Âm Duyên Kết

Chương 85: Giết người đền mạng




Kỷ Thế Nam bước vào linh đường và tỉ mỉ quan sát các thi thể. Kỷ Bá thì đứng sau.
"Những người này, ngươi thấy thế nào?"
"... E là có người giả thần giả quỷ. Trên người nha hoàn này không có vết thương nào mà sắc mặt lại hoảng sợ, chính xác là bị hù chết, "
Kỷ Bá dừng một chút, rồi chỉ về phía gần dàn tế - nơi có thi thể hộ vệ thủng trán,
"Còn người này thì trên trán bị thủng sâu, hẳn là khi té xuống xui rủi đâm vào giá nến." Kỷ Bá chỉ thi thể còn lại, "Còn hắn, mặt xanh tím, hiển nhiên là ngạt thở mà chết, nhưng... Không biết tại sao hắn lại tự bóp cổ mình..."
Kỷ Thế Nam đang ngồi xem giá nến mà nghe.
"Ba người này, chắc chắn không phải chết ngoài ý muốn. Cho dù nến có rơi xuống thì cũng không nằm thẳng đứng như thế này; chắc chắn có người cố ý đặt như thế, rồi tìm cách làm đối phương sẫy chân. Hôm qua mưa to, trời rất tối, ngươi xem, nến trên bàn tế cháy không nhiều - nhất định là bị dập tắt, cộng thêm thời tiết và không khí ở đây, rất dễ hù dọa người khác." Kỷ Thế Nam trầm ngâm nói.
Nghe vậy, Kỷ Bá nhìn số nến nằm rải rác cạnh thi thể nha hoàn, quả nhiên số nến ấy chỉ cháy rất ít. Kỷ Bá gật đầu. Song lại không tự chủ được mà nhìn lên tường.
"Lão gia, chữ..."
Kỷ Thế Nam vứt nến trong tay, đứng dậy, trầm mặc nhìn chữ trên tường. Đáy mắt hắn nhất thời thay đổi.
"... Có người cố ý. Đánh cắp thi thể Vũ Nhi trước, sau đó lại viết những chữ này, mục đích chính là khiến cho người ta chú ý."
Môi Kỷ Bá giật giật. Chữ viết Kỷ Tây Vũ hắn và Kỷ Thế Nam đều biết nhưng... Chữ trên tường này, nếu đúng là sao chép thì thật sự khó phân biệt thật giả; thậm chí là thần vận. Không biết ai lại có kỹ xảo cao siêu như vậy, Kỷ Bá nghĩ. Mà hắn sẽ không nói ra những suy nghĩ này. Kỷ Tây Vũ đã chết, ngoại trừ khả năng có người giả tạo ra thì còn đáp án nào?
Linh đường nhất thời lâm vào im lặng.
"Kỷ thiếu gia."
Kỷ Thế Nam đang nhìn chữ trên tường thì ngoài linh đường chợt truyền đến tiếng hộ vệ, ngay sau đó là tiếng bước chân có vẻ vội vã của Kỷ Hi An.
"Cha ta đâu?"
"Bẩm Nhị thiếu gia, lão gia đang ở linh đường. Khoan khoan, Nhị thiếu gia chớ vào..."
"Cha..."
"Nhị thiếu gia." Kỷ Bá thầm nghĩ không tốt.
Quả nhiên, Kỷ Hi An vừa vào cửa đã thấy một đống lộn xộn dưới đất. Ngay sau đó, hắn nhìn thấy huyết tự trên tường, mặt hắn trắng bệch và há hốc mồm không dám tin.
"Ai cho ngươi vào?"
"Không nghe hộ vệ nói gì sao? Nhiều người như vậy còn lỗ mãng?"
"Nó... nó là sao?" Kỷ Hi An run run chỉ tay lên tường, mặc kệ Kỷ Thế Nam tức giận như thế nào.
"Đi. Ra. Ngoài."
"Nhị thiếu gia, có gì ra ngoài trước hãy nói." Kỷ Bá thấy tình thế không tốt, hắn bước lên trước người Kỷ Hi An, thấp giọng khuyên nhủ.
Kỷ Hi An lúc này mới dời mắt, thấy mặt Kỷ Thế Nam tối sầm mới biết ổng giận thật rồi, nhất thời hắn cũng không dám lỗ mãng. Cố gắng kiềm chế khiếp sợ và nghi vấn, Kỷ Hi Anrời khỏi phòng. Kỷ Thế Nam, Kỷ Bá cũng đi ra theo.
"Dựa theo ta phân phó mà làm. Nhớ kỹ, xử lý sạch sẽ một chút." Kỷ Thế Nam phân phó cho Kỷ Bá xong cũng không thèm nhìn tới Kỷ Hi An.
"Ngươi đi theo ta." Kỷ Thế Nam chỉ bỏ lại một câu như thế.
Kỷ Hi An nhìn linh đường đóng kín, xong mới đuổi theo Kỷ Thế Nam.
"Chuyện gì?" Trên đường đi, Kỷ Thế Nam hỏi.
"Mẫu thân có chuyện ạ."
"Có chuyện gì?"
Kỷ Hi An bỗng dừng bước khiến Kỷ Thế Nam cau mày dừng lại theo. Ngay sau đó, chỉ thấy thần sắc Kỷ Hi An trở nên cổ quái: môi giật giật nhưng không nói.
"Rốt cuộc là sao?" Kỷ Thế Nam không kiên nhẫn.
"Mẫu... mẫu thân... cũng..."
"Cũng?"
Kỷ Hi An đỡ trán, nhắm mắt, tựa hồ không biết làm sao. Một lúc lâu sau hắn hít một hơi thật sâu và nói:
"Bốn chữ đó... ở, ở phòng mẫu thân cũng có."
Nghe xong, khóe mắt Kỷ Thế Nam giật giật.
~~~
Sáng nay, Kỷ phu nhân thức giấc như mọi ngày, thấy bên cạnh trống không - chuyện đêm qua dĩ nhiên bà cũng có nghe được một ít, mặc dù Kỷ Thế Nam đã phong tỏa tin tức, nhưng Kỷ phu nhân bà là ai? Linh đường có chuyện, bà biết chắc như thế, bằng không sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ nghiêm cấm ra vào. Rồi khi Kỷ Bá dẫn người đến lục soát, bà cũng có hỏi. Kỷ Bá tuy khôn khéo nhưng hắn không thể từ chối những gì bà yêu cầu, bởi vì hắn vừa sợ đắc tội Kỷ phu nhân, vừa cố kỵ Kỷ Thế Nam, và cuối cùng hắn cũng ẩn dụ mà nói, mặc dù không rõ nhưng có thể đoán được mười mươi. Dĩ nhiên nghe thi thể Kỷ Tây Vũ biến mất bà cũng bị dọa không nhẹ, song cái chánh là bà không hiểu dụng ý đối phương muốn làm gì.
Kỷ phu nhânsuy nghĩ đến nửa đêm mới nhắm mắt. Mà đêm nay, không ngờ lại mơ thấy Kỷ Tây Vũ.
Giấc mơ mơ hồ, bà chỉ nhớ được đoạn nhìn thấy cảnh tượng Kỷ Tây Vũ được đưa về Kỷ gia; Kỷ Tây Vũ chảy rất nhiều nước. Dần dần, nước kia bỗng biến thành máu một mực chảy về phía bà... Bà tỉnh lại trong sự hoảng hốt. Thế mới biết, đã sáng. Kỷ phu nhân không ngủ lại nữa; vừa lúc thấy khát nước, bà lại bàn rót nước, đang lúc giơ chén trà lên thì vô tình nhìn thấy trên tường... Chén trà rớt xuống, vỡ tan.
"Ai làm?!" Thanh âm sắc nhọn, Kỷ phu nhân lui về sau, nhìn chằm chằm huyết tự trên tường:
Giết người đền mạng!
Nghe tiếng, nha hoàn chạy tới, tiếng phu nhân chưa kịp nói đã nhìn thấy huyết tự, nha hoàn sợ tới mức mất tiếng. Và chính ngay lúc đó, Kỷ Thế Nam vừa rời đi; Kỷ Hi An không biết chuyện gì xảy ra vừa bước vào theo như thường lệ đến thăm mẫu thân đang bệnh, vậy nên mới có chuyện đi tìm Kỷ Thế Nam mà không ngờ lại bắt gặp chuyện ở linh đường.
~~~
Sắc mặt Kỷ Thế Nam biến đổi. Hai người lâm vào trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Kỷ Thế Nam nhìn Kỷ Hi An, "Đừng nghĩ nhiều, việc này có người giở trò."
Kỷ Hi An đờ đẫn gật đầu; song trong lòng lại là sóng gió cuồn cuộn và chỉ có một giọng nói lặp đi lặp lại: Mẫu thân có liên quan... Mẫu thân có liên quan ư... Mẫu thân có liên quan...?
Kỷ Thế Nam nhìn thần sắc Kỷ Hi An thì biết nhất thời khó nói được gì, hắn chỉ tiếp tục bước đi về viện mình và bỏ lại một câu:
"Việc này không được lộ ra ngoài; đi theo ta."
Rồi hai người bước đi nhanh hơn.
Kỷ Thế Nam bước cửa viện, nhìn thấy nhiều hạ nhân đứng ở trong sân, lấp ló ở xa xa tẩm cư, thỉnh thoảng còn thì thầm với nhau với thần sắc vừa lo vừa tò mò; có thể thấy họ đã biết chuyện huyết tự. Thấy thế, mặt Kỷ Thế Nam không khỏi trầm xuống.
Có nha hoàn chú ý thấy Kỷ Thế Nam và Kỷ Hi An vào viện, họ vội hành lễ.
"Phu nhân đâu?"
"Hồi bẩm lão gia, phu nhân đang nghỉ ngơi ở hậu viện ạ."
"Dạ, cũng đã mời đại phu tới, cũng đang xem mạch cho phu nhân ở hậu viện luôn ạ." Một nha hoàn khác nói.
"Các ngươi rất rảnh rỗi sao? Tụ tập ở đây làm gì? Nên làm gì thì đi làm đi."
"Nhiều người như vậy mà để người ta xông vào, Kỷ phủ phí cơm nuôi các ngươi để làm gì? Chuyện hôm nay rốt cuộc là ai bày trò, ta nhất quyết sẽ điều tra ra. Nhưng, người nào dám đặt điều huyên thuyên, Kỷ phủ, không dung loại người nhiều chuyện đấy. Nghe hiểu chưa?"
"Vâng, thưa lão gia."
Kỷ Thế Nam giờ mới bình tĩnh đi ra hậu viện.
~~~
Diệp Kết Mạn tỉnh lại, nhìn sang bên cạnh. Khi thấy được bóng trắng, ánh mắt nàng nhu hòa lại. Nàng im lặng nhìn Kỷ Tây Vũ ngủ say.
Đêm qua, nàng đã làm theo những gì Kỷ Tây Vũ phân phó, vốn định chờ người ta mà nửa đêm lại quá mệt, nàng chống đỡ không được nên đã ngủ mất, cũng không biết người ta về hồi nào.
Nàng đang chăm chú nhìn Kỷ Tây Vũ. Bỗng Kỷ Tây Vũ giật giật và ngay sau đó, người vốn đang nằm thẳng trở mình - Kỷ Tây Vũ gác tay lên hông Diệp Kết Mạn. Duy trướng bay theo gió nhẹ; hương khí lượn lờ trong không gian nhỏ nhỏ này, bao phủ hai người. Mà... khuôn mặt đang được nhìn chăm chú kia bất thình lình tới gần. Diệp Kết Mạn hết hồn mà ngửa đầu ra xa. Rồi im bặt.
Và theo động tác xoay người ấy, cổ áo Kỷ Tây Vũ lơi lỏng, lộ ra xương quai xanh... Khi chú ý tới điểm ấy, mặt Diệp Kết Mạn tự nhiên đỏ lên.
Cứ như thế không biết qua bao lâu, lông mi Kỷ Tây Vũ run run. Diệp Kết Mạn căng thẳng, vì biết người ta sắp thức.
Chốc lát sau, Kỷ Tây Vũ tỉnh giấc. Song Diệp Kết Mạn lại thấy tự nhiên lạnh cả người - khác với bình thường - nàng cảm thấy huyết tinh trong Kỷ Tây Vũ nồng nặc hơn bình thường, khiến người ta sợ hãi; mà cái lệ khí ấy cũng chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy thần sắc hơi âm trầm hơn bình thường một chút.
"Nàng..." Diệp Kết Mạn lo lắng nhíu mày, "Không sao chứ?"
"..."
"Nàng nói đi?" Kỷ Tây Vũ nhếch môi hỏi.
"Vừa rồi nàng nhìn cái gì? Mặt ta có hoa?"
"Không có gì."
Kỷ Tây Vũ cúi đầu nhìn lại quần áo của mình, nhíu mày và trêu tức, "Nàng không thừa dịp ta ngủ mà lợi dụng chứ?"
"Nàng nói bậy gì đó, ta không có..."
"Gấp cái gì, " Kỷ Tây Vũ cười, "Cho dù nàng có xâm chiếm lấy ta ta cũng không trách nàng."
Kỷ Tây Vũ còn không quên kéo áo xuống thêm. Và rồi, cảnh xuân lồ lộ, làm Diệp Kết Mạn đỏ mặt, Diệp Kết Mạn sẽ quay đầu đi mà vừa động đã bị giữ lại.
"Trốn di đâu?"
Diệp Kết Mạn bị bắt phải nhìn thẳng Kỷ Tây Vũ; nàng ngượng ngùng mà chớp mắt liên tục; môi thì giật giật dường như muốn nói. Kỷ Tây Vũ thấy thế thì bật cười. Và tiếng cười đã triệt để làm lời Diệp Kết Mạn muốn nói quay ngược trở về. Để lại nhiệt ý nảy lên hai má.
Chẳng đợi Diệp Kết Mạn quở trách, Kỷ Tây Vũ vừa cười vừa dán mặt đến hôn Diệp Kết Mạn.
Hô hấp Diệp Kết Mạn bắt đầu dồn dập, và mặt càng đỏ hơn. Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mình như bị cuốn vào nụ hôn; ngay cả sức đỡ lực cũng không có; cả người từ từ nhũn ra.
Nụ hôn càng ngày càng sâu, não Diệp Kết Mạn càng trống rỗng, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm. Bỗng, Diệp Kết Mạn thấy lưỡi bị đau, và ngay sau đó là mùi máu trong miệng; lúc này, nàng hồi thần, nàng kinh ngạc mở mắt ra.
Kỷ Tây Vũ thối lui, khôi phục bình tĩnh, nhìn môi nhiễm huyết của Diệp Kết Mạn.
Sắc mặt Diệp Kết Mạn hơi tái, chỉ có hai má hơi đỏ; nàng mơn trớn môi mình, chạm vào dòng máu ấm.
Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ, thấy thần sắc Kỷ Tây Vũ không đúng.
"Sao vậy?" Diệp Kết Mạn hỏi.
"Đau không?" Kỷ Tây Vũ mím môi, kéo Diệp Kết Mạn lại, nhìn môi Diệp Kết Mạn.
"Không sao."
Diệp Kết Mạn nghĩ Kỷ Tây Vũ không cẩn thận nên mới cắn mình, nàng không hề nghĩ nhiều.
Kỷ Tây Vũ rũ mắt xuống, không nói gì thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.