Diệp Kết Mạn ngủ đi trong những suy nghĩ hỗn loạn đầy lo lắng. Cả người nàng như chìm trong nước, nàng khó thở, ngực nàng khó chịu.
Trạng thái như thế không biết qua bao lâu, nàng tỉnh lại trong sự mỏi mệt.
Ánh sáng mơ hồ chiếu vào mắt, có một bóng người thoảng qua.
"Thiếu phu nhân, người tỉnh rồi!?" An nhi nói và đưa tay đỡ Diệp Kết Mạn.
Diệp Kết Mạn bủn rủn tay chân, hoàn hồn rồi mới miễn cưỡng ngồi dậy.
"Ta ngủ lâu rồi sao?"
"Vâng, hồi gần trưa em gọi thiếu phu nhân hai lần mà thiếu phu nhân vẫn không tỉnh." An nhi nhìn Diệp Kết Mạn, lo lắng nói.
"Có phải vì chuyện tối qua mà thiếu phu nhân không thoải mái không. Tai người còn đau ạ?"
"Không, em đừng lo."
Diệp Kết Mạn trấn an cười; nàng nhìn khắp phòng tìm thân ảnh quen thuộc.
Kỷ Tây Vũ đang tựa cửa sổ nhìn Diệp Kết Mạn.
Diệp Kết Mạn thở phào ở trong lòng, Thư nhi bưng nước đi vào, hầu hạ Diệp Kết Mạn đứng dậy.
"Khi sáng Tam thiếu gia có tới, thấy thiếu phu nhân còn ngủ nên đợi ở tiền đường một lúc. Sau đó thì Đại thiếu gia phái người đến tìm, hình như là việc gấp nên Tam thiếu gia đi rồi ạ." An nhi giúp Diệp Kết Mạn mặc quần áo, nói.
"Thiếu phu nhân, lát nữa có phải đến xem Tam thiếu gia không?"
Diệp Kết Mạn mỏi mệt xoa huyệt thái dương, suy nghĩ một lúc vẫn là đồng ý.
Rửa mặt xong, Diệp Kết Mạn đứng dậy và nhìn Kỷ Tây Vũ.
Kỷ Tây Vũ chậm rãi đi tới, nói: "Nàng bảo nha hoàn lấy chút thức ăn lót dạ đi, đừng để mình bị giày vò như thế."
Diệp Kết Mạn nghe vậy thì thấy ấm áp trong lòng, và vâng theo lời mà phân phó Thư nhi.
Cùng lúc đó, Kỷ Tây Vũ tới bên cạnh Diệp Kết Mạn, biến thành một luồng khói biến mất trong mộc quỷ phù.
,,,,,,,,,
Ngoài cửa sổ, trời nắng, Diệp Kết Mạn khôi phục được một chút tinh thần, nàng và Thư nhi, An nhi đi tới viện của Bùi Nghiêu Viễn.
Vào trong viện, Diệp Kết Mạn nhìn thấy Bùi Nghiêu Viễn đang ngồi ở lương đình. Đang muốn gọi thì nàng lại thấy Bùi Nghiêu Viễn rót rượu rồi ngửa đầu uống cạn với vẻ mặt đầy u sầu.
Có vẻ như nghe thấy tiếng người, Bùi Nghiêu Viễn ngẩng đầu lên, khi thấy Diệp Kết Mạn thì thần sắc rõ là giật mình.
"Tam ca có việc gì phiền lòng mà uống rượu giải sầu?" Diệp Kết Mạn thở dài, đi qua ngồi ở bên cạnh. Và mùi rượu làm Diệp Kết Mạn nhíu mày.
Bùi Nghiêu Viễn thấy Diệp Kết Mạn đến, buông chén rượu trong tay, ý cười trên mặt hơi chua sót và có vẻ do dự. Mà rốt cục vẫn là lắc lắc đầu:
"Không có gì. Chỉ là hơi phiền lòng, tâm tình không tốt."
Diệp Kết Mạn thấy Bùi Nghiêu Viễn không muốn nhiều lời, cũng thức thời không hỏi nữa.
Nàng ôn nhu khuyên nhủ: "Tam ca là người cởi mở, cần gì mượn rượu tiêu sầu đâu, vô duyên vô cớ hại thân. Ai mà không có việc phiền lòng? Cái gì đều cũng sẽ qua thôi, tinh thần sa sút như vậy không giống phong cách Tam ca chút nào."
Thấy thế, Bùi Nghiêu Viễn ngập ngừng buông chén rượu, không có phản bác Diệp Kết Mạn mà là thở dài: "Thôi. Nếu đệ muội đã nói vậy thì ta không uống là được."
Diệp Kết Mạn mỉm cười, thuận thế cầm bầu rượu tới và nói: "Hôm nay dậy trễ, nghe An nhi nói khi sáng Tam ca có đến thăm, bởi vậy muội mới đến đây. Không biết Tam ca tìm muội có việc gì?"
Nghe vậy, Bùi Nghiêu Viễn nhìn Diệp Kết Mạn, trầm mặc một lát mới đáp: "Nghe nói, hôm nay thành Nam có hội hoa, ta vốn muốn hỏi đệ muội có đi cùng hay không. Mà bây giờ có việc, không còn tâm tình ngắm hoa nữa, mong đệ muội thứ lỗi. Xem ra chỉ có thể đợi lần sau."
"Không sao ạ. Nếu lần sau có cơ hội, muội sẽ đi cùng Tam ca." Diệp Kết Mạn lắc đầu, ý bảo vô sự.
Thấy Bùi Nghiêu Viễn có vẻ chần chờ gì đó và dáng vẻ muốn nói lại thôi, Diệp Kết Mạn hơi hoang mang mà hỏi:
"Tam ca, huynh muốn nói gì sao?"
Bùi Nghiêu Viễn gảy gảy ngón tay ở trên bàn, im lặng một chút mới nói: "Mặc kệ nói như thế nào, hiện giờ tất cả đều là người một nhà. Ta thấy cần phải nói cho muội một tiếng. Nhà có việc gấp, sáng nay Đại ca đã quay về xử lý. Cha mẹ vốn đang đến Kỷ phủ, nhận được tin nên có thể cũng đến trễ. Thế nên trong khoảng thời gian này, muội và ta tạm thời ở đây chờ tin."
Diệp Kết Mạn nghe Bùi Nghiêu Viễn nói mà kinh ngạc nhìn qua - nàng cũng không ngờ - nói vậy là Bùi lão gia và Bùi phu nhân nhất thời có thể không tới? Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Mà mặt ngoài đương nhiên sẽ nhìn không ra khác thường.
Diệp Kết Mạn gật đầu: "Muội biết rồi."
Bùi Nghiêu Viễn khách khí và kiên trì mời Diệp Kết Mạn dùng luôn ngọ thiện ở đây mới để cho nàng trở về. Khi Diệp Kết Mạn về tới phòng mình, nàng đã khá là mệt.
Diệp Kết Mạn đang ngồi lau mồ hôi.
"Tại sao phòng này luôn lạnh hơn nhỉ?" An nhi theo bước Diệp Kết Mạn bước vào phòng, lầm bầm lầu bầu.
Thấy Diệp Kết Mạn đi ra ngoài mới có một chuyến mà đã đầy mồ hôi, An nhi lấy khăn đưa qua, quan tâm nói:
"Trưa nắng thế này thiếu phu nhân nên ít ra ngoài thôi, người bắn tên không biết có động tác gì khác hay không, an toàn là trên hết."
Diệp Kết Mạn không muốn để An nhi lo lắng nên cũng đồng ý. Còn chưa kịp nói thêm, dư quang đã thấy Kỷ Tây Vũ lướt qua.
Kỷ Tây Vũ ra ngoài nhìn xung quanh một lát rồi quay đầu lại, như có điều suy nghĩ nói: "Nàng hãy bảo Thư nhi nếu được thì hỏi thăm tình huống Bùi phủ xem sao."
Nghe Kỷ Tây Vũ nói, Diệp Kết Mạn sửng sốt.
Biết Diệp Kết Mạn sẽ nghi ngờ, Kỷ Tây Vũ ý bảo Diệp Kết Mạn cho lui hai nha hoàn.
Khi Thư nhi nghe được lời của Diệp Kết Mạn, trên mặt đúng là có chút ngạc nhiên. Bất quá Thư nhi vẫn cúi đầu:
"Vâng, thiếu phu nhân, Thư nhi sẽ đi tìm hiểu."
Khi hai nha hoàn đã rời đi, Diệp Kết Mạn hỏi: "Sao vậy?"
"Bùi Nghiêu Duẫn đi tới Kỷ gia đã một thời gian mà hiện giờ đột nhiên lại bị triệu hồi, xem ra Bùi gia có việc khẩn."
Kỷ Tây Vũ đi đến trước Diệp Kết Mạn, cúi đầu nhìn nàng.
"Có một việc ta vẫn không nói cho nàng biết. Bất quá hiện tại đã đến lúc."
"Việc gì vậy?" Diệp Kết Mạn khẩn trương.
"Lần trước ta đã nói, Kỷ gia, Bùi gia thoạt nhìn tuy là thế giao, nhưng hiện giờ Kỷ gia lớn mạnh, cho nên sự cạnh tranh ngày càng gay gắt, sẽ có va chạm. Hai tháng trước, Kỷ Thế Nam đã quyết định và âm thầm sắp xếp."
Khi nói chuyện, ánh mắt Kỷ Tây Vũ hơi lạnh.
"Hắn thông đồng nội ứng Bùi gia, động tay ở quá trình làm son. Hiện giờ là vừa lúc lô son đó xuất xưởng bán đi. E là lô son đó vấn đề, làm người dùng có phản ứng, khiến Bùi gia rối loạn. Chắc chắn không bao lâu nữa chuyện này sẽ oanh động toàn thành Tô Châu."
Mặc dù đoán được chuyện Kỷ Tây Vũ có lẽ có liên quan, nhưng khi nghe đối phương nói ra vẫn khiến Diệp Kết Mạn khiếp sợ - nàng không dám tin nhìn Kỷ Tây Vũ.
Sau một lúc lâu, Diệp Kết Mạn phục hồi tinh thần lại: "Ý nàng là... son có vấn đề?"
Kỷ Tây Vũ gật đầu: "Nếu dùng son đó, vài canh giờ sau trên mặt người dùng sẽ xuất hiện mẩn đỏ, và dần lở loét. Tuy không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng đối với người dùng là nữ nhi mà nói, dung mạo bị hủy càng khó chấp nhận hơn."
Khi nói chuyện, sắc mặt Diệp Kết Mạn đã thay đổi.
Kỷ Tây Vũ như hiểu lòng nàng, lại nói: "Đương nhiên cũng không phải là không có thuốc trị. Nhưng quá trình sẽ rất ngứa, và ít nhất một tháng không thể gặp ai."
Diệp Kết Mạn hít một ngụm khí lạnh thật sâu - không ngờ Kỷ gia nghĩ ra thủ đoạn như vậy. Diệp Kết Mạn nắm chặt tay đưa lên bàn, trong đầu hiện ra thần sắc lo lắng của Bùi Nghiêu Viễn. Rốt cục, nàng chợt bừng tỉnh. Bùi Nghiêu Viễn không nói với nàng, có lẽ là do hắn cũng không rõ ràng tình huống cụ thể đã phát triển ra sao, và thầm mong một tia may mắn, hy vọng phong ba có thể bình ổn. Nhưng trên thực tế... Diệp Kết Mạn ngẩng đầu đi nhìn Kỷ Tây Vũ, thấy Kỷ Tây Vũ vẫn như thường - bỗng như nghĩ đến cái gì, Diệp Kết Mạn run lên:
"Nàng,,, lúc đó ở gần Bùi phủ..."
"Phải. Kỷ Thế Nam phái ta đi xác nhận số son đó ở Bùi phủ, xem sự tình có thành công hay không. Khi đó, lượng son có vấn đề mới vừa chế tác xong, đang chuẩn bị đóng gói đưa ra các cửa hàng bán." Kỷ Tây Vũ không chút do dự mà thừa nhận.
Và ngay sau đó, Kỷ Tây Vũ mặt không đổi nhìn Diệp Kết Mạn nói: "Có phải nàng thấy ta làm việc rất ti tiện hay không?"
"Ta..." Diệp Kết Mạn cồn cào trong bụng, hô hấp bị kiềm hãm, nhất thời không biết trả lời sao. Sau một lúc mới miễn cưỡng nói: "Ta biết, nàng thân bất do kỷ..."
"Nàng không cần vì ta mà nói vậy, " Kỷ Tây Vũ nhếch môi mà mắt không có chút ý cười nào. "Không gạt nàng. Cách này là ta nghĩ ra. Ta biết Kỷ Thế Nam có tâm tư này nên đã dâng kế lên cho hắn."
Tuy mơ hồ đoán được một chút, nhưng khi nghe chính miệng Kỷ Tây Vũ nói, Diệp Kết Mạn khó chịu - nàng nhịn không được mà nghiêng mặt đi không muốn nhìn Kỷ Tây Vũ. Song, cằm bỗng bị nắm, đầu bị ép quay qua phải nhìn đối phương.
"Như thế nào, khó nhận?"
Diệp Kết Mạn bị đau - mà nàng vốn cũng không có sức - nàng không thể giãy.
Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn với thần sắc vô cùng ôn nhu thân thiết, song mắt lại lạnh lùng. Bất quá rất nhanh, Kỷ Tây Vũ đã buông tay, đứng thẳng lưng và lạnh nhạt nói:
"Ta không cần nàng chấp nhận. Sỡ dĩ ta nói là vì so với chút phong thanh mà nàng nghe, không bằng nói cho nàng biết trước. Dù sao, tình trạng hiện giờ của ta không cần phải bảo thủ bất kì điều gì vì Kỷ gia. Ngược lại, nếu bọn họ có lỗi với ta..." Kỷ Tây Vũ chớp mắt, giọng cũng nhẹ đi, "ta sẽ không cho bọn họ dễ chịu."