Âm Duyên Kết

Chương 112: Tỷ muội (Thượng)




Diệp Kết Mạn tỉnh lại một lần nữa do Thư nhi đánh thức.
"Thiếu phu nhân, tới rồi ạ."
Diệp Kết Mạn nheo mắt và quay đầu tìm thân ảnh màu trắng, nhưng kết quả là một mảnh trống rỗng, u ám. Nàng hụt hẫng. Không đợi Thư nhi xuống xe, Diệp Kết Mạn đã vén màn xe bước xuống.
Ánh trăng sáng tỏ, chiếu sáng hình dáng nàng tìm kiếm cách đó không xa, môi Diệp Kết Mạn giật giật, tiếng "Kỷ Tây Vũ" bị lý trí đặt trong họng không thốt ra được. Và dưới ánh trăng mờ, dường như nhìn thấy đối phương nhẹ nhàng mỉm cười, sự lo âu trong mắt Diệp Kết Mạn thoáng lui đi mất.
Bên kia, Châu di đỡ Bùi phu nhân xuống xe ngựa.
Bùi phu nhân ngẩng đầu, nhìn môn phủ đóng chặt thật lâu mới bước chân... Đêm quá Ngọ, mọi âm thanh câu tịch, tiếng côn trùng kêu vang vào đêm xuân ngẫu nhiên vang lên. Có hai quan binh gác đêm đứng trước môn phủ - bọn họ đã chú ý tới khi thấy xe ngựa dừng lại ở cổng. Không đợi quan binh cất tiếng hỏi, Châu di tiến lên, thấp giọng nói gì đó với quan binh, rồi lại lấy ra chút ngân lượng nhét vào tay họ. Quan binh hướng nhóm người Bùi phu nhân nhìn nhìn vài lần rồi gật đầu, và một người trong đó đi vào thông báo.
Khoảng một khắc chung sau, quan binh vừa rồi đi ra và ý bảo đoàn người có thể đi vào.
Đây là lần đầu tiên Diệp Kết Mạn tới phủ nha; môn sư bằng đá uy nghiêm đứng trong đêm; bọn họ dĩ nhiên không có đi bằng cổng chính; một quan binh mang bọn họ vào bằng cổng phụ - hiển nhiên tên quan binh đã được mệnh lệnh là trực tiếp lĩnh người đi vào. Trên đường, ngẫu nhiên sẽ có quan binh tuần tra đi ngang, vì tò mò mà nhìn qua hướng này, song vì trời tối nên cũng nhìn không rõ lắm.
Trong một căn phòng.
Kỷ Tiểu Nhiễm bất an mà ngủ. Bỗng tiếng gõ cửa vang lên - nàng ngủ cũng không sâu nên tỉnh ngay tức khắc. Lọt vào mắt là bài trí xa lạ, Kỷ Tiểu Nhiễm động đậy và rất nhanh, trên vai truyền đến cơn đau. Kỷ Tiểu Nhiễm cau mày, nghiêng đầu nhìn phía cửa, thấp giọng nói:
"Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?"
Ngoài cửa lặng im - khoảng một cái chớp mắt mới vang lên tiếng nói hơi do dự:
"Kỷ tiểu thư, có người muốn gặp cô, Tri phủ đại nhân đã sai thuộc hạ dẫn người đến."
"Ai vậy?" Mắt Kỷ Tiểu Nhiễm hiện lên tia nghi hoặc.
Bên ngoài trầm mặc, ngay sau đó là một giọng nói già nua vang lên:
"Đêm khuya mạo muội, là Bùi gia ta có việc cùng Kỷ tiểu thư thương lượng."
Kỷ Tiểu Nhiễm cũng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hiểu được.
"Vào đi." Kỷ Tiểu Nhiễm nói.
Tiếng cửa mở ra, ánh trăng nương theo mà vào đem căn phòng nguyên bản tối đen chiếu hơi sáng sáng.
"Hai ngươi ở ngoài trông chừng giúp ta." Bùi phu nhân thấp giọng phân phó.
"Mạn nhi, con vào cùng ta."
Tiếng bước chân đến gần, trong bóng đêm mơ hồ hiện ra hai bóng dáng, Kỷ Tiểu Nhiễm nheo mắt mà đánh giá hai người vào cửa:
Bùi phu nhân, Kỷ Tiểu Nhiễm đương nhiên đã biết nên cũng không xa lạ. Vài năm không gặp, không biết có phải bởi vì những chuyện gần đây mà bà ta trông già đi rất nhiều. Song, tuy tóc bạc nhiều hơn nhưng đôi mắt thì vẫn tinh tường như cũ. Theo sau bà ta là một người nữ, khoảng hai mươi tuổi, tóc búi đơn giản, quần áo nhạt màu, khuôn mặt thanh nhã xinh đẹp ẩn ẩn dưới ánh trăng.
Kỷ Tiểu Nhiễm không kịp nghĩ nhiều, người đã đến bên giường.
"Tiểu Nhiễm không tiện, không thể hành lễ." Kỷ Tiểu Nhiễm thoáng nâng mắt, nói.
Khi nói chuyện, Kỷ Tiểu Nhiễm chú ý tới nữ tử kia cứ len lén nhìn mình rồi nhăn mày khi thấy vết thương... Không biết có phải ảo giác không, ánh mắt nàng ấy dường như đầy vẻ lo lắng.
"Không biết vị này là..."
"Là Tứ nhi tức của lão thân." Bùi phu nhân nói. "Mạn nhi."
Diệp Kết Mạn tiến lên nửa bước, khách khí thi lễ, nói: "Xin chào Kỷ Tam tiểu thư."
"... Không biết thương thế của cô thế nào?"
Nữ tử trước mắt mặt mày ôn hòa, trông không giống tiểu thư thương hộ bình thường... Kỷ Tiểu Nhiễm khi quay về Tô Châu ít nhiều gì cũng được nghe nói tới chuyện Tứ thiếu phu nhân Bùi gia - chuyện chỉ giới hạn ở vụ âm hôn hoang đường ấy - hiện giờ, lần đầu tiên gặp mặt, khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên... Ngữ khí đối phương lại còn thành khẩn, rõ là quan tâm tới nàng thật.
"Một mũi tên xuyên vai mà thôi, không chết được." Kỷ Tiểu Nhiễm nghĩ lại trận mưa tên kia, nếu không phải người tên Dao kia giơ kiếm ngăn cản e là nàng khó sống. Mà nói tới thương thế, cái cô Thất kia chắn trước người nàng mới nặng...
"Vậy thì tốt rồi." Diệp Kết Mạn thở phào, sắc mặt cũng hơi trầm tĩnh.
Kỷ Tiểu Nhiễm hưng trí mà nhìn Diệp Kết Mạn, thấy người ta không phải giả tạo nên rất kỳ quái.
"Cháu ban ngày bị thương, đêm khuya ta còn đến quấy rầy, thật có lỗi." Bùi phu nhân nói. "Nhưng việc này không thể để lộ, cho nên mới phải thừa dịp đêm hôm khuya khoắt mà đến. Chúng ta sẽ quay về Bùi gia ngay khi xong việc này."
"Không biết Bùi phu nhân vội vã như vậy, là vì chuyện gì?" Kỷ Tiểu Nhiễm hỏi.
"Lần này vội đến là vì, thứ nhất, nghe nói Kỷ tiểu thư cùng lệnh muội quá cố tình nghĩa thâm hậu; thứ hai là vì, vừa lúc biết được một ít chuyện tương quan, nên cố ý đến hỏi... Cháu, có thật là muốn làm rõ bí ẩn cái chết của lệnh muội?" Bùi phu nhân thần sắc không thay đổi nói.
Trong bóng đêm, mắt Kỷ Tiểu Nhiễm nhoáng lên. Nàng trầm mặc mím môi một lát sau mới nói:
"Nếu Bùi phu nhân đã cố ý đến, vậy Tiểu Nhiễm không ngại nghe."
Diệp Kết Mạn ngoan ngoãn đứng ở một bên nghe bọn họ nói chuyện. Trong khi tầm mắt của nàng trộm nhìn Kỷ Tây Vũ, nhìn thần sắc đối phương chuyên chú nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm với một ánh mắt phức tạp.
Hai tỷ muội nhiều năm không gặp, mà lần tương ngộ lại là âm dương hai đường, quả thật làm người ta thổn thức...
"Cháu là người thông minh, nói vậy, cháu cũng đoán được cái chết của lệnh muội có liên quan đến người nhà." Bùi phu nhân nói.
Kỷ Tiểu Nhiễm cau mày.
Sau một lúc lâu, Kỷ Tiểu Nhiễm nói:
"Phu nhân nói những điều này, là muốn trả thù Kỷ gia?" Ánh mắt của nàng có chút lợi hại, "Tôi tin sao?"
"Cháu nói không sai. Nói vậy, cháu đã biết chân tướng việc này rồi."
Tay Kỷ Tiểu Nhiễm nắm chặt. Trong bóng tối, nàng mím môi không nói gì.
Nếu thật như lời bà ta nói, Ngũ muội đã hợp mưu cùng Bùi Nghiêu Húc gây ra son án thì độc thủ sau màn chính là phụ thân! Điều này đã lí giải vì sao phụ thân không truy cứu nguyên nhân cái chết của Ngũ muội!!
"Quá muộn rồi, " Bùi phu nhân nhìn ngoài cửa sổ, "trước hừng đông, chúng ta phải về Bùi phủ, không thể ở lâu." Rồi bà ta xoay người đi ra ngoài.
Khi bước tới cửa, Bùi phu nhân ngừng lại nói:
"Nếu cháu cần hỗ trợ thì tìm ta. Mặc dù lão thân đã già, cách quan tài không còn bao xa, nhưng vẫn còn chút hơi tàn có thể dùng được. Người đang ở hang hổ như cháu, chớ để bước theo lệnh muội."
Nói xong, Bùi phu nhân bỏ đi, không quay đầu lại. Diệp Kết Mạn thì đi theo sau. Song hai người ra cửa không bao lâu, Bùi phu nhân bỗng ngừng lại, quay đầu nói:
"Mạn nhi, con lưu lại."
Hiểu đối phương kinh ngạc, bà ta giải thích:
"Kỷ Tiểu Nhiễm chống đối Kỷ gia là chuyện của nhà họ, thân phận của ta ra sao nàng ta tất nhiên sẽ phòng bị. Ta không xác định được nàng ta tin tưởng lời của ta được bao nhiêu. Tri phủ có chút giao tình với ta, ta sẽ nhờ hắn an bài con ở gần Kỷ Tiểu Nhiễm. Hai đứa tuổi xấp xỉ nhau, con hãy thử qua lại với nàng ta xem xem có thể biết được thêm tin tức gì hay không."
Đoạn, Bùi phu nhân lại nói tiếp:
"Gặp chuyện không cần hoảng. Ta sẽ phái người ở phụ cận tri phủ, nếu có chuyện gì thì con hãy sai Thư nhi thông tri bọn họ."
Diệp Kết Mạn thoáng nghĩ suy rồi đồng ý.
Diệp Kết Mạn nhìn Bùi phu nhân rời đi; gã quan sai ra ý bảo Diệp Kết Mạn đi theo hắn nhưng Diệp Kết Mạn vừa chuyển mắt, lại dừng cước bộ.
Gã quan sai không hiểu, thấp giọng hỏi: "Sao vậy Bùi thiếu phu nhân?"
Diệp Kết Mạn là muốn tìm Kỷ Tây Vũ, vì vừa rồi Kỷ Tây Vũ còn ở bên cạnh, song vừa đảo mắt đã không thấy. Nàng ấy còn ở lại phòng của tỷ tỷ sao? Diệp Kết Mạn nghĩ. Trong khi quan sai vẫn đang thúc giục, Diệp Kết Mạn không thể giải thích nên chỉ phải áp chế sự bất an của mình và lắc đầu, nói:
"Không có gì, đi thôi."
Mình sẽ tìm Kỷ Tây Vũ sau, nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn đi theo quan sai đến nơi tạm trú.
Bóng đêm càng dày đặc, Diệp Kết Mạn ứng phó với quan sai xong. Giờ đã gần canh bốn, là thời điểm tối nhất. Tuy mệt đến chết nhưng trong lòng không yên bụng, rốt cục, Diệp Kết Mạn quyết định cầm đèn lồng đi ra cửa.
Bốn phía tối tăm, đưa tay không thấy được năm ngón, Diệp Kết Mạn không dám đi nhanh. Lòng dạ thì càng lúc càng bất ổn. Mà khi vừa bước xuống xe ngựa nàng tự nhiên đã thấy rất bồn chồn rồi, bây giờ lại không thấy Kỷ Tây Vũ đâu...
Hẳn là vì lo âu, gặp thêm cảnh tối lửa tắt đèn, đường sá đêm khuya trơn trợt... Diệp Kết Mạn chưa đi được mấy bước đã trợt chân; đèn lồng lăn sang một bên, đèn tắt, xung quanh thoáng chốc hoàn toàn tối sầm. Có lẽ là toạc đầu gối rồi. Diệp Kết Mạn hít một hơi lạnh. Nàng trầm mặc mà mím môi, cố gắng đứng dậy. Và trong lúc chật vật đó, có một màu trắng thoáng qua trước mắt, rồi một bàn tay vươn tới.
"Có sao không?" Kỷ Tây Vũ hỏi.
Diệp Kết Mạn giật mình - nhìn cái tay trước mắt trong khoảnh khắc ngắn mà không có phản ứng.
Kỷ Tây Vũ cúi người xuống đỡ Diệp Kết Mạn, "đừng ngồi nữa, mặt đất rất lạnh." Đoạn, nàng nói tiếp: "Đau không?"
Khí lạnh quen thuộc ập tới, sự lo âu và bất an hồi đầu vào thời khắc này hóa thành ủy khuất... Trong bóng tối, mắt Diệp Kết Mạn ngập nước.
Diệp Kết Mạn lẳng lặng khóc.
"Đau." Thanh âm cực thấp vang lên. Ngay sau đó, nước mắt ào ào chảy xuống - làm ướt áo Kỷ Tây Vũ.
Kỷ Tây Vũ thở dài, và ôm Diệp Kết Mạn, "Không sao rồi, ta mang nàng về xem thương thế." Rồi Kỷ Tây Vũ ôm Diệp Kết Mạn quay về.
Diệp Kết Mạn tựa vào lòng Kỷ Tây Vũ, lẳng lặng lau nước mắt của mình. Dường như biết mình làm việc hơi xấu hổ nên nàng trầm mặc không nói gì. Xung quanh câu tịch, chỉ có tiếng gió ngẫu nhiên thổi xào xạc qua lá cây, nàng muốn trách cứ Kỷ Tây Vũ vì khi không lại chạy loạn làm cho nàng lo lắng, nhưng lãnh hương cứ quanh quẩn, người thì còn đang ôm mình- tất cả thành ra lại nói không nên lời. Diệp Kết Mạn len lén đánh giá người ta... Nàng không thể nhìn ban đêm giống ban ngày như Kỷ Tây Vũ nên trước mắt nàng chỉ là một cái bóng trắng mơ mơ hồ hồ, song, cũng không phải vì vậy mà ngăn được sự kinh diễm. Nếu ma quỷ nào cũng đẹp như vậy thì trên đời này còn ai sợ ma sợ quỷ nữa chứ? Nàng nghĩ.
Như chú ý tới tầm mắt của Diệp Kết Mạn, Kỷ Tây Vũ rũ mắt xuống, Diệp Kết Mạn liền sa vào huyết nhãn... Diệp Kết Mạn dời mắt đi ngay, biểu hiện rằng mình không có nguôi giận nhanh như vậy, nhưng qua khóe mắt, nàng nhìn thấy Kỷ Tây Vũ mỉm cười. Tiếp đó, trán nàng bị hôn nhẹ.
"Đừng giận ta."
Chỉ một câu như thế Diệp Kết Mạn liền tước vũ khí đầu hàng, trong lòng thì mềm nhũn, giận mấy cũng bay biến.
Tiếng cười khẽ vang lên trong đêm tựa như một cảnh trong mơ, Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ, chưa kịp nói gì đối phương đã sấn tới hôn nhẹ một cái... Diệp Kết Mạn khẩn trương mà liếm đôi môi khô, hai má lặng yên ửng đỏ, xem như ngầm chịu.
Hôm nay, ta... e là bị... ăn sạch nữa rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.