Âm Duyên Kết

Chương 63: Bí mật (Hạ)




"Ta, mười bốn tuổi đã vào Kỷ phủ, tính đến nay cũng đã hơn bốn năm. Khi Ngũ tiểu thư còn, ta là nha hoàn phụ trách dọn dẹp tẩm cư của nàng.
Tiểu thư không thích ai động đến đồ vật của mình nên mọi thứ đều rất chỉnh tề, bởi vậy công việc này cũng thoải mái - chỉ cần mỗi ngày khi nàng xuất môn thì quét dọn một phen là được.
Trí nhớ ta cũng tốt, hơn nữa mấy năm nay đều dọn dẹp căn phòng ấy nên cũng quen thuộc phòng tiểu thư; ở đó có cái gì, thậm chí là sách trên giá cuốn nào nên nằm đâu ta đều nhất thanh nhị sở.
Lần đó, tiểu thư có việc phải rời khỏi Kỷ phủ vài ngày, mỗi buổi trưa ta sẽ đến quét tước. Nhưng ngay ngày thứ ba, đột nhiên ta phát hiện có một chỗ không thích hợp."
Nói đến đây, Tiểu Như cau mày với vẻ mặt hồi tưởng.
"Khi lau trang thai của tiểu thư, ta phát hiện cây lược gỗ thay đổi vị trí - uh.. nó hơi nghiêng. Tiểu thư không có ở đây, không ai dám tự tiện đi vào cả - hơn nữa mấy hôm đó ở viện này cũng không có khách tới, ta bắt đầu hoài nghi có phải có ai vào phòng tiểu thư hay không. Đương nhiên, ta cũng không dám xác định - có lẽ ta nhớ sai. Bởi vậy ta mới xem xét lại trong phòng một lượt.
Kết quả, ta phát hiện có sợi tóc ở trên giường tiểu thư. Và điều này làm ta khiếp sợ. Tiểu thư đã xuất môn, mỗi ngày ta đều thu dọn đàng hoàng, bảo đảm không có một hạt bụi thì trên giường tại sao có tóc? Nhất định là có người thừa dịp chúng ta không có ở đây mà lẻn vào.
Ta lo lắng cho tiểu thư, sợ đối phương gây bất lợi cho nàng, vốn cũng định báo cho lão gia và phu nhân nhưng cảm thấy khó có ai tin. Trái lo phải nghĩ một hồi, ta quyết định ôm cây đợi thỏ xem xét tình huống."
An nhi nghe đến đây kinh ngạc mở to mắt, mà Diệp Kết Mạn đã hỏi:
"Ngươi còn nhớ ngày mấy không?"
Tiểu Như hơi trầm ngâm, gật đầu nói: "Nhớ. Tiểu thư rời phủ là ngày 19/2, thời điểm ta phát hiện không thích hợp là ngày 22."
Diệp Kết Mạn cúi đầu suy tư.
An nhi băng bó cho Tiểu Như xong cũng thu tay về, thúc giục nói: "Sau đó thì sao? Có quan hệ gì với việc ngươi đắc tội Kỷ tứ thiếu gia?"
Tiểu Như nghe vậy tiếp tục nói: "Buổi tối hôm đó, ta không có ngủ, mà trốn sau cái cây ở trong viện tiểu thư quan sát. Ta nghĩ ban ngày đối phương không có gan ở trong phòng tiểu thư nhưng buổi tối thì có gan hơn. Vì để ngừa vạn nhất, ta còn mang theo bình cưỡng thủy*."
(*) Axit sulfuric
"Cưỡng thủy?" An nhi líu lưỡi. "Ngươi gan quá. Nhưng mà, nếu đối phương đã đi vào phòng Kỷ tiểu thư thì cũng có thể không xuất hiện nữa."
Tiểu Như lắc đầu, ngượng ngùng nói: "Tiểu thư bình thường cư xử rất tốt. Cuối năm còn lén cho thêm tiền để chúng ta mua những thứ mình thích. Tiểu Như có thể hầu hạ tiểu thư là phúc khí của mình. Thân là nha hoàn của nàng, suy nghĩ cho nàng là điều nên làm."
"Hiện giờ tiểu thư không có ở đó, ta nghĩ bọn họ lẻn vào nói không chừng là vì tìm thứ gì đó. Theo tính tình cẩn thận của tiểu thư, có lẽ lần đầu sẽ không có thu hoạch gì, biết không chừng còn có thể tiếp tục. Đó cũng là nguyên nhân ta không có nói cho ai khác biết chuyện này, sợ đả thảo kinh xà.
Tiểu thư sẽ trở về ngày 25/2, không còn bao lâu nữa - nếu bọn họ thật sự muốn tìm cái gì đó, buổi tối khẳng định sẽ có hành động mới. Đương nhiên, ta không dám xác định. Bất quá là thử thời vận thôi."
"Cũng phải. Sau đó thì sao, đối phương thật sự xuất hiện?"
Tiểu Như mím môi, chớp mắt: "Đêm ngày 24, chính là ngày thứ ba ta phát hiện dị thường - gần giờ Dần, trong viện xuất hiện một hắc y nhân lẻn vào phòng của tiểu thư. Ta sợ bị phát hiện, nên đợi hắn đi vào đóng cửa lại mới lén lút chạy lại thư phòng mà trốn.
Trong đó, mọi động tĩnh rất nhẹ nhàng, chỉ có một ít tiếng vang ngẫu nhiên thôi. Cứ như vậy cỡ nửa canh giờ. Nửa canh giờ sau, ta nghe được tiếng cửa mở, và nhìn thấy hắc y nhân đi ra."
Nói tới một nửa, trên mặt Tiểu Như đột nhiên hiện lên sự kiên nghị.
"Nhân lúc đối phương đang đóng cửa, ta lao ra, đem cưỡng thủy trước đó đã chuẩn bị hắt lên hắn và đồng thời hô lên.
Hắc y nhân phản ứng cũng nhanh, lập tức né đi, nhưng mà gần quá nên không thể né khỏi hoàn toàn, hắn chỉ kịp lấy tay che mặt.
Cưỡng thủy hắt lên cánh tay phải của hắc y nhân, hắn bị đau mà gọi ra tiếng, thế mà lại là giọng nữ."
"Nữ?" Diệp Kết Mạn xen vào - liên hệ những chuyện gần đây, trong đầu hiện ra một khuôn mặt của một người - Diệp Kết Mạn nhíu mày hỏi:
"Có phải là nha hoàn của Kỷ Việt hành hung ngươi hay không?"
Tiểu Như nghe vậy cũng không phủ nhận, mà là cúi mắt thở dài.
An nhi thấy thế cũng hiểu ra, tức giận nói: "Thật sự như thế? Thật quá đáng!"
Tiểu Như chỉ trầm mặc một lát mới nói tiếp: "Lúc ấy ta cũng hoảng sợ vì hắc y nhân che mặt hung ác nhìn ta. Bởi vì cưỡng thủy mà lớp áo trên tay bị ăn mòn. Thấy ta lớn tiếng gọi, hiển nhiên sợ bị phát hiện nên bưng tay nhảy ra khỏi tường viện."
Diệp Kết Mạn nhìn Tiểu Như có thần sắc đáng tiếc, chợt hỏi: "Chuyện này, ngươi nói thế nào với Kỷ Tây Vũ?"
Tiểu Như lại lắc đầu: "Ta vốn cũng chờ tiểu thư trở về sẽ nói, nhưng ngày thứ hai ta đã nhận được mệnh lệnh của quản gia, nói là tạm thời phái ta đến phòng bếp hỗ trợ.
Phòng bếp rất nhiều việc, lại bị trông giữ, tận giờ Tý mới được nghỉ ngơi.
Ta cũng đã định nhân lúc ban đêm chuồn ra, nhưng lại bị người trông giữ đụng phải, nên cũng bị phạt... Bởi vậy mấy ngày đó ta căn bản không có thời gian báo cho tiểu thư biết. Bất quá mặt của hắc y nhân mặc dù ta không thấy, nhưng giọng nói thì biết.
Vốn định tìm cơ hội khác tìm tiểu thư, mà không ngờ tiểu thư lại vội vàng rời khỏi Kỷ phủ như vậy, và chuyến này... là vĩnh biệt."
Nói đến đây, lông mi Tiểu Như run rẩy, mi gian có chút thương cảm.
"Ngay cái ngày quan phủ đưa di thể tiểu thư về, rốt cục ta nghe được tiếng của hắc y nhân đó - ngay tại linh đường. Lúc ấy, nhóm nha hoàn chúng ta quỳ gối trong góc, các thiếu gia cũng đã tới, đều đang chờ lão gia trở về từ cửa hàng. Bởi vì nhiều người, người đó ngay từ đầu không chú ý tới ta. Nhưng khi nàng mở miệng, ta nhận ra giọng nói này - trong khiếp sợ mà ngẩng đầu lên nhìn. Nàng là người đẩy xe lăn của Tứ thiếu gia, và đang cúi đầu hỏi thăm hắn gì đó. Hẳn là cảm giác được ta nhìn, nàng đột nhiên nghiêng đầu đến nhìn ta.
Ta vốn còn do dự, nhưng khi thấy đối phương giật mình và ngay lập tức trong mắt đối phương có sát ý, ta rốt cục xác định nàng chính là hắc y nhân."
Diệp Kết Mạn như có điều suy nghĩ nhìn Tiểu Như.
An nhi thì nhịn không được, nói: "Người nào vậy hả? Bởi vì ngươi hắt cưỡng thủy vào, phá hỏng chuyện của người ta nên họ tìm ngươi kiếm chuyện?
Điều ngươi đến phòng bếp khẳng định là cố ý!
Nếu ngươi biết nàng lén lút vào phòng Kỷ tiểu thư vậy vì sao không nói cho Kỷ lão gia hoặc Kỷ phu nhân?"
Tiểu Như nghe vậy chỉ cười khổ: "Lúc ấy nàng nhìn thấy ta, sau đó đã cúi người nói gì đó cho Tứ thiếu gia. Vì vậy mà Tứ thiếu gia cũng nhìn đến ta, rồi cười với ta. Nụ cười... nụ cười đó không biết sao nữa - ta chỉ thấy lạnh lưng. Khi đó ta chỉ biết hắc y nhân phỏng chừng có liên quan đến Tứ thiếu gia. Nhưng hiện giờ tiểu thư đã mất, ta có năng lực gì đi nói? Mà có ai tin lời một tiểu nha hoàn như ta? E là còn chưa kịp mở miệng đã mất mạng rồi. Hôm nay ta nói với hai vị cũng không có hy vọng xa vời là có thể thay đổi được cái gì đâu - chỉ là chuyện cất giấu trong lòng rất khó chịu - hiện giờ nói ra được rồi cũng thấy thoải mái hơn."
"Ngươi đừng lo, ta tin tưởng sẽ có biện pháp."
An nhi không biết nên nói cái gì, chỉ có thể an ủi như thế mặc dù biết lời mình nói không có tí sức mạnh nào.
Tiểu Như cũng chỉ hướng An nhi mà cười và thành tâm nói: "Cám ơn."
Diệp Kết Mạn thì tâm tình phức tạp; vì sao Kỷ Việt vào phòng Kỷ Tây Vũ? Nếu ở trong lâu như vậy, rốt cuộc là tìm cái gì?
Xem ra nên hỏi Kỷ Tây Vũ.
Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn phân phó nói: "An nhi, chiếu cố Tiểu Như đi, để nàng nghỉ ngơi. Ta có việc, trở về phòng đây."
Thấy An nhi gật đầu, Diệp Kết Mạn đẩy cửa nhấc chân đi ra ngoài. Mà vừa ra khỏi cửa, Diệp Kết Mạn đã nhìn thấy cửa phòng mình mở cửa toang hoác từ khi nào. Nàng cả kinh, bước nhanh qua - mới đi tới bậc thang thì đã thấy có người đẩy cửa sổ ra - là Thư nhi.
Thư nhi đẩy cửa sổ ra hiển nhiên cũng nhìn thấy Diệp Kết Mạn, đang muốn mở miệng gọi "Thiếu phu nhân ", thì thấy sắc mặt Diệp Kết Mạn đột nhiên thay đổi và thất thanh nói:
"Em làm gì vậy?!"
Thư nhi không hiểu vì sao Diệp Kết Mạn kinh hoảng như vậy mới giải thích: "Em đến tìm thiếu phu nhân, mà thấy phòng hơi lạnh - vừa lúc có nắng nên mở cửa cho thoáng... Thiếu phu nhân, sao vậy ạ?"
Diệp Kết Mạn cũng không để ý tới Thư nhi kinh ngạc, ba bước thành hai bước đi tới cửa - vừa nhìn đã thấy toàn bộ cửa sổ đều được mở. Và vừa là giờ Ngọ, rất nắng, chiếu khắp phòng. Diệp Kết Mạn cồn cào trong dạ, vội nhìn khắp căn phòng. Khi tìm được cái bóng trắng đang ngồi ở trên giường nghiêng đầu nhìn mình, Diệp Kết Mạn mới thả lỏng được tâm thần.
"Thiếu phu nhân?" Thư nhi xoay người nhìn Diệp Kết Mạn cử chỉ kỳ quái, lên tiếng gọi.
Diệp Kết Mạn cũng không kịp giải thích mà đi đóng hết cửa lại, xong nàng mới thở phào.
Quay người lại, thấy Thư nhi kỳ quái nhìn mình - lúc này mới nhớ tới phải giải thích:
"Ta sợ nóng. Về sau đừng tùy tiện mở cửa."
Thư nhi nhất thời không đáp - Diệp Kết Mạn thấy người ta nhìn mình có chút quỷ dị thì biết mình vừa rồi cũng hơi quá. Nhưng việc đã đến nước này, nàng cũng chỉ có thể kiên trì đổi đề tài:
"Em về lúc nào?"
"Nửa khắc trước." Thư nhi cũng không có theo đuổi việc vừa rồi mà thần sắc hơi u sầu. "Thiếu phu nhân, chuyện người phái em đi hỏi thăm, có chút manh mối. Nhưng..."
Diệp Kết Mạn đã biết chuyện gì xảy ra nên cũng không nghi hoặc mấy - nhưng vẫn phải tỏ không hiểu:
"Rốt cuộc là làm sao?"
"Bùi gia, hình như có chuyện xảy ra." Thư nhi hạ giọng, "Em đến hiệu son của Bùi gia ở thành Nam và phát hiện có hai nhà đóng cửa, còn lại một nhà. Nhưng mà son trong nhà đó lại ít đi rất nhiều. Vắng khách nữa. Em hỏi chưởng quầy, hắn chỉ nói là lão gia có lệnh, chính hắn cũng không biết - nhưng em biết hắn nói dối. Mà em vô năng, không thể moi thêm được tin tức gì khác."
"Ta biết rồi." Diệp Kết Mạn không hỏi nữa mà thở dài.
"Thiếu phu nhân, làm sao người biết Bùi gia xảy ra chuyện mà cho em đi hỏi thăm?"
Nghe Thư nhi hỏi, Diệp Kết Mạn giải thích: "Ta chỉ là cảm thấy Đại ca đã tới Bùi gia được một khoảng rồi lại đột nhiên bị gọi về - và cha mẹ vốn ngày mai cũng có thể tới nhưng cũng lâm thời trở về gấp, nhất định là có việc mới như thế. Hơn nữa, vừa rồi thấy Tam ca có tâm sự, ta đã nghĩ có phải có vấn đề gì hay không."
"Tiếp theo, em lưu ý xem thành Tô Châu có không phong thanh gì hay không nha."
"Vâng, thiếu phu nhân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.