Lời Diệp Kết Mạn nói vừa hạ xuống, mộc quỷ phù vẫn lặng im, không một động tĩnh. Tay Diệp Kết Mạn không khỏi run lên, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn ngày sinh thần được khắc trên đó, nàng cắn môi không dám tin: "Kỷ Tây Vũ... Kỷ Tây Vũ... nàng thế nào rồi? Nàng đừng làm ta sợ... Nếu nàng nghe thì đi ra đi, xin nàng..." Rồi Diệp Kết Mạn cúi đầu phủ trán lên mộc quỷ phù.
Một giọt nước mắt vô thanh vô tức tràn ra, ngưng kết trong bóng đêm, sẽ rơi xuống. Diệp Kết Mạn chợt cảm thấy sự mát lạnh dán lên da - nước mặt chưa kịp rơi đã bị lau đi rồi.
Cùng lúc đó, bên tai Diệp Kết Mạn hạ xuống giọng nói quen thuộc và vẫn lạnh lùng như ngày nào: "Khóc cái gì?"
Dư âm chưa tan hết, Diệp Kết Mạn đã chấn động, ngẩng đầu lên mà nhìn. Một thân ảnh xinh đẹp và màu trắng đã đứng đó tự khi nào với hàng mày khẽ nhếch, đồng tử màu đỏ lòe lòe phát sáng trong đêm, đang tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng. Diệp Kết Mạn chỉ biết hô hấp đã bị kiềm hãm, mắt mở to ra và không biết nên phản ứng như thế nào.
"Sao? Choáng rồi?" Một ngón tay búng trán Diệp Kết Mạn, động tác mềm nhẹ chỉ như gió thổi qua. Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn, nhìn đôi mắt ửng đỏ chất chứa nhiều tâm tình. Đó là một dạng tình cảm như sóng xô ập tới ầm ầm, song có lẽ do bình thường rụt rè và tự tôn nên hoặc nhiều hoặc ít đã che đi tâm tư không muốn nói này. Cho đến thời khắc này mới hoàn toàn bị bóc trần...
Tình này... sâu nặng hơn so với nàng tưởng tượng.
Đang trầm tư, Kỷ Tây Vũ chưa kịp nói gì thì đã có người lao đến ôm chầm lấy nàng, hai tay người đó ôm eo nàng và đem mặt chôn vào bụng nàng. Nàng có thể cảm giác được da tay Diệp Kết Mạn căng ra nhưng lực đạo lại khắc chế nhẹ đi, dường như là sợ làm nàng đau. Kỷ Tây Vũ bị vậy thì cả người nhoáng lên, nàng khẽ giật mình và sự mất tự nhiên chợt thoáng qua. Bỗng, Kỷ Tây Vũ đưa tay ôm lại Diệp Kết Mạn, không nói gì mà chỉ xoa lưng cho đối phương. Bởi vì quần áo đã bị ướt, bởi vì Diệp Kết Mạn đã khóc - nàng im lặng mà khóc - chỉ có vai khẽ run run mà thôi. Trong bóng đêm, mắt Kỷ Tây Vũ nhu hòa đi và gom mắt nhìn Diệp Kết Mạn đang trong lòng mình, khóe môi nhếch lên rất nhanh, vẻ mặt thâm thúy ấy đã dao động.
Sau một lúc lâu, Diệp Kết Mạn buông Kỷ Tây Vũ ra, lung tung lau nước mắt, ngẩng đầu lo lắng nhìn Kỷ Tây Vũ: "Nàng..."
"Không có gì." Kỷ Tây Vũ lắc đầu và nhìn Diệp Kết Mạn. Bỗng nàng cúi xuống đưa tay lau sạch nước mắt cho Diệp Kết Mạn, nói nhỏ: "Mèo con sướt mướt? Trước kia sao không phát hiện nàng thích khóc thế nhỉ?"
Diệp Kết Mạn ngượng ngùng, đợi Kỷ Tây Vũ thu tay về mới hỏi: "Thật sự không có chuyện gì?"
"Nếu không thì sao?" Kỷ Tây Vũ cười cười, ngồi xuống giường, "Dù gì cũng phải báo thù xong đã. Sao có thể dễ dàng bị giải quyết như vậy được?"
"Ta ném mộc quỷ phù ra ngoài, người giám thị chúng ta nhặt đi rồi."
"Ừ. Ta biết."
"Khi đó... nàng, thế nào? Lúc nàng biến vào quỷ phù... nhìn có vẻ không tốt. Còn... lại còn đẫm nước." Nghĩ lại hình ảnh đó Diệp Kết Mạn lại lo lắng, làm nàng phải nhìn lại Kỷ Tây Vũ xem đối phương có gì hay không.
Sắc mặt Kỷ Tây Vũ thì vẫn nhợt nhạt như mọi ngày, và thần sắc cũng không thấy có gì khác thường.
"Ta không có máu. Lá bùa ảnh hưởng tới ta tất nhiên chỉ có thể chảy nước ra thôi." Kỷ Tây Vũ không có phủ nhận, còn gật đầu và hồi tưởng lại, "Lúc ấy ta chỉ cảm thấy mình như bị nấu sôi ấy. Trước đó, lúc mà ta bị bật ra đó, cứ như là có ai túm đầu ta quẳng ta ra sau vậy. Đau lắm."
Kỷ Tây Vũ nhìn sắc mặt Diệp Kết Mạn lại trắng ra thì điểm điểm mũi nàng, vui đùa nói: "Mới bắt đầu thôi mà nàng đã như sắp ngất đi rồi, làm sao ta tiếp tục được đây? Đừng lo, bây giờ ta không có sao hết."
"Không việc gì là tốt rồi, " Diệp Kết Mạn thở phào. Sau khi bình tĩnh lại thì thúc giục, "Nàng nói tiếp đii."
Kỷ Tây Vũ: "Khi nàng bảo ta biến vào mộc quỷ phù để mang ta đi, ta cảm giác được có một sức mạnh rất lớn lôi ta ra ngoài. Khi mà trở vào lại thì tạm thời mất đi ý thức. Bởi vậy trong khoảng thời gian đó có chuyện gì ta cũng không biết - nhưng mà vừa nãy tỉnh lại không thấy nàng, ta cũng đoán được đại khái."
"Vậy, nàng biến ra đây là khi nào?"
"Chỉ vừa rồi thôi. Sau khi người nọ rời khỏi. Mà nàng thì đang nhìn chằm chằm mộc quỷ phù nên không có chú ý." Nói xong, Kỷ Tây Vũ híp mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Diệp Kết Mạn: "Nàng có biết y không?"
Kỷ Tây Vũ quay đầu lại và gật đầu: "Là cận vệ của Kỷ Thế Nam, Tiểu Tung."
Diệp Kết Mạn nghe vậy cũng không kinh ngạc: "Thì ra ông ta phái người giám thị ta."
"Đúng rồi, y vừa bảo ta cẩn thận Kỷ phu nhân."
"Ừ, ta cũng có nghe thấy. Y đi theo Kỷ Thế Nam từ nhỏ, có thể xem như là một thân tín. Nếu y đã nói vậy thì bà ta không thoát khỏi liên quan được. Mà cũng hay thật, lần này ta còn gặp được một chuyện." Kỷ Tây Vũ cười nửa miệng, đem câu chuyện Kỷ Thế Nam gặp nha hoàn ở Đằng Kiều ra kể.
Sau khi nghe xong, Diệp Kết Mạn kinh ngạc nhìn Kỷ Tây Vũ: "Ý nàng là... Kỷ phu nhân thám thính tin nàng đi thành Nam từ Kỷ Thế Nam? Rồi sau đó bà ta lại gặp Kỷ Việt..."
Kỷ Tây Vũ gật đầu: "Khả năng đó rất lớn. Mười phần là hai người hợp mưu mà làm.
Bà ta tâm cơ thâm trầm, sẽ không tự mình động thủ. Nếu ta không đoán sai thì, sau khi thám thính được bà sẽ ta tiết lộ cho Kỷ Việt, bởi vì bà ta biết Kỷ Việt sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Và cũng không cần chính miệng bà ta nói Kỷ Việt cũng sẽ giết ta. Còn Trữ Tâm thì vướng phải Thành nhi. Và bà ta biết, dù ta có xảy ra chuyện gì thì Kỷ Thế Nam cũng sẽ không thể chân chính truy cứu được. Ba đứa con trai đã có hai dính líu đến, còn lại một thì cũng một bụng xấu xa - đại nghĩa diệt thân? Chắc chắn là không thể nào. Đương nhiên Kỷ Việt cũng không ngốc. Ta cá là việc này hắn cũng không có nói cho Kỷ Xuyên vì hắn muốn gánh trách nhiệm này. Sức khỏe hắn không có cho nên không thể kế thừa gia nghiệp, hắn chỉ phải tạo thời cơ cho vị ca ca không kém cỏi gì ai kia. Còn bà ta, bà ta cũng sẽ không nói gì cho Kỷ Hi An. Ai cũng có trách nhiệm trong chuyện này, nhưng ai cũng không chịu thiệt."
Nói xong, Kỷ Tây Vũ cười lạnh.
Diệp Kết Mạn trầm mặc một lúc mới hạ giọng nói: "Vậy nàng định làm thế nào?"
"Không vội, chúng ta chỉ cần chờ mà thôi. Dù sao thì bây giờ chúng ta đã có lợi thế rất quan trọng, " Kỷ Tây Vũ nhìn phía Diệp Kết Mạn, "Chuyện Bùi gia, e là giấu không được lâu nữa."
"Nàng sẽ bóc trần việc Kỷ gia hại Bùi gia?"
Kỷ Tây Vũ gật đầu: "Kỷ Thế Nam giấu diếm nó cũng là bởi vì nó trọng đại. Để làm Bùi gia suy sụp, không ra độc chiêu thì cũng vô ích. Nhưng đả thương địch một ngàn thì ta cũng phải tổn tám trăm. Nếu thật sự bị bại lộ, Kỷ gia chắc chắn sẽ sa lầy. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao mặc dù biết nàng điều tra về ta nhưng nhiều nhất Kỷ Thế Nam cũng chỉ phái người giám thị mà không có đả động gì nàng.
Lúc trước ta nhờ nàng hỗ trợ cũng là liệu định Kỷ Thế Nam chẳng những sẽ không động đến nàng, mà còn có thể bảo vệ nàng ở Kỷ gia không bị thương tổn.
Còn Kỷ phu nhân... có lẽ là bởi vì biết nàng đã tra đến Thành nhi nên cảm thấy bất an, hẳn là bà ta cũng đang suy tính gì đó với nàng. Bất quá người giám thị nàng - Tiểu Tung, có thể cũng đã được phụng mệnh bảo vệ nàng. Võ công y giỏi, chúng ta không cần phải lo lắng quá. Uh.. chỉ chú ý thôi là được."
"Ừ... Kỳ thật, ta lo lắng cái pháp sư kia hơn. Nàng nói hắn chỉ là một gã chỉ biết nhảy nhót là để cho ta an tâm thôi đúng không?"
Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn, một lát sau mới nói: "Nếu ta không đoán không lầm thì hắn chính là Thiên Chính pháp sư, nguyên một thế hệ đức cao vọng trọng ở thành Nam này. Quả thật hắn không phải chỉ có hư danh - trước kia ta đã gặp qua một lần rồi - mặt mày cũng khá là uy nghiêm. Ta cũng không ngờ sẽ gặp lại nhanh như vậy."
Thấy Diệp Kết Mạn lại lo hơn, Kỷ Tây Vũ vỗ mu bàn tay của nàng, "Thôi mà, việc này cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Cùng lắm thì ta sẽ ở trong phòng trốn hắn. Qua hai ngày thì ổn cả thôi. Dù sao nàng vẫn còn thế này, vừa lúc cũng nên nghỉ ngơi."
"Chỉ có thể như vậy." Nói thì nói như vậy nhưng sự lo lắng của Diệp Kết Mạn vẫn không thể rút hết đi; trong lòng nàng luôn luôn sự thấp thỏm và bất an mơ hồ.
"Đừng nghĩ nhiều nữa. Nàng đã không ngủ đúng không? Đừng để ta thì không có việc gì còn nàng thì ngã xuống."
"Nàng đang nhìn cái gì vậy?"
"Tất nhiên là nhìn nàng."
"Mặt ta có gì sao?" Diệp Kết Mạn dịch người ra sau nhường chỗ cho Kỷ Tây Vũ.
"Nhìn nàng có bao nhiêu nhớ ta." Kỷ Tây Vũ khẽ cười và xoay người lại để cởi giày, rồi lên giường.
"Bậy bạ." Diệp Kết Mạn khẽ gắt, đỏ mặt, "Nói cái gì đâu không."
Tiếng nói vừa dứt thì khí tức lành lạnh chợt đến gần làm Diệp Kết Mạn ngưng thở. Hơi lạnh lượn lờ ở chóp mũi, và nàng lại thấy ngứa má vì có tóc dán dính vào đó, Diệp Kết Mạn muốn lấy tóc ra nhưng cả người lại không dám động.
"Nàng rất không thành thực." Kỷ Tây Vũ mỉm cười.
Không đợi Diệp Kết Mạn khó xử, Kỷ Tây Vũ đã dán đến - tựa hồ nàng cũng không cần đáp án gì.
Được môi mềm bao trùm, Diệp Kết Mạn thấy ngực mình như bị lông chim ngoáy mà buồn buồn. Cùng lúc đó, một đôi tay đã vòng qua hông nàng, đem nàng để trên bức tường phía sau. Kỷ Tây Vũ hôn rất khẽ khàng. Còn Diệp Kết Mạn, mặc dù mới chỉ một ngày không gặp nhau nhưng nàng lại cảm thấy như đã rất lâu - nghĩ đến những lo âu trong lúc đó, mũi nàng nghẹn lại, cảm giác như đây là một giấc mơ và nàng chực chờ sẽ rơi lệ tại cái hôn này.
Nước mắt ngưng trên mi chưa kịp hạ xuống, Kỷ Tây Vũ đã nhận ra, nàng dời khỏi môi người tình để hôn lên mắt của nàng ấy. Kỷ Tây Vũ mơn trớn hàng mày của Diệp Kết Mạn, ở đó có vẻ cất giấu vô số ưu sầu làm người ta phải trìu mến.
Kỷ Tây Vũ khẽ thở dài, kéo Diệp Kết Mạn nằm xuống và nói nhỏ: "Không có việc gì đâu mà."
"Uhm."
Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ trong bóng tối. Ban ngày, có khi nàng đã thật sự cho là mình sẽ mất đi Kỷ Tây Vũ... Hiện giờ, khi Kỷ Tây Vũ nằm ở bên cạnh thì nàng lại thấy như cách mấy đời. Một lát sau, Diệp Kết Mạn bỗng dịch người đến hướng vào lòng đối phương.
Kỷ Tây Vũ thuận thế ôm Diệp Kết Mạn trong lòng. "Ngủ thôi."
Trong mùi lạnh quen thuộc đó, Diệp Kết Mạn mới thoáng yên lòng. Bên tai lại là lời lưu luyến của Kỷ Tây Vũ. Cảm giác mệt mỏi lại đến, chậm rãi cuốn Diệp Kết Mạn vào mộng đẹp.