Nửa canh giờ sau, An nhi hoảng hốt trờ về viện, và đầu óc của nàng đều là những lời Tiểu Lượng vừa nói.
B-bên trong hòe mộc... có vong đeo bám??
Vậy sinh thần trên đó là của ai?
Thiếu phu nhân nói là tổ tiên bảo hộ... là thật? Hay giả? Cho dù là thật đi, thì tại sao thiếu phu nhân luôn phải mang theo? Điều đó... rất kỳ quái!
Nghĩ vậy, An nhi không khỏi rùng mình; vừa nghĩ tới thiếu phu nhân của mình có vong theo đã thấy ớn lạnh.
"An nhi?"
An nhi đang thất thần thì bị vỗ vai, nàng giật mình – gần như là giật bắn người, và mặt mày cũng trắng bạch. Nàng quay đầu lại nhìn mới biết là Thư nhi.
"Thư tỷ tỷ." An nhi cười gượng.
"Muội đang suy nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?" Thư nhi nhìn An nhi bất mãn nói. "Biết giờ nào rồi chưa mà đi lâu như thế?"
"Muội... muội đi xem người ta làm pháp." An nhi có áy náy nhưng vẫn phải nói dối.
"Thật không?"
"Thật mà." An nhi lén lén nhìn Thư nhi, thấy đối phương không có gì khác thường mới yên lòng.
"Thiếu phu nhân có lẽ thức rồi, muội lo nước ấm đi; ta đi chuẩn bị điểm tâm."
"Dạ."
An nhi vâng dạ và nhìn theo bóng Thư nhi rời đi. Nàng thở phào rồi đi lấy nước.
___________
Khi An nhi bước đến bậc thang thì cước bộ dừng ở cửa, với ánh mắt lo sợ và bất an nhìn căn phòng của Diệp Kết Mạn. Nàng, không dám vào.
Chi nha – bỗng cửa phòng tự nhiên mở ra, An nhi hốt hoảng lùi lại. Chậu nước sánh ra. Dĩ nhiên đó không phải là quỷ hiện hình như nàng nghĩ. Mà là Diệp Kết Mạn...
Diệp Kết Mạn vừa mở cửa đã thấy An nhi đứng đó, nàng cũng hơi bất ngờ nhưng sau đó đã mỉm cười.
"Chào em." Diệp Kết Mạn nói.
"Ch...chào buổi sáng, thiếu phu nhân."
An nhi lặng lẽ nuốt nước bọt cùng với sự do dự, song rốt cục vẫn bước tới.
"Tối qua ta mệt quá nên ngủ hơi sâu. Bây giờ là giờ nào rồi..." Diệp Kết Mạn nhìn sắc trời và thì thầm, "Hmm... âm u như thế này, có lẽ hôm nay sẽ mưa."
"Vâng, giờ đã qua giờ Tỵ rồi ạ."
An nhi nhát cáy đáp. Mà, tuy là sợ nhưng nàng vẫn không khống chế được mà nhìn vào trong phòng của Diệp Kết Mạn. Và căn phòng của Diệp Kết Mạn vẫn vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời; nó âm u, gần như là không nhìn thấy gì. An nhi nhớ lại trước đó, khi nàng mở cửa sổ thì bị Diệp Kết Mạn cản lại...
Ở đây thật sự có vong sao?
"Em nhìn cái gì đó?"
"Không... không có gì." An nhi vội vàng thu hồi tầm mắt và lắc đầu.
"Em không mỏi tay sao? Mau vào đi."
Diệp Kết Mạn không có nghĩ nhiều, nàng vừa nói vừa quay trở vào phòng. Nhưng khi nàng quay đầu lại, An nhi vẫn còn đứng ở cửa mà không vào.
"Sao thế?" Diệp Kết Mạn hỏi.
"D-d-dạ không... Không có gì."
An nhi nói xong lại nhìn khắp căn phòng. Không biết có phải do tâm lý tác động hay không mà nàng cứ luôn cảm thấy có luồng âm khí thổi tới - và dưới lớp quần áo ấy là một làn da gà - nhưng thấy Diệp Kết Mạn thúc giục, An nhi chỉ phải kiên trì bước vào vì sợ bị phát hiện bản thân có điều dị thường. Bước tới cửa, An nhi càng không được tự nhiên; ngay cả bước chân cũng vô thức nhỏ nhẹ như là sợ mình không cẩn thận rồi quấy nhiễu tới... Mắt nàng cũng không được bình tĩnh. Do đứng sau lưng Diệp Kết Mạn, thừa dịp Diệp Kết Mạn không chú ý, nàng thỉnh thoảng lại nhìn khắp phòng một lần: cái bàn bình thường gặp hoài đột nhiên cũng trở nên thay đổi kỳ lạ... Nàng lại do dự, không biết nên làm thế nào cho phải.
Thiếu phu nhân có vẻ rất để ý đến cái hòe mộc đó, mình không cần phải hỏi nhưng... những gì người đã nói... Hòe mộc đó đâu phải chỉ một hồn một phách, nó là cả một vong hồn! Cả một vong hồn!! Thiếu phu nhân... thật sự không biết, hay cố ý giấu mình? Nếu là vế sau thì người làm vậy để làm gì?
An nhi càng nghĩ càng thấy lạ và rối rắm. Và nàng cũng không có nhìn thấy được cách nàng chỉ hai bước chân, một nữ quỷ đang ngồi ngay ngắn trên ghế và giương mắt đánh giá nàng với đôi mắt đỏ thâm thúy như hiểu được sự sợ hãi mà nàng cố giấu đi.
Cũng, không biết có phải cảm ứng được ánh mắt Kỷ Tây Vũ hay không, An nhi bỗng rùng mình.
"An nhi."
An nhi đang chăm chú nghĩ thì nghe Diệp Kết Mạn gọi. Nàng giật mình và lảo đảo, song một đôi tay ấm áp đã đỡ kịp. Vì thế An nhi mới được đứng vững. Nàng bối rối mà ngẩng đầu, và bắt gặp được ánh mắt thân thiết của Diệp Kết Mạn.
"Cẩn thận nào, đừng để đổ."
"Dạ... em xin lỗi." An nhi không dám đối diện với Diệp Kết Mạn, nàng phải vội cúi đầu.
"Không cần phải xin lỗi. Lần sau phải chú ý một chút, biết chưa?"
Diệp Kết Mạn dịu dàng và hòa nhã; đôi tay giúp đỡ vẫn còn vỗ về nàng một lúc mới thôi; An nhi thầm cắn môi.
Mặc kệ thế nào, thiếu phu nhân tốt như vậy, người có đạo lý của người, ta ở đây phỏng đoán để làm gì chứ?
Rồi nàng nghĩ đến chuyện Diệp Kết Mạn nói hòe mộc đã bị mất, nàng cũng yên tâm hơn. Bởi vì cái vong trong hòe mộc cũng biến mất, phải không?
"Hôm nay em làm sao vậy? Ta thấy được sự bất an của em." Diệp Kết Mạn thấy thần sắc An nhi kỳ quái, hỏi.
"Có thể là do ác mộng đêm qua ạ." An nhi biến sắc một lúc mới có thể lấp liếm được.
"Vậy thì phải chú ý nghỉ ngơi."
Diệp Kết Mạn dĩ nhiên cũng thấy sự lấp liếm của An nhi, nhưng nàng không có hỏi nhiều mà chỉ cúi đầu rửa mặt.
Sau đó, Thư nhi tới với mâm điểm tâm thơm lừng.
"Thiếu phu nhân, dùng bữa ạ."
Diệp Kết Mạn gật đầu, đi đến bàn và ngồi xuống. Nàng lơ đãng nhìn tới Kỷ Tây Vũ ngồi đối diện. Và Kỷ Tây Vũ cũng đang nhìn nàng với cặp mắt hờ hững. Diệp Kết Mạn bất động thần sắc dời đi tầm mắt và thầm cảm khái: Ta vậy mà cũng quen với điều này. Song song đó, không biết sao nàng lại có cảm giác yêu đương vụng trộm... Mà ý niệm này vừa nảy ra, tai Diệp Kết Mạn lại đỏ. Nàng cũng bực mình vì khi không lại suy nghĩ vớ vẫn. Nàng cúi đầu như chuyên chú dùng bữa, nhưng giữa hương thơm của cháo sáng mà nàng vẫn ngửi được mùi vị mát mẻ của Kỷ Tây Vũ....
"An nhi, muội về thu dọn hành lý trước, mấy ngày nữa chúng ta hồi phủ, đến lúc đó đỡ phải luống cuống." Thư nhi bỗng nói.
An nhi sửng sốt nhưng đã kịp phản ứng, nàng nghe lời và hơi khẩn cấp rời khỏi phòng. Khi ra khỏi cửa, An nhi vỗ ngực an ủi mình: căn phòng ấy càng ngày càng quỷ dị! Ngoài này tuy là trời đầy mây nhưng còn ấm hơn ở trỏng nữa... An nhi nhìn cửa phòng một cách phức tạp và do dự. Phải một lúc sau nàng mới thở dài vả đi về phòng mình với sự rối rắm.
"Có chuyện gì à?"
Thư nhi gật đầu, rồi đem chuyện gặp Bùi Nghiêu Viễn nói lại cho Diệp Kết Mạn, và cũng thuận tiện nhắc tới nguyên nhân đã xảy ra cho lô son.
Tuy Diệp Kết Mạn đã biết trước việc này từ Kỷ Tây Vũ nhưng nàng vẫn phải làm bộ kinh ngạc. Rồi nàng trầm mặc một lúc.
"Bùi gia... mà lại gặp cảnh này ư?" Diệp Kết Mạn nói.
Thư nhi thần sắc ngưng trọng mà gật đầu: "Đã xác nhận được có người động tay. Nhưng cụ thể thì vẫn phải về đến Bùi phủ mới biết."
"... Thiếu phu nhân thấy thế nào?"
"Ta chỉ là một người đàn bà mà thôi, làm sao hiểu biết được việc này." Diệp Kết Mạn kinh ngạc nhìn Thư nhi và lắc đầu.
"Em đã nghĩ là thiếu phu nhân biết nhiều hơn."
Thấy Thư nhi nói thế Diệp Kết Mạn thoáng cau mày.
"Thư nhi đi nấu thuốc cho người đây, nếu thiếu phu nhân có việc gì thì gọi hai chúng em."
"Ừ. Em đi đi."
Bóng dáng Thư nhi rất nhanh biến mất ở cửa và Diệp Kết Mạn cứ mãi cảm thấy hôm nay hai nha hoàn đều kì lạ.
"An nhi, e là đã biết được gì đó." Kỷ Tây Vũ chợt cất tiếng.
"Là sao?" Diệp Kết Mạn kinh ngạc.
"Ta thấy cô bé sợ hãi khi bước vào đây. Sau đó là nhìn khắp nơi như đang tìm gì đó."
"Ta cảm thấy có thể cô bé đang tìm ta." Kỷ Tây Vũ nhếch môi nói.
"Gì?? Tại sao em ấy lại biết nàng?"
"Có thể chuyện hoàng phù làm cô bé ấy nghi ngờ; nếu có cơ hội thì nàng dò hỏi đi, xem xem cô bé biết được bao nhiêu. Hẳn là không khó."
"... An nhi đơn thuần, tâm tư không che giấu được. Ngược lại, Thư nhi, nàng ấy lớn lên ở bên cạnh Bùi phu nhân, lòng dạ tất nhiên sâu đậm hơn. Tạm thời chúng ta không biết nàng ấy là địch hay bạn; ta phải quan sát thêm." Kỷ Tây Vũ thâm trầm nói thêm.
"Uh. Ta biết rồi" Diệp Kết Mạn gật đầu trong niềm lo lắng.
"Nàng còn sức không?" Kỷ Tây Vũ đứng dậy, nói.
"Nàng muốn xuất môn?"
Kỷ Tây Vũ gật đầu, "Ta cần chuẩn bị một vài thứ. Trước hết chúng ta phải qua bên Trữ Tâm, ta cần nàng ấy trợ giúp." Rồi nàng nhìn ra ngoài cửa sổ một cách nguy hiểm.