Âm Dương Nhãn

Chương 4: Tia sáng kỳ dị




Thình thịch... thình thịch...
Tia sáng kia hệt như một chiếc đinh nóng rực, từng chút từng chút lại kiên định đập vỡ trắng đen, đâm vào trong thế giới của Tô Dập.
Kỳ quái, thực kỳ quái.
Cảm giác quái dị này là lần đầu tiên Tô Dập cảm nhận được, cảm giác kích động khó hiểu chưa bao giờ xuất hiện không ngừng lên men trong lòng Tô Dập, căn bản không có cách nào chống cự. Bị cảm giác xa lạ kia khống chế, toàn thân Tô Dập căng cứng đến mức không thể động đậy, ánh mắt vô thức nhìn chằm chằm ánh sáng kỳ lạ trên thân nam nhân.
Nam nhân cao hơn một mét tám, có mái tóc đen xốc xếch đầy bướng bỉnh, đôi mắt phượng ác liệt cùng diện mạo tuấn mỹ làm người ta không thể dời mắt. Rõ ràng không có gì khác biệt với những người trắng đen khác, thế nhưng có thêm tia sáng kia thì lại làm Tô Dập không thể dời mắt.
Mà trong mắt nam nhân, biểu tình ngây ngô của Tô Dập hệt như một sâu bọ nhỏ bé đáng thương.
Mất kiên nhẫn chậc một tiếng, ánh mắt sắc bén của nam nhân nheo lại nhìn về phía bức tường bị bạch viên quỷ đập trúng, chầm chậm giơ nấm đấm.
Ánh mắt Tô Dập không khỏi tập trung tới nắm tay nam nhân, trong mắt cậu, tia sáng kỳ dị kia không ngừng tích tụ trên nắm tay, thế nhưng ánh sáng trên người cũng không hề suy giảm!
Năng lượng khủng khiếp tụ lại trên tay nam nhân, kỳ dị là Tô Dập không sợ hãi, cậu chỉ cảm thấy nắm đấm sáng ngời kia hệt như một ông mặt trời nhỏ, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy một vật thể phát sáng có thể chói mắt đến vậy.
Biểu tình nam nhân ngoan lệ, đột nhiên vọt về phía bạch viên quỷ!
Gương mặt dữ tợn xấu xí của bạch viên quỷ vừa nãy bị tia sáng kia đập lõm vào trong đầu lâu, trông lại càng kinh dị hơn. Nó chật vật từ dưới đất bò dậy, phát ra tiếng chi chi chói tai, âm thanh khó nén sợ hãi. Đối mặt với quả đấm của nam nhân, nó theo bản năng muốn trốn tránh!
Thế nhưng một quyền này của nam nhân vô cùng mạnh mẽ, xông thẳng tới tựa hồ muốn một kích lấy mạng!
Tô Dập không khỏi ngừng thở, đó tuyệt đối là một kích trí mạng tập kích về phía bạch viên quỷ, mà con quỷ kia nhìn thế nào cũng không thể tránh được!
Một quyền vung tới, bạch viên quái hoảng sợ không ngừng kêu la, đồng thời liều mạng né qua bên cạnh!
Sau đó... quyền kia đánh hụt.
Ầm một tiếng thật lớn, tức tường bị đánh thành một vết lõm giống như mạng nhện.
Tô Dập ngây ngẩy, bạch viên quỷ cũng sửng sốt, cả hai cùng trầm mặc nhìn nam nhân không chút biến sắc rút nắm tay ra khỏi mặt tường, cảm giác trầm mặc lúng túng khó tả lưu chuyển giữa hai người một quỷ.
Nam nhân hình như đã quen với việc này, sau khi rút nắm tay thì không chút dừng lại, tiếp tục tấn không bạch viên quỷ!
Bạch viên quỷ theo bản năng né tránh, nắm đấm của nam nhân một lần nữa đánh hụt.
Nam nhân đuổi theo bạch viên quỷ không ngừng công kích, có thể thấy được nam nhân có kỹ thuật chiến đấu cực mạnh thế nhưng phần lớn công kích đều rơi vào khoảng không, chỉ có vài lần có thể xẹt trúng thân thể bạch viên quỷ.
Mặc dù chỉ là vậy cũng tạo thành không ít vết thương trên người bạch viên quỷ, bất quá công kích không đến nơi đến chốn này căn bản không thể làm gì bạch viên quỷ. Không phải nam nhân không theo kịp tốc độ của bạch viên quỷ, chỉ là không đánh trúng nó mà thôi, nắm đấm của anh cứ hệt như múa may loạn xạ trong không khí vậy, không thể nào đánh trúng mục tiêu.
Nam nhân nhíu mày, có chút phiền não chậc một tiếng, lại một lần nữa đấm hụt!
Từ từ, Tô Dập đứng xem một lúc thì bắt đầu hiểu ra, chẳng lẽ nam nhân chỉ biết đại khái con bạch viên quỷ kia ở đâu nhưng lại không thể nhìn được vị trí cụ thể?
Bạch viên quỷ tựa hồ cũng phát giác điểm này, nó cười chi chi giống như trêu đùa lúc ẩn lúc hiện xuất hiện bên người nam nhân. Thế nhưng nó cũng không thể làm gì được, bởi vì chỉ cần nó vừa hành động có tính công kích một chút thôi, nam nhân sẽ nhạy bén phát hiện, cùng lúc với né tránh còn phản công lại một kích, vết thương trên người bạch viên quỷ cũng vì thế mà ra.
Rốt cuộc, lúc nắm đấm của nam nhân một lần nữa rơi vào khoảng không, Tô Dập đang co rúm trong góc nhịn không được mở miệng: "Chính diện mười hai giờ, bên phải ba giờ!"
Nam nhân ngừng một lát, nắm tay nghiêng một chút sau đó hung mãnh đấm một quyền về phía bạch viên quỷ!
Bạch viên quỷ sửng sốt, còn không kịp phản ứng đã bị một quyền mang theo sức mạnh khủng khiếp đập trúng!
Nó rít lên một tiếng đau đớn, cánh tay cường tráng vặn vẹo thành một góc độ kinh người, sau đó bị cắt đứt!
Móng vuốt bén nhọn kia bịch một tiếng rới xuống đất, hóa thành khí đen rồi tiêu tán. Bạch viên quỷ giống như phát điên quơ quào móng vuốt còn lại công kích nam nhân, thế nhưng bị đối phương nhạy bén né tránh, thậm chí còn nhân cơ hội hung hăng đá một cú vào eo, tạo thành một vết lõm sâu!
"A." Nam nhân nhướng mày cười khẽ một tiếng, biểu tình nguy hiểm, công kích điên cuồng, hung mãnh.
Lúc này Tô Dập mới chú ý tới dung mạo tuấn mỹ của nam nhân ẩn sau tia sáng. Gương mặt trắng đen ở trong tia sáng sáng ngời có cảm giác được nhuộm lên một tầng màu sắc.
Chú ý thấy công kích của nam nhân một lần nữa rơi vào khoảng không, Tô Dập lập tức tỉnh táo lại, bình tĩnh quan sát hướng di chuyển của bạch viên quỷ.
"Chín giờ!"
"Qua bên phải một chút, bốn giờ!"
Dưới sự chỉ huy của Tô Dập, càng ngày nam nhân càng đấm trúng bạch viên quỷ nhiều hơn, làm nó không ngừng kêu la thảm thiết, mắt thấy đã sắp bị đánh chết.
"Chi-----!" Ánh mắt thù hận của bạch viên quỷ rơi xuống người Tô Dập đang không ngừng mở miệng chỉ hủy, có vẻ như muốn xông tới xé nát cậu! Thế nhưng quả đầm càng lúc càng chuẩn xác của nam nhân làm nó không có cách nào chống đỡ, chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ánh mắt Tô Dập ngày càng chuyên chú hơn, dần dần phối hợp ăn ý với nam nhân, từ biến hóa thân thể của bạch viên quỷ cậu có thể vạch ra quỹ tích di chuyển của nó, vết thương trên người bạch viên quỷ cũng ngày càng nhiều hơn.
Dần dần Tô Dập phát hiện có chút không đúng, rõ ràng vừa nãy bạch viên quỷ có thể dùng một vết thương nhỏ để nhân cơ hội thoát thân, thế nhưng cố tình lại đưa tay ngăn cản nắm đấm của nam nhân, sau đó bị nam nhân dùng trực giác quấn lấy, đập thêm vài quyền.
Tầm mắt Tô Dập dời xuống một chút, nhìn thân mình bị đánh thành gồ ghề ướt sũng chất lỏng màu đen của bạch viên quỷ, trên bắp đùi trái của nó có vệt lấm tấm màu xám tro.
So với những mảng đen trên người nó thì hoàn toàn không chút bắt mắt, thế nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện lấm tấm kia có vẻ nhạt hơn những vết khác rất nhiều.
Tô Dập nhìn chằm chằm vị trí vết lấm tấm kia, đột nhiên mở miệng: "Hướng hai giờ, vị trí bắp đùi!"
Nam nhân chớp mắt, ánh sáng sáng ngời ngưng tụ trên chân phải, xoay người nặng nề quét một cước tới vị trí Tô Dập đã nói!
Bạch viên quỷ rít gào, dùng hết toàn lực né tránh. Một cước này của nam nhân không đá trúng, chỉ trúng gần đó, bạch viên quỷ há mồm, gương mặt xấu xí lộ ra biểu tình đau đớn.
Chất lỏng màu đen cuồn cuộn không ngừng từ trên đùi bạch viên quỷ trào ra, nam nhân lộ ra biểu tình kinh ngạc, một cước vừa nãy mang tới cảm giác rất khác biệt với những quyền trước kia.
"Chi chi!" Bạch viên quỷ rít một tiếng, oán hận nhìn Tô Dập, toàn thân chợt hóa thành một luồng hắc khí muốn chạy trốn.
Nam nhân theo bản năng đưa tay muốn túm lấy nó, bất quá vẫn chậm một bước, bạch viên quỷ hóa thành hắc khí lưu động tới trên lầu thì dần dần ngưng tụ thành một thân thể gồ ghề tràn đầy những vệt bẩn màu đen, nó chăm chú nhìn Tô Dập đang rúc người ngẩng đầu nhìn nó ở góc tường, rít gào một tiếng rồi chạy mất.
Nam nhân phiền não gãi gãi đầu, thấp giọng mắng một câu rồi vội vàng lấy một thứ trên người vứt qua cho Tô Dập: "Cậu đi tới địa chỉ này, ở đó tương đối an toàn."
Nói xong, nam nhân nhanh chân đuổi theo hướng con quỷ biến mất, không bao lâu đã không còn thấy bóng dáng.
Tô Dập cầm thứ kia, nhìn theo bóng lưng nam nhân há miệng, thế nhưng cuối cùng người có tia sáng kỳ dị kia vẫn biến mất ở góc đường.
Sương trắng ở xung quanh dần dần tiêu tan, lúc này Tô Dập mới phát hiện nơi này căn bản không phải con hẻm nhỏ náo nhiệt, nó là một con hẻm xa lạ có vô số tiểu quỷ chen chúc. Mà trong hẻm căn bản không có người, cũng không có quầy hàng gì cả, chỉ có vài chiếc xe đạp cùng xe ba gác cũ kỹ bị đụng trúng ngã rạp dưới đất.
Đám tiểu quỷ chen chúc trong hẻm quay đầu nhìn Tô Dật, căn bản không có hứng thú với cậu, rất nhanh liền tản đi.
Nghĩ lại thì lúc cậu từ đường lớn quẹo vào hẻm thì trên đường quả thực có chút sương trắng nhàn nhạt, chẳng qua vì né tránh dòng người đông đúc nên cậu không chú ý mà thôi.
Tô Dập xụi lơ thở hổn hển vài hơi, buông lỏng tay phải đã nắm chặt mặt dây chuyền tới tê rần, lúc này cậu mới phát hiện phần áo trước ngực đã bị mình túm nhăn nhúm.
Đưa tay sờ sờ phần lưng, Tô Dập không khỏi đau đớn hít hà một hơi. Một cơn đau đớn ẩn ẩn truyền tới, không cần nhìn cũng biết sau lưng đã bầm tím một mảng lớn. So ra thì vết thương trên cánh tay căn bản không cảm thấy đau.
Dựa vào tường thở dốc một trận, chờ cho bản thân dần dần thích ứng với cơn đau, Tô Dập cúi đầu nhẹ nhàng vuốt phẳng phần áo ăn nhúm, cách lớp áo sơ mi sờ sờ mặt dây chuyền rồi cắn răng gian nan đứng dậy, thu thập đồ đạc rớt đầy đất.
Bảng vẽ đã bị phá hủy, ở chính giữa thủng một lỗ lớn, chỉ có thể vứt bỏ. Những vật dụng khác thì không tổn hao gì, Tô Dập cẩn thận kiểm tra số sách vừa mượn từ thư viện, cũng may chỉ bị nhăn vài trang sách mà thôi.
Cẩn thận vuốt phẳng trang sách, Tô Dập cúi đầu nhìn thứ nam nhân ném cho mình.
Không biết nam nhân có đuổi kịp bạch viên quỷ hay không, thế nhưng Tô Dập đoán cho dù đuổi kịp nhưng vì không thể nhìn thấy cũng không có cách nào giết chất nó. Hiện giờ tốt nhất là cậu phải lập tức tới nơi mà đối phương nói, ngay cả nhà cũng không thể quay về.
Nhìn tấm thẻ màu đen giống như thẻ ngành trong tay. Tô Dập nhìn một chút thì thấy g mặt tuấn tú mang theo khí thế sắc bén của nam nhân ở trên thẻ.
"Đặc vụ bộ môn, đội trưởng, Nghệ... Tu?"
Bên kia nam nhân không ngừng lao tới trước, tìm kiếm dấu vết, thế nhưng dấu vết của bạch viên quỷ càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng hoàn toàn mất tung tích trong mớ ngỏ hẻm chằng chịt.
Sắc mặt nam nhân âm trầm, tức giận đấm mạnh vách tường bên cạnh. Cũng may anh vẫn còn sót lại chút lý trí, không đấm thủng bức tường.
"Này này! Người mặc đồ đen kia! Đây là khu vực phong tỏa, anh loanh quanh ở đây làm gì?"
Sau lưng nam nhân truyền tới tiếng gọi, nam nhân quay đầu nhìn lại, phát hiện là hai tuần cảnh.
Hai tuần cảnh phòng bị giơ côn điện nhìn nam nhân, nam nhân tuấn mỹ mặc đồ đen này có khí thế rất mạnh, cảm giác vô cùng áp bách, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã làm bọn họ căng cứng cả người.
Nam nhân xoa xoa mi tâm, bình ổn tâm tình nóng nảy một chút mới mở miệng: "Tôi là người của đặc vụ bộ môn, tới tra án."
Tuần cảnh nửa tin nửa ngờ: "Thẻ ngành đâu?"
Nam nhân sờ sờ trên người, sắc mặt biến đổi.
Hai tuần cảnh liếc mắt nhìn nhau, trầm giọng nói: "Nếu không có thẻ ngành thì mời anh theo chúng tôi một chuyến."
Nam nhân rốt cuộc không nhịn được nữa, tức giận mắng một tiếng: "Fuck!"
.*.
Nghệ Tu: Tôi, Nghệ Tu, thu tiền!
Tác giả: Tôi, tác giả, lưu trữ cùng tung hoa!
Tô Dập:...
[Cáo] cái này t nghĩ là Nghệ Tu thu tiền độc giả, tác giả nhận được lưu trữ cùng like, Tô Dập, diễn viên chính của chúng ta... hem có gì o_O
.*.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.