Âm Duyên Kết

Chương 113: Tỷ muội (Hạ)




"Sau này không được nửa đêm đi lung tung."
Trở về phòng, Kỷ Tây Vũ đặt Diệp Kết Mạn lên giường rồi ngồi xuống, vén quần Diệp Kết Mạn xem xét thương tích.
"Do ai đi lung tung chứ..." Diệp Kết Mạn cắn môi, lầm bầm nói.
Đầu gối trầy trụa không nhẹ.
"Cô hồn dã quỷ thì có chuyện gì chứ?" Kỷ Tây Vũ ngẩng đầu nhìn Diệp Kết Mạn, buồn cười nói.
Thì, đúng là như thế, nhưng Diệp Kết Mạn thấy bất an một cách khó hiểu.
"Nhìn đi nè, trầy hết cả rồi."
Kỷ Tây Vũ xoa đầu gối Diệp Kết Mạn, cảm giác mát mát truyền đến làm Diệp Kết Mạn hơi ngại ngùng.
"Chỉ là một chút tiểu thương, không có gì đáng ngại." Diệp Kết Mạn hơi đỏ mặt, muốn kéo quần xuống nhưng Kỷ Tây Vũ đưa tay cản lại.
"Gì vậy? Ta và nàng hôn cũng hôn qua ngủ cũng ngủ qua; vầy còn ngượng ngùng?"
Không ngờ Kỷ Tây Vũ nói vậy, mặt Diệp Kết Mạn đỏ chín. "Không có gì nghiêm trọng thật mà." Diệp Kết Mạn nói.
"Có hay không, ta sẽ phán đoán." Tay Kỷ Tây Vũ vẫn ở trên đầu gối Diệp Kết Mạn; lúc này, nó nhẹ nhàng và ranh mãnh như rắn, hữu ý vô ý khiêu khích. "Ta muốn nhìn cẩn thận xem còn chỗ nào bị bầm."
Chân bị mơn trớn đến nổi da gà, khuôn mặt Kỷ Tây Vũ dao động dưới ánh nến mờ nhạt nên trông có chút yêu kiều, song đôi mắt lại như lửa rực đỏ, sáng quắc mà nhìn Diệp Kết Mạn.
"Nang..."
Diệp Kết Mạn đang định nói thì bên ngoài bỗng có tiếng hét, thoáng chốc cắt qua màn đêm yên tĩnh.
"Người đâu, có thích khách!"
Kỷ phủ.
Đêm sâu, một thân ảnh cực nhanh xuyên qua màn đêm, bay qua tường rồi lặng lẽ lẻn vào...
"Thiếu gia..."
Trong phòng, Kỷ Xuyên đang ngồi - hiển nhiên đã chờ lâu - cũng không kinh ngạc, mà hãy còn ngẩng đầu nhìn hắc-y-nhân.
"Nhiệm vụ ta đã dặn dò các ngươi kỹ càng, các ngươi làm không xong còn có gì để nói?" Kỷ Xuyên nói.
Hắc-y-nhân cung kính cúi người, không thấy rõ biểu tình, chỉ bình tĩnh nói:
"Lần này Phi Ưng đến là vì mệnh lệnh của Đường chủ, mong thiếu gia yên tâm. Bách Long Đường chúng tôi làm việc có nguyên tắc. Cùng thiếu gia không phải lần đầu tiên hợp tác, ngài cứ yên tâm, nhất định sẽ không thêm phiền toái."
Nghe vậy, sắc mặt Kỷ Xuyên thoáng hòa hoãn. "Người của các ngươi ta đã thăm dò được, hiện đang bị giam giữ trong lao, các ngươi sẽ làm sao đây?"
"Chuyện này Đường chủ đã có an bài; thiếu gia chỉ cần tin tưởng, bất kể như thế nào, Bách Long Đường tuyệt sẽ không lộ ra tin tức!"
"Tốt!" Nhãn tình Kỷ Xuyên sáng lên, "Ta sẽ chờ xem. Đừng làm ta thất vọng."
Hắc y nhân thi lễ, rồi biến mất trong nháy mắt.
Phủ nha.
Diệp Kết Mạn nghe được động tĩnh, muốn đứng lên đi xem nhưng bị Kỷ Tây Vũ kiềm lại.
"Từ từ, bên ngoài còn đang nguy hiểm."
"Nhưng... vạn nhất thích khách đi giết tỷ tỷ nàng?" Diệp Kết Mạn lo âu nói.
Kỷ Tây Vũ buồn cười mà lắc đầu, "Tuy là như thế, nhưng nàng giúp được gì?"
"Nhưng..." Diệp Kết Mạn quẫn bách mím môi.
"Được rồi, nàng chờ ở đây, ta đi ra xem." Kỷ Tây Vũ thả ống quần của Diệp Kết Mạn xuống, "Tốt nhất là nằm trên giường, có thế nào cũng không được bước xuống. Chờ ta trở lại."
"Uhm..."
Kỷ Tây Vũ nói xong đứng dậy hướng cửa mà đi, song dường như xực nhớ điều gì lại quay trở lại thổi tắt ngọn nến trên bàn, sau đó mới xuyên cửa mà đi.
Diệp Kết Mạn nắm chặt sàn đan, thỉnh thoảng nhìn lại cửa, trông ngóng Kỷ Tây Vũ trở về.
Tiếng động lớn bên ngoài dần biến mất, theo sau đó là có vài tiếng cước bộ hỗn độn. Diệp Kết Mạn còn đang suy đoán có phải thích khách sa lưới hay không thì cửa lại đột nhiên mở ra, một thân ảnh cực nhanh xoẹt vào. Diệp Kết Mạn mở to mắt, nỗi bất an dâng lên. Nàng còn không kịp kêu, một thanh kiếm lạnh lẽo đã kề cổ nàng; một bàn tay bụm miệng nàng lại; mùi máu nồng nặc xông đầy mũi nàng.
"Khôn hồn thì đừng ra tiếng."
Giọng nói tuy bị đè cực thấp nhưng mơ hồ có thể nhận ra đó là một nữ tử. Tim Diệp Kết Mạn đập nhanh thật nhanh, nhất thời không biết nên làm thế nào nên chỉ có thể theo lời mà gật đầu.
Thích khách không nói gì; chỉ có tiếng thở lên xuống. Chốc lát sau, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, sau đó liền nghe có người hỏi:
"Bùi thiếu phu nhân?"
Thấy bên trong không có trả lời, người bên ngoài lại gõ cửa...
Ánh mắt thích khách sắc bén mà nhìn Diệp Kết Mạn, ám chỉ nàng nên trả lời như thế nào; thích khách vừa chậm rãi buông tay, nhưng kiếm thì kề cổ Diệp Kết Mạn sát hơn, chỉ cần Diệp Kết Mạn nói sai một chữ thì sẽ không lưu tình lấy mạng nàng.
Diệp Kết Mạn âm thầm nắm chặt tay tay, tận lực bảo trì thanh âm bình tĩnh, nói:
"Đêm khuya rồi, có chuyện gì sao?"
"Ô... Không có gì ạ, chỉ là phủ nha có thích khách, Bùi thiếu phu nhân không việc gì là tốt rồi, tiểu nhân sẽ không quấy rầy."
Tiếng bước chân dần dần đi xa.
Trong bóng đêm, thích khách loạng choạng, có vẻ như thương thế rất nặng. Diệp Kết Mạn nhất thời không biết nên làm thế nào nên chỉ trầm mặc, thầm chờ mong Kỷ Tây Vũ mau trở về. Thích khách hiển nhiên cũng không muốn nhiều lời, đối phương ổn định lại hơi thở của mình; có tiếng nước nhỏ xuống, rồi mùi máu nồng nặc hơn. Diệp Kết Mạn thấy không đành lòng, nàng liếc về phía thích khách, nhẹ giọng nói:
"Ngươi... cầm máu đi, trong tủ có thuốc mỡ..." Sợ thích khách sinh nghi, nàng lại bổ sung, "Yên tâm, ta tay trói gà không chặt, không làm được gì. Nhưng nếu ngươi bất tỉnh, là ngươi bất lợi, đúng không?"
Đối phương hơi trầm ngâm, cảm thấy có lý, mới chậm rãi thu kiếm và đi lại tủ lấy thuốc cùng băng, rồi lảo đảo đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
"Ngươi tới giết Kỷ Tiểu Nhiễm sao?" Diệp Kết Mạn dè dặt hỏi.
Thích khách giương mắt nhìn Diệp Kết Mạn, lãnh đạm nói: "Không liên quan đến ngươi."
"Nghe nói Kỷ Tiểu Nhiễm ban ngày bị ám sát, còn mang về một cái thích khách, là đồng bọn của ngươi sao? Ngươi tới cứu người phải không?"
Đối phương đột nhiên dừng động tác, Diệp Kết Mạn nhìn không thấy biểu tình của đối phương, nhưng nàng mơ hồ cảm giác được đối phương trầm mặc một cách kì lạ. Nàng ngẫm ngẫm một lúc liền hiểu được.
"Cũng có thể là tới diệt khẩu." Diệp Kết Mạn lẩm bẩm nói.
"Câm miệng!" Thích khách bỗng cất cao giọng, hơi thở trở nên cấp tốc và nặng nề. Phản ứng này nhưng lại cho Diệp Kết Mạn đáp án; Diệp Kết Mạnthở dài, không nói gì thêm.
Sau một lúc, thích khách cười khổ, giọng run run:
"Là ta vô dụng."
"Cũng không trách ngươi được." Diệp Kết Mạn nói.
Phòng nhất thời lâm vào trầm mặc.
Rầm! Đang lúc đó, cánh cửa mở tung, một nhân ảnh xông tới, mũi kiếm nhắm thẳng thích khách đang ngồi trên ghế. Thích khách phản ứng cũng nhanh, đá cái bàn lên đỡ; cái bàn vỡ làm ba bốn; còn người thì như mũi tên bay ra ngoài, khó khăn lắm mới tránh khỏi thế công của đối phương. Biết bản thân bị thương khó đối địch, thích khách chuyển hướng về giường mà phóng tới... Trong nháy mắt, thanh kiếm lại kề cổ Diệp Kết Mạn.
"Chớ tới gần!"
Người xông tới thoáng dừng lại, đứng ở ngoài cách mấy trượng. Cùng lúc đó, ngoài cửa có người bước đi thong thả đến và trầm giọng nói:
"Ngươi trốn không thoát đâu."
Đó là Kỷ Tiểu Nhiễm.
Hiểu đối phương lợi hại, sắc mặt thích khách biến đổi, y lôi Diệp Kết Mạn đứng lên để làm con tin, "Ta đây cũng không ngại mang theo một mạng chôn cùng!" Thích khách căm giận nói.
Diệp Kết Mạn chỉ thấy cổ chợt lạnh, rồi đau rát truyền đến; nàng còn cảm thấy có máu chảy xuống. Khi đang cảm khái mình không xong rồi thì một cơn gió lạnh thổi tới, Diệp Kết Mạnnhìn lên, liền thấy nhân ảnh bạch sắc quen thuộc từ phía sau Kỷ Tiểu Nhiễm bay tới. Đôi huyết nhãn ấy một mực nhìn chằm chằm thích khách - trong mắt có sự kiềm nén...
Thích khách phát lạnh, và cảm thấy mình như có ai đang nhìn chằm chằm.
"Dao gì đấy đúng không?" Kỷ Tiểu Nhiễm nói. Ngữ khí xác định.
Thích khách không nói gì, xem như chấp nhận.
"Không biết ngươi lần này đến là cứu người, hay giết người?" Kỷ Tiểu Nhiễm thong thả nói. "Các ngươi, một truy sát ta, một nhắm tới địa lao, thật đúng là tâm ngoan thủ lạt."
"Ngươi, có ý gì?" Dao run run nói.
"Ta đã nhìn ra ngươi rất giữ gìn người kia. Vì cứu nàng mà ngươi không tiếc bỏ qua cơ hội giết ta. Ta nghĩ, ngươi hẳn là không biết chủ của ngươi muốn giết người kia?"
Diệp Kết Mạn thấy người đang uy hiếp mình run tay, hiển nhiên rất là khiếp sợ.
"Xem ra, ngươi chỉ phụ trách giết ta, mà không biết nhiệm vụ của người khác." Nhận thấy đối phương phản ứng, Kỷ Tiểu Nhiễm hàm ý nói. "Giết ta bất quá hai người các ngươi, nhưng giết cô gái kia thì là bốn cao thủ đấy. Dương Đông kích Tây đây mà. Giết ta được hay không thì còn lần khác, cái chánh yếu là diệt khẩu thôi, có đúng không?"
"Bốn... bốn người?" Dao kinh hoảng, "A Thất... A Thất thế nào?"
"Người của các ngươi rất lợi hại, mặc dù sớm có phòng bị nhưng sai nha không phải đối thủ." Trong bóng đêm, mắt Kỷ Tiểu Nhiễm thâm trầm, "Như các ngươi mong muốn thôi."
Xung quanh lại yên tĩnh.
Bỗng có tiếng khóc kiềm chế vang lên, cùng với tiếng vũ khí rơi xuống đất. Diệp Kết Mạn nghe được phía sau truyền đến tiếng phủ phục nặng nề, khi xoay người lại thì đã thấy thích khách - tên Dao - quỳ rạp xuống đất mà khóc. Sai nha xông vô, Dao hoàn toàn không chống cự, tùy ý để sai nha bắt đưa đi ra ngoài.
"Bùi thiếu phu nhân vất vả." Kỷ Tiểu Nhiễm nhìn Diệp Kết Mạn, gật đầu, tạ lỗi nói. "Bởi vì ta mà phiền hà thiếu phu nhân."
"Không sao." Diệp Kết Mạn lắc đầu. "Việc này không trách được Kỷ tam tiểu thư."
"Đêm đã khuya, việc này xem như xong, không quấy rầy Bùi thiếu phu nhân nghỉ ngơi." Kỷ Tiểu Nhiễm nói xong, mang theo sai nha rời khỏi phòng.
Đóng cửa phòng lại, Diệp Kết Mạn phục hồi tinh thần, khó hiểu Kỷ Tây Vũ từ nãy giờ không nói gì. Và vì đêm tối, nàng không nhìn thấy được vẻ mặt của người ta.
"Nàng đã trở lại." Diệp Kết Mạn nhẹ nhàng nói.
Kỷ Tây Vũ chậm rãi đi tới, đứng trước Diệp Kết Mạn. Diệp Kết Mạn lúc này mới mơ hồ nhận thấy người ta có điều không ổn, đang muốn hỏi thì một bàn tay lạnh lạnh sờ tới vết thương trên cổ của nàng.
"Bị thương."
"Tiểu thương thôi."
Kỷ Tây Vũ lại trầm mặc, ngón tay nhẹ nhàng lau vết máu.
Nhận thấy áp lực trong lời nói của người ta, ánh mắt Diệp Kết Mạn dịu lại, nàng đưa tay cầm cổ tay Kỷ Tây Vũ, ôn nhu trấn an:
"Đừng lo, ta bôi chút dược sẽ không sao nữa. Nàng xem, không phải ta vẫn ổn sao?"
Sau một lúc, Kỷ Tây Vũ mới nói:
"Mỗi khi như thế này, ta mới biết được mình rốt cuộc khác với khi xưa. Khi xưa còn sống có thể làm gì, hiện giờ đều không thể làm được. Ngay cả bảo hộ người yêu, cũng không nắm chắc được mười phần."
Diệp Kết Mạn đau lòng, nắm tay Kỷ Tây Vũ chặt hơn, "Không phải như thế... Nàng vẫn luôn bảo hộ ta; nếu không phải nàng, ngay từ đầu ta đã chết đuối ở Bùi phủ rồi..."
Thấy Kỷ Tây Vũ không nói gì, Diệp Kết Mạn mím môi, bỗng nàng tiến lên, và nhẹ nhàng ôm Kỷ Tây Vũ, "Đừng lo mà, ta không còn không hiểu chuyện như trước kia nữa... Cho đến ngày hôm nay, đều là nàng hộ ta... vì thế, cũng nên đến phiên ta bảo hộ nàng."
Diệp Kết Mạn cảm thấy tay mình căng ra một chút.
"Ta băng bó thương thế cho nàng." Bất quá chỉ một lát, Kỷ Tây Vũ đã khôi phục bình tĩnh, đỡ Diệp Kết Mạn tới giường rồi đi lấy thuốc mỡ.
"Bên ngoài như thế nào?" Diệp Kết Mạn nhìn thích khách khóc mà không đành lòng nên nàng lên tiếng hỏi. "Nàng kia... đã chết rồi sao?"
Và lần đầu tiên, Kỷ Tây Vũ lại lắc đầ.
"Không có, Kỷ Tiểu Nhiễm vì nhiễu loạn thích khách nên mới nói như vậy. Cũng vì quan hệ của bọn họ khác thường nên mới có chiêu này."
"Bọn chúng ở ngoài bị vây xuống thế hạ phong, nhưng không ngờ lại đào thoát được một người xông tới nàng bên này - mà khi đó ta đã đến địa lao rồi - vì ta đoán bọn chúng sẽ đi diệt khẩu. Quả nhiên, địa lao đánh nhau kịch liệt hơn. Đối phương đích xác là bốn cao thủ, sai nha không cách nào địch lại, cuối cùng người bị nhốt trong lao đã chết." Kỷ Tây Vũ giải thích thêm.
"Nàng nói như thế nào người không có chết..."
Kỷ Tây Vũ cười, "Thì là người đã chết, nhưng người bọn chúng muốn Kỷ Tiểu Nhiễm đã đánh tráo rồi."
"Tỷ muội hai người giống nhau thật."
"Thật sao?"
"Đúng vậy a... Không chỉ có khuôn mặt có vài phần tương tự, mà tính tình cũng như thế: bình tĩnh lại trí tuệ."
Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ đang bôi thuốc cho mình, vui đùa nói, "Nói dối liên tục mà mặt không đổi sắc, điểm ấy cũng rất giống."
Kỷ Tây Vũ dừng động tác, nhìn thẳng Diệp Kết Mạn, chợt nói: "Nàng thích tỷ ấy sao?"
"Cái gì??" Diệp Kết Mạn sửng sốt.
"Quên đi, không có gì." Kỷ Tây Vũ lại bôi bôi bôi... rồi dặn dò, "Không được đụng nước." Kỷ Tây Vũ đứng dậy, "Sáng mai phỏng chừng phải thẩm vấn bọn họ, nàng ngủ đi, khuya rồi."
"Ừ." Diệp Kết Mạn thấp giọng đáp, trong lòng lại dấy lên đám sương mù, thật lâu không tiêu tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.