nhưng hắn lại không thể không tin bản thân đã hai lần bị người mình thích đánh bay ra. Đối phương còn là vì bảo vệ kẻ hắn ghét với đánh hắn, chỉ nghĩ vậy thôi đã khiến đáy lòng hắn vặn vẹo toàn là ác ý. Nhưng hận hoàn hận, hắn vẫn biết hiện tại lao lên chỉ khiến bản thân chật vật hơn, mất mặt hơn.
Chưa nói lúc đó Landulf đang ngồi trên ghế, hiện tại hắn đứng dậy, thân hình cao một mét chín kia tràn ngập áp lực khiến người ta sợ hãi, khó nói hắn không trực tiếp cho Andrea một đá nằm lăn quay luôn.
Muốn làm gì thì ít nhất cũng phải để đến lúc không có người ở đây hoặc là hắn không còn xem trọng Kỷ Dụ nữa. Lòng hắn nghĩ vậy, rốt cuộc chỉ có thể dùng ánh mắt bắn phá kẻ không biết xấu hổ kia. Nếu ánh mắt có thể giết người, sợ rằng Kỷ Dụ đã chết trăm ngàn lần rồi.
Kỷ Dụ nhìn hắn như vậy cũng lờ mờ đoán được đôi chút ý nghĩ trong lòng hắn. Nhưng cậu sẽ sợ hắn sao?
"Ha... Nói cậu đầu óc không bình thường là đã quá đề cao cậu rồi. Tôi không nghĩ cậu thiểu năng như vậy đó. Nhưng cậu đã nói như vậy rồi thì cứ chấp nhận như vậy đi."
Andrea không ngừng bị chửi không có não vốn muốn phát cáu thì lại bị câu cuối của cậu làm cho lù đù. Nhưng còn chưa đợi hắn hiểu thì đã lại nghe cậu nói tiếp: "Là tôi quyến rũ ngài ấy đó, thì sao?"
"Cậu giỏi thì cũng quyến rũ đi."
Vốn là cậu quyến rũ ngài ấy, sao lại không dám nhận?
Nhưng Andrea lại không nghĩ cậu dám nhận, còn đắc ý như vậy nên nhất thời không đáp lại được. Đối với câu thách thức của cậu lại không ngừng hận đến nghiến răng.
Vốn dĩ là hắn cũng muốn đến đây để làm được chuyện này, kết quả lần đầu gặp gỡ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hắn đã nhận ra mình lỗ mãng rồi, nhưng chưa nói đâm lao thì phải theo lao, hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội nào tiếp cận người hắn ái mộ. Nhưng ở tình huống này muốn hắn đi quyến rũ Landulf là không có khả năng. Cho nên hắn mới càng hận không cắn chết Kỷ Dụ.
"Yêu tinh không biết xấu hổ!"
Nghẹn nghẹn nữa buổi hắn mới buông được câu này ra.
"Ha ha!"
Kỷ Dụ khó được cười đến đắc ý quên mình. Landulf nhìn mà bất đắc dĩ không thôi, lại không nhịn được cưng chiều vuốt ve mái tóc mềm xù xù của cậu.
Hắn lại không biết hành động của mình đối với Andrea có bao nhiêu kích thích.
Nhưng trời đã định là Andrea không thể tiếp tục làm bậy được nữa. Bởi vì Matteo đã đến rồi.
Matteo đến có thể xem là chậm. Nhưng ông đâu có nghĩ lại có kẻ nhân lúc này làm loạn cơ chứ. Thế mà lại dám xông cả vào phòng sách.
Lúc nhìn thấy Andrea ông còn không nhịn được ở trong lòng mắng một tiếng "không chịu an phận". Ông còn chưa kịp làm gì kẻ này đã gây chuyện trước. Nhìn trạng thái của Kỷ Dụ ông còn mắng ác hơn, thế mà lại dám đi phá đám thân vương nhà hắn tính phúc. Càng nghĩ, sắc mặt ông càng không tốt.
"Cậu làm gì ở đây?"
Matteo hùng hổ dọa người đi tới. Nhưng chẳng cho Andrea đáp lời ông đã khoác tay nói tiếp: "Thôi, khỏi cần nói nữa. Những người như các cậu bình thường đánh cái chủ ý gì tôi đây biết quá rõ."
Mặt Andrea lập tức tái đi.
Dù rằng hắn biết làm ầm ĩ như vậy sau chuyện hôm nay kiểu gì hắn cũng sẽ bị đuổi nhưng hắn sao cam tâm được. Hắn cố gắng bao lâu nay lại không thể đổi về được cái gì...