Ngày hôm sau. Trời tờ mờ sáng. Mặt trời mọc đằng Đông. Nhưng không sáng sủa lắm. Có vẻ sẽ mưa và không khí cũng ẩm. Lá cây trĩu giọt sương đêm, rơi xuống đất.
Cốc cốc cốc... Tiếng gõ cửa vang lên, dưới trời sớm lờ mờ như thế này, một nữ tử mặc la quần đứng trước cửa và nôn nóng nhìn nó. Bởi vì trời còn sớm, cả Kỷ phủ như vẫn còn ngủ. Phi thường yên tĩnh. Nàng không nghe được động tĩnh gì, sẽ gõ nữa - người xưa nay trầm ổn lại nóng nảy.
Rốt cục tiếng bước chân cũng vang lên và sau đó là cửa mở. Một nam tử tiều tụy, mắt đầy tơ máu, bọng mắt phù thũng, mặc dù mặc cẩm y nhưng lại đầy vẻ chán chường. Đó là Bùi Nghiêu Viễn.
"Thư nhi? Sớm như vậy đã đến, có việc gì sao?"
"Tam thiếu gia, có thể nói chuyện được không?"
Bùi Nghiêu Viễn nghe vậy gật đầu, nhường bước: "Vào đi."
Thư nhi xoay người đóng cửa lại, nhìn Bùi Nghiêu Viễn - dường như nàng có hơi không kiềm chế được, vào thẳng chủ đề: "Tam thiếu gia, thứ cho Thư nhi lắm miệng. Thư nhi biết có một số chuyện không phải một nha hoàn có thể hỏi, nhưng Thư nhi phụng dưỡng Bùi gia nhiều năm, giờ không ở bên cạnh phu nhân nên không có cách nào để hỏi, và trong lòng Thư nhi đang rất lo lắng. Có một số việc, vẫn là hy vọng Tam thiếu gia có thể nói rõ cho Thư nhi biết.
Bùi gia... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tuy rằng trong phòng chỉ có hai người nhưng Thư nhi vẫn nhìn quanh một vòng, thấy cửa sổ đã đóng mới tiếp tục hạ giọng nói: "Mấy ngày trước, thiếu phu nhân đột nhiên bảo nô tỳ ra ngoài tìm hiểu tình hình của Bùi gia. Nô tỳ phát hiện vài hiệu son Bùi gia ở thành Nam đã đóng cửa, chỉ còn lại một hiệu, nhưng hàng hóa cũng rất ít. Điều này hoàn toàn không bình thường! Mấy ngày này chính là thời gian Bùi gia xuất hàng mới mà đúng không? Và nô tỳ còn nhớ rõ trước khi rời khỏi Bùi phủ, số hàng đó đã chế tác xong đang chuẩn bị vận chuyển đến các hiệu buôn?
Hôm qua nô tỳ đã thấy lạ nên lại đi ra xem một chuyến nữa, phát hiện ngay cả hiệu son còn lại đó cũng đã đóng mất!? Sau đó nô tỳ đã tới mấy tiệm trà, vô tình nô tỳ nghe được rất nhiều người đang nghị luận Bùi gia."
Thư nhi sắc mặt tái nhợt, nhìn Bùi Nghiêu Viễn cách đó không xa cũng ảm đạm, "Bọn họ nói... son Bùi gia có vấn đề?!"
Trầm mặc nghe Thư nhi nói xong, Bùi Nghiêu Viễn không có đáp ngay, hắn chỉ đi tới bàn và suy sụp ngồi xuống.
Thư nhi thấy trên bàn đầy bầu rượu mới phát giác trong không khí có mùi rượu. Vừa rồi nhất thời không để ý đến, không biết Bùi Nghiêu Viễn đã uống bao nhiêu. Phải biết rằng Bùi Nghiêu Viễn trừ phi là xã giao bình thường rất ít động tới rượu, ngược lại thích trà hơn. Nghĩ vậy, Thư nhi nhiều ít cũng đoán được những lời bình nghe được thật giả bao nhiêu, tay nàng run run, trấn định nhìn Bùi Nghiêu Viễn.
Chỉ thấy Bùi Nghiêu Viễn buồn rầu tự rót cho mình đầy một ly, ngửa đầu uống ngay, rồi nhìn chén rượu trong tay, khàn giọng nói: "Ừ. Bùi gia đã có chuyện."
"Nhưng... Bùi gia chế tác son hơn trăm năm nay làm sao lại có vấn đề?"
Bùi Nghiêu Viễn nghe vậy lắc đầu, mệt mỏi nhắm mắt: "Cụ thể ra sao, chúng ta đang ở Kỷ gia cũng không rõ lắm. Chỉ biết là son Bùi gia xuất ra bán không lâu, rất nhiều người dùng nó bị dị ứng. Sau khi cha biết được đã đem son ra y quán, đại phu nói lô son mới có phấn hoa nhất phẩm hồng. Không còn cách nào khác, số son đó đã thu về thiêu hủy toàn bộ rồi."
"Nhất phẩm hồng?" Thư nhi biến sắc, "Tại sao chứ?"
"Ta cũng không dám tin. Bùi gia làm sao có thể để loại phấn hoa đó lẫn vào son? Nhất phẩm hồng tuy rằng màu sắc tiên lệ nhưng gốc của nó có độc, nếu tiếp xúc là sẽ sưng đỏ, nóng, ngứa, nổi mụn nước. Ngay cả ăn nhầm phải lá thôi đã trúng độc nặng lắm rồi thì làm sao còn lấy đi chế tác son được?" Bùi Nghiêu Viễn xiết chặt cái chén không, "Chuyện này nhất định là có người giở trò, cố ý muốn Bùi gia suy sụp!"
Thư nhi nhăn mặt nhăn mày: "Bùi gia chế tác son, từ trước đến nay quy củ cực nghiêm. Vì phòng ngừa để lộ phương pháp chế tác là đã không cho bất luận kẻ nào tới gần. Rốt cuộc là ai có bản lĩnh lừa gạt hết tất cả mọi người, thần không biết quỷ không hay đem nhất phẩm hồng trộn vào son?"
"Không biết." Sau một lúc trầm mặc, Bùi Nghiêu Viễn lắc đầu. "Lô này, trừ cha mẹ ra cũng chỉ có vài người làm biết. Mà những người làm này đều đã đi theo Bùi gia mười mấy năm, họ rất trung thành. Nếu bây giờ không tìm ra hung thủ ngay thì e là Bùi gia phải gánh nỗi oan đó. Cha mẹ vốn cũng muốn áp chế nhưng chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát, nhiều tiểu thư nhà quan to quý nhân đều gặp chuyện, tiếng oán khắp nơi, chúng ta vô lực xoay chuyển rồi. Quan phủ cũng đã tham gia. Ta từng viết thư hỏi cha, nhưng ông chỉ bảo ta không cần phải lo, đã có Đại ca và Nhị tỷ giúp, ta chỉ phải lo lễ ở Kỷ gia chu toàn, lễ tang xong liền trở về. Hiện tại cách ngày Kỷ tiểu thư hạ táng cũng không nhiều, ta rất muốn trở về ngay lập tức để giúp bọn họ..."
Bùi Nghiêu Viễn thở dài, lại rót cho mình chén rượu.
"Thì ra là như vậy, " Thư nhi thấy thế cũng lo, nàng tiến lên đè tay Bùi Nghiêu Viễn uống rượu xuống, không đành lòng nói, "Tam thiếu gia uống ít thôi, bảo trọng thân thể quan trọng hơn. Nô tỳ tin tưởng Bùi gia nhất định sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn này."
"Chỉ mong vậy." Bùi Nghiêu Viễn cười khổ, không nói thêm gì.
Thư nhi trầm mặc một lúc, thần sắc do dự: "...Thiếu phu nhân... thiếu phu nhân sai nô tỳ thám thính việc này, nô tỳ có nên báo lại cho nàng không?"
Trong đầu Bùi Nghiêu Viễn hiện ra bộ dạng Diệp Kết Mạn, suy nghĩ một lúc mới nói: "Nàng hiện giờ đã là người Bùi gia, gạt nàng cũng không được. Huống chi sự tình thế này còn giấu được sao? E là cả nha hoàn Kỷ gia cũng đã nghe được rồi, mà ngại mặt Kỷ bá bá nên mới không biểu hiện rõ ra. Ngươi cứ thông báo cho nàng, để nàng chuẩn bị cũng tốt."
Bùi Nghiêu Viễn quay đầu nhìn Thư nhi, "Nàng... mấy hôm nay đã khỏe chưa?"
Thư nhi không muốn Bùi Nghiêu Viễn quá lo lắng, chỉ gật đầu: "Đỡ hơn rồi ạ."
"Vậy thì tốt. Nói với nàng cũng không cần quan tâm đến việc này, chỉ cần tra ra là ai động thủ sẽ không sao nữa." Bùi Nghiêu Viễn tuy là nói như vậy nhưng thần sắc vẫn như cũ.
"Vâng, Tam thiếu gia."
Khi Thư nhi trở lại sân thì trời đã sáng hẳn. Mà vì trời nhiều mây nên không có thấy mặt trời. Vốn tưởng rằng An nhi còn đang ngủ, không ngờ khi Thư nhi bước vào phòng đã thấy đệm chăn An nhi đã gấp chỉnh tề, không thấy người. Thư nhi nghi hoặc đi đến phòng Diệp Kết Mạn, thấy cửa đóng thì thử gõ... thấy bên trong không có tiếng đáp lại thì nghĩ Diệp Kết Mạn hẳn là còn ngủ, Thư nhi cũng để nàng nghỉ ngơi thêm, xoay người đi tìm An nhi.
Gần đây, An nhi luôn chạy đâu không thấy nhỉ? Lại còn có vẻ thần thần quỷ quỷ định làm gì đây? Thư nhi nghi hoặc. Nha đầu ấy lại chạy tới linh đường rồi sao? Nghĩ vậy, Thư nhi đi về hướng linh đường.
Người còn chưa đến linh đường, xa xa đã có thể nhìn thấy đám người vây quanh. Tuy là ngày thứ hai nhưng người vẫn không giảm bớt. Và là vì còn sớm, rất nhiều người chưa phải làm việc nên sẵn còn nhàn đến giúp vui.
Trong những tiếng rầm rì, phù ngữ khí phách xa xa truyền đến tai Thư nhi, và trong không khí là mùi nhang thơm; quả thật nghe cũng thấy yên lòng. Khi Thư nhi tới gần thì chỉ kịp nhìn thấy trên đầu đám đông có người giơ lá bùa vàng lên đốt và tiếng niệm chú trang nghiêm kia ngừng lại. Ngay sau đó đám người cũng dần tán đi, có vẻ như buổi lễ đã xong. Thư nhi nhìn khắp đám đông mà vẫn không thấy An nhi, nàng nghĩ: Nha đầu không phải chạy tới xem Kỷ tiểu thư chứ?
Đám đông tản đi hết, Thư nhi bước về hướng linh đường. Vừa mới tới gần, Thư nhi bỗng phát hiện có bóng người thoảng qua. Thư nhi dừng bước, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một bóng dáng rất giống An nhi quẹo vào ngã rẽ với bộ dáng lén lút. Thư nhi nao nao, nghi hoặc hơn và nhấc chân đi theo.
Bên này, An nhi không biết Thư nhi đi tìm mình mà chỉ lo né tránh để đi theo phía sau một thiếu niên. Khi không còn ai ở gần nữa, nàng nhặt hòn đá ném tới thiếu niên.
Đi theo Thiên Chính pháp sư, Tiểu Lượng tự nhiên thấy ót mình đau, cậu dừng bước quay đầu lại xem. Trong tầm mắt là một khuôn mặt không hề xa lạ đang núp sau cái cây và vẫy tay gọi cậu một cách như sợ cậu không nhìn thấy.
Biết Tiểu Lượng nhìn tới, nàng dùng khẩu hình để nói. "Có, chuyện, tìm, ngươi!"
"Tiểu Lượng, sao không đi, ở đó làm gì?" Thiên Chính pháp sư dừng bước, xoay đầu lại hỏi.
Tiểu Lượng chỉ kịp thấy người núp sau cây nhoáng lên, rất nhanh đã trốn mất.
"Dạ không có gì thưa sư phụ." Tiểu Lượng quay đầu lại, hướng Thiên Chính pháp sư xua tay nói. Tuy không vui phản ứng của An nhi, nhưng cũng tìm cớ, "Sư phụ, con đau bụng, người đi về trước đi, con theo sau."
Thiên Chính pháp sư chỉ nhìn Tiểu Lượng mà không hỏi gì nhiều, gật đầu, nhấc chân đi trước.
Thiên Chính pháp sư đi xa, Tiểu Lượng xoay người lại.
Núp ở sau cây - An nhi đã chạy tới đứng trước mặt Tiểu Lượng, chống nạnh thở hồng hộc.
"Ngươi lại đây làm gì?" Tiểu Lượng nói.
An nhi lại bất thình lình kéo tay áo Tiểu Lượng qua bụi cây, Tiểu Lượng lảo đảo đi tới nơi, An nhi lúc này mới nhìn khắp nơi một vòng, thấy bốn bề vắng lặng mới yên lòng.
"Ngươi buông ra coi!" Tiểu Lượng vừa ổn định được thân mình liền bỏ tay An nhi ra; hai má hơi hồng hồng, "Tại sao lần nào ngươi cũng như thế này vậy hả? Nói chuyện bình thường không được sao? Một cô nương làm việc như vậy đó?"
"Ồi..xin lỗi..." An nhi nhận lỗi, mặt thì hoang mang, "Ta cũng là bất đắc dĩ thôi."
Tiểu Lượng thấy thế, vốn lời trách móc đã tới môi bị kiềm hãm, một lát sau mới phiền hà nói: "Thôi quên đi. Rồi, ngươi nói đi, bây giờ là chuyện gì?"
"Hai lá bùa kia ngươi dùng chưa?"
An nhi gật đầu: "Rồi rồi rồi..."
Thấy người trước mắt ấp a ấp úng, Tiểu Lượng hỏi: "Sao vậy?"
"Ta, ta không biết nên nói như thế nào." An nhi nghĩ lại những gì Diệp Kết Mạn nói; sau vài lần nghĩ đi nghĩ lại vẫn là cảm thấy nghi hoặc. Tuy rằng Diệp Kết Mạn nói cũng không sai, nhưng phản ứng kiểu đó càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ kì lạ. Việc này nàng đã suy nghĩ cả đêm, nghĩ đến ngủ không ngon... Lại không có ai để thổ lộ, cuối cùng thì nghĩ tới thiếu niên này, nhịn không được chạy đến.
"Có gì khó nói chứ?" Tiểu Lượng không kiên nhẫn bĩu môi, liếc An nhi thần tình lo âu, "Ngươi, nói lại trạng huống sau khi ngươi dùng bùa cho ta biết là được."
An nhi cũng không đáp lại, trầm mặc một lát rồi chợt nói: "Ngươi.. ngươi nói xem... trên đời này thực sự có ma sao?"
"Nói thừa! " Tiểu Lượng liếc An nhi, "Bằng không ngươi nghĩ pháp sư chúng ta là phường lừa gạt?"
"Ầy, ý ta không phải như vậy."
"Ta... Trước đây ta có nghe được một lời đồn, nói nếu khắc sinh thần lên hòe mộc thì có thể chứa được một hồn một phách, để làm kỷ niệm. Cái.. cái bùa ngươi cho ta, có ảnh hưởng gì tới hòe mộc này không?"
Tiểu Lượng đích cau mày: "Hòe mộc? Sinh thần? Khoan khoan... ngươi nghe ở đâu vậy?"
"Thì là th... Ờ, là gia hương của ta." An nhi gãi ót, dậm chân, "Trời ơi ngươi đừng có hỏi nữa, ta chỉ muốn nghe cái đó thôi!"
"Ta chỉ là cảm thấy có chút quen tai, " Tiểu Lượng trầm ngâm, thì thào, "Hòe mộc, sinh thần, hồn phách... ta đã nghe ở đâu đó rồi..."
Sau một lúc lâu, Tiểu Lượng nhãn tình sáng lên, "Ah ta nhớ ra rồi! Trên sách của sư phụ có ghi lại, cái ngươi nói là mộc quỷ phù đấy."
"Mộc quỷ phù?"
"Đúng! Chính là nó!"
"Mà mộc quỷ phù không phải chứa một hồn một phách; ta nhớ rõ là dùng cho cả một linh hồn. Một số người chết oan, hoặc là có nguyện vọng chưa hoàn thành nên không chịu xuống suối vàng đầu thai, họ vẫn còn ở nhân gian - ừ, chúng ta hay gọi là cô hồn dã quỷ đấy. Và những linh hồn này không thể bại lộ giữa ban ngày, nếu không sẽ bị thương, cho nên sẽ cần một cái lọ. Mộc quỷ phù tương đương với cái lọ đó. Từ xưa, hòe mộc là âm mộc, thường có linh hồn sống nhờ trong đó, nhưng hòe mộc mà có khắc sinh thần thì những linh hồn khác không thể nhập vào được - ngươi có thể hiểu đó là căn phòng riêng của linh hồn đó. Mà này, sao ngươi lại biết vậy?"
Tiểu Lượng cúi đầu, nghi hoặc nhìn An nhi; và lúc này mới phát hiện đối phương đã biến sắc - bộ dáng không dám tin.
"C-c-c-cả...một-t-t..lin..h hồn?" An nhi run rẩy nói, nhìn Tiểu Lượng chằm chằm, "Ngươi ngươi ngươi ý ngươi nói là... bên trong nó có ma???"