Âm Duyên Kết

Chương 83: Chuyện ma quái (Thượng)




Sau giờ Ngọ thì chuyện có vẻ áp lực hơn.
Mưa vẫn còn, như sẽ rửa sạch cả thế gian. Gió thì thổi lùa qua khe cửa. Và bất tri bất giác, đêm đã đến trong cơn mưa dài này.
Ánh mặt trời cuối cùng nơi chân trời cũng lui đi chỉ còn một chút dư quang. Tựa như tâm tư Diệp Kết Mạn bây giờ. Nàng không biết Kỷ phủ đã lùng sục được tới đâu; nàng vẫn lo lắng thi thể bị phát hiện. Thỉnh thoảng nàng sẽ đi qua đi lại. Nhưng Kỷ Tây Vũ lại khác. Vẫn bình tĩnh xem sách.
"Đến lúc nào rồi nàng còn có tâm tình xem sách?" Diệp Kết Mạn nhíu mày nói.
Kỷ Tây Vũ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Kết Mạn. Thấy Diệp Kết Mạn bất an, và cũng hiểu Diệp Kết Mạn không quen những việc hoang đường – như việc trộm xác này - nên khó tránh khỏi loạn tâm hoảng ý.
Kỷ Tây Vũ vẫy tay, ý bảo Diệp Kết Mạn đến. Diệp Kết Mạn ngập ngừng một hồi, vẫn là bước tới ngồi cạnh Kỷ Tây Vũ.
"Yên tâm đi, Kỷ Bá tìm không ra đâu." Kỷ Tây Vũ nói. "Không tin thì nàng đợi đến ngày mai nàng sẽ hiểu."
"Ta không phải không tin nàng mà là việc này không phải việc tầm thường, lỡ có gì ngoài ý muốn thì kế hoạch của nàng sẽ hỏng." Diệp Kết Mạn thấp giọng thở dài.
"Sau đó, nàng sẽ làm gì?"
Kỷ Tây Vũ cười và nhìn cửa đóng kín.
Mưa vẫn không ngừng. Trời thì đã tối.
"Trời tối rồi..." Kỷ Tây Vũ sâu kín nói.
Diệp Kết Mạn nghe cũng không hiểu. Song chưa kịp hỏi đã thấy Kỷ Tây Vũ đứng lên rồi cuối người tới mình. Diệp Kết Mạn nao nao. Và ngay sau đó, Kỷ Tây Vũ hôn nhẹ lên trán Diệp Kết Mạn - như lông chim phớt qua.
"Đêm nay nàng gọi Thư nhi nói không khoẻ, bảo nàng ấy ngủ với nàng. Ta có việc đi ra ngoài, nàng ngủ trước đi, đừng chờ ta."
"Nàng..."
"Nàng đi không được. Đêm rất lạnh, nàng chịu không nổi đâu. Huống hồ Kỷ phủ đang sâm nghiêm, chúng ta không thể để họ hoài nghi được. Việc này cứ giao cho ta; nàng chỉ việc chờ tin ta thôi."
"... Vậy... nàng phải cẩn thận. Thiên Chính pháp sư còn ở đây, rất nguy hiểm."
"Ta biết rồi."
Kỷ Tây Vũ vén tóc cho Diệp Kết Mạn xong mới nhấc chân đi ra ngoài. Nháy mắt đã biến mất tại cửa sổ đóng kín.
Còn lại Diệp Kết Mạn, nàng lặng lẽ nắm chặt tay mình rồi nàng lau mồ hôi lạnh bởi vì khẩn trương, nàng mơ hồ đoán được Kỷ Tây Vũ muốn làm gì. Nàng muốn ngăn cản bởi vì việc đó quá nguy hiểm. Nàng không dám tưởng tượng nếu bị Thiên Chính pháp sư nhúng tay vào sẽ ra sao. Và nàng cũng biết chuyện Kỷ Tây Vũ muốn làm nàng không thể ngăn cản. Điều duy nhất nàng có thể làm là tận lực trợ giúp nàng ấy mà thôi.
Hy vọng nàng có thể làm được điều nàng mong muốn. Diệp Kết Mạn cúi đầu, che dấu cảm xúc nặng nề và lẩm bẩm nói.
~~~
Linh đường.
Tiểu nha hoàn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, không biết có phải do tâm lý hay không mà nàng luôn cảm thấy xung quanh rất lạnh. Nàng bó gối ngồi dưới đất và suy nghĩ. Rốt cục nhịn không được mà phải xê dịch qua gần nha hoàn bên cạnh.
Đối phương thấy thế thì nhìn tiểu nha hoàn.
"Châu tỷ tỷ... tỷ có thấy lạnh không?" Tiểu nha hoàn sợ bị mắng nên hỏi.
"Không."
"Ngươi sợ à?" Sau một lúc im lặng, Châu nhi mới hỏi.
Tiểu nha hoàn nuốt nước bọt và nhìn hai hộ vệ trong linh đường.
"Có một chút." Tiểu nha hoàn yếu ớt nói.
"Có gì mà phải sợ chứ, ở đây còn có hai nam nhân to lớn." Châu nhi chỉ ra ngoài, "Ngươi xem, ở ngoài còn nhiều hộ vệ canh giữ như vậy."
Hai hộ vệ bị phạt cùng cũng nghe được lời Châu nhi nói, họ quay đầu nhìn qua.
"Hừ, có cái gì phải sợ chứ; ma ư?" Một giọng thô nói.
Vừa dứt tiếng thì chợt có một cơn gió thổi tới làm nến nhoáng lên và sau đó là tắt ngúm làm hắc ám bao phủ toàn bộ linh đường. Cùng lúc đó là tiếng thét chói tai của tiểu nha hoàn và tiểu nha hoàn cũng bất chấp bối phận, nàng nhào vào Châu nhi.
"Thét cái gì mà thét!" Hộ vệ có giọng thô vừa rồi tức giận nói. "Chỉ là nến tắt mà thôi chứ có phải ma quỷ gì đâu. Vậy mà cũng sợ. Để ta đốt nến lên!"
Rồi người hộ vệ sờ soạng mà đi đến dàn tế, thầm nghĩ: Lần này thật xúi quẩy. Bị liên lụy bị giam lỏng còn chưa tính, lại còn bị phiền phức như thế này. Y đang nén giận thì bỗng bị trượt chân làm y lảo đảo rồi té xuống...
Tiếng động ngã xuống đất nặng nề vang lên cùng với tiếng kêu đau đớn trong bóng tối làm tiểu nha hoàn vốn đang sợ sệt càng thêm run rẩy, nàng càng lấn vào Châu nhi hơn và không dám cử động.
"Ta nói này lão Từ, kỹ viện quần ngươi đến không còn sức luôn à, có vậy thôi mà cũng ngã được?" Người hộ vệ còn lại đánh vỡ sự trầm mặc và sự sợ hãi mơ hồ.
Lão Từ không đáp gì.
"Này, ngươi xỉu rồi à?"
Người hộ vệ nương theo chút ánh sáng nhạt ở bên ngoài sờ soạng đi lại dàn tế, rồi thình lình đụng phải cái gì đó, y cúi đầu nhìn. Đó là hình dáng ai đó. Thấy thế, y vừa cười vừa ngồi xuống và đẩy đẩy cái cơ thể đó.
"Này, ta nói ngươi đấy, mau đứng lên cho ta." Y cười giỡn nói.
Lão Từ không có phản ứng làm y ngẩn người, và bỗng nhiên y thấy bất an. Y nhíu mày. Y đứng dậy, và đụng đến dàn tế. Y đốt nến lên.
Căn phòng dần sáng. Y xoay người trở lại bên cạnh lão Từ, thấy lão Từ vẫn úp mặt và quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích, sự bất an của y mãnh liệt hơn. Y gọi một tiếng và đồng thời lật lão Từ trở lại.
Khi ánh nến soi rõ được được khuôn mặt, tiểu nha hoàn cách đó không xa lại thét chói tai...
Lão Từ chết không nhắm mắt và mặt đầy máu. Trán y bị thủng đến độ thấu xương. Máu chảy dọc theo hai má nhuộm đẫm trung y màu trắng thành màu đỏ. Người hộ vệ run lên, rồi y nhìn lại mặt đất, và bây giờ y mới phát hiện giá nến vốn ở trên dàn tế không biết khi nào lại nằm ở đây. Có lẽ do tiếng thét của tiểu nha hoàn đã dẫn đi sự chú ý của mọi người, ai cũng không ngờ cả giá nến bị rớt xuống. Trùng hợp lão Từ lại té để nó đâm vào...
Lần đầu tiên tiểu nha hoàn nhìn thấy cảnh máu me, sự sợ hãi qua đi thì bắt đầu khóc. Còn Châu nhi cũng không hơn, mặt mày nàng cũng trắng bệch và rúc vào tiểu nha hoàn.
"Nhanh... nhanh đi gọi người khác." Châu nhi run rẩy nói.
Hộ vệ này mặc dù là đàn ông nhưng chuyện ngoài ý muốn thình lình xảy ra làm y luống cuống. Y cố gắng đứng lên và sẽ đi ra ngoài. Song chân còn bước được mấy bước thì cửa sổ lại bị gió thổi, gây ra tiếng động, rồi ngọn nến mỏng manh vừa đốt lại tắt.
"Châu tỷ tỷ, ta sợ..." Tiểu nha hoàn nức nở nói, và nắm chặt tay áo Châu nhi.
Châu nhi cũng bị dọa không nhẹ, cũng bất chấp hành động của tiểu nha hoàn, nàng run rẩy dựa vào tường mà gọi hộ vệ, "Làm gì nữa đấy? Nhanh đi gọi đi!"
Hộ vệ bực tức chửi một tiếng rồi bước đi, nhưng chỉ trong chớp mắt tiếng bước chân ngưng bặt. Châu nhi, tiểu nha hoàn không biết lại xảy ra chuyện gì, hai người cố gắng nhìn nhưng chỉ có thể mơ hồ thấy bóng người của hộ vệ. Châu nhi tuy hoảng loạn nhưng cũng bất chấp, nàng sẽ kêu cứu nhưng vừa há miệng thì đã có gió lạnh thổi vào họng làm nàng sặc sụa.
"Châu tỷ tỷ..."
Giọng tiểu nha hoàn còn chưa dứt thì lại có tiếng ngã nặng nề truyền đến, làm nàng khóc dữ dội hơn. Châu nhi run rẩy ôm chặt tiểu nha hoàn. Nhất thời không nói nên lời.
Tiếng người hộ vệ giãy dụa lẫn với tiếng thở dốc vang lên, hai nha hoàn không thấy được chuyện gì đang xảy ra cũng không dám lộn xộn. Và hai người lúc này hận không thể đem thân mình dán luôn vào tường...
Một lát sau, tiếng động của người hộ vệ giãy dụa dần bớt đi cho đến khi không còn tiếng động gì. Hai nha hoàn mở to mắt, rồi tiếng khóc bị đè nén nãy giờ đứt quãng vang lên...
"Có ma... ở đây chắc chắn có ma..." Tuyệt vọng ngồi ở đây không biết bao lâu, tiểu nha hoàn không chịu nổi nữa, nàng giãy khỏi người Châu nhi, chống tường đứng lên và lẩm bẩm.
"Ta muốn ra ngoài, ta không muốn ở đây, chúng ta sẽ chết hết, sẽ chết hết... Không! Ta không muốn!"
Rồi tiểu nha hoàn lảo đảo chạy ra cửa. Châu nhi thấy thế thì hoảng, muốn kéo tiểu nha hoàn lại nhưng chỉ kịp chạm được góc áo. Châu nhi ngừng lại hô hấp, vểnh tai lưu ý động tĩnh của tiểu nha hoàn.
Rầm...
Rồi tiếng đập cửa dồn dập vang lên, "Có ai không?! Mau thả ta ra! Ta không muốn ở đây, van cầu các ngươi thả ta ra có được không? Ở đây có ma... Ta sợ lắm... Hu hu hu..."
Tiếng đập cửa dần bị tiếng khóc thay thế, và sự lạnh lẽo ở sau lưng cũng dày đặc hơn.
"Ầm ĩ cái gì?"
Một giọng nói ở ngoài cửa bỗng vang lên. Mặc kệ là tiểu nha hoàn hay Châu nhi, cả hai người không hẹn mà cùng vui mừng.
"Ở đây có ma, ta xin ngươi hãy thả ta ra ngoài đi!" Tiểu nha hoàn hô to.
"Hừ, nói điên cái gì, không muốn sống nữa ư?" Hộ vệ canh giữ ngoài linh đường mắng. "Ở đây là linh đường của tiểu thư, ma quỷ cái gì?"
"Thật sự là như vậy, không tin ngươi mở cửa đi, ở đây..."
"Câm ngay! Ta không có nghe được cái gì hết, đừng nói lung tung nữa! Bằng không ngươi sẽ..."
"Lão gia đã có lệnh, mặc kệ có xảy ra chuyện gì cũng không được thả các ngươi, các ngươi hãy phụng mệnh mà trông chừng trong đó đi, hai ngày nữa tiểu thư sẽ hạ táng các ngươi tự nhiên sẽ được thả."
Sau đó có tiếng bước chân vang lên, có vẻ như người hộ vệ ở ngoài sẽ rời đi.
"Đợi đã đợi đã! Ở đây có người chết!!"
Tiếng bước chân ngoài cửa bỗng dừng lại, rồi người hộ vệ đó quay lại.
"Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?" Y tức giận hỏi.
"Ta không có gạt ngươi!" Tiểu nha hoàn khóc ròng, "Ta xin ngươi hãy mở cửa, ta không muốn chết ở đây..."
"Đó là sự thật, hai hộ vệ đã chết trong này rồi!" Châu nhi thình lình gào lên.
"Nến tự nhiên bị thổi tắt, chỉ một chút gió đã tắt..."
"Đúng đúng." Tiểu nha hoàn liên thanh phụ họa, và nàng sẽ nói thêm thì ngoài cửa bỗng có tiếng bước chân khác. Rồi ngay sau đó là có tiếng thầm thì, có vẻ như có người đến thông báo chuyện gì đó.
Chốc lát sau, hộ vệ kia nói: "Thật sao? Mau, mang vài huynh đệ đi cùng ta. Bảo Tiểu Hướng và huynh đệ của hắn trông chừng nơi này giúp ta, nhớ kỹ là không cho bất luận kẻ nào tới gần."
"Mặc kệ có chuyện gì, cũng không được mở cửa! Biết chưa?"
"Vâng."
Nghe được hộ vệ nói, tiểu nha hoàn biến sắc, nàng đập cửa, "Đừng điii, những gì ta nói đều là sự thật, van cầu các ngươi đừng đi... Cứu ta với, cứu ta với..."
Nhưng tiếng bước chân vẫn dần dần đi xa.
Tiểu nha hoàn run rẩy, chân mềm nhũn rồi xụi lơ...
Cách đó không xa, Châu nhi cũng là tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.