Âm Duyên Kết

Chương 89: Lão hồ Ly VS Tiểu hồ ly




VS Tiểu hồ ly
Thư nhi vừa lúc quay lại nghe được.
"Khoan, thiếu phu nhân chúng tôi không khỏe..." Thư nhi nói.
"Tôi biết. Chúng ta sẽ quay lại nhanh thôi." Song Kỷ Bá đã ngắt lời. Và không chớp mắt nhìn Diệp Kết Mạn.
"Thiếu phu nhân. Mời." Kỷ Bá nói.
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn khẽ rùng mình. Thái độ đối phương cường ngạnh, nàng từ chối không được.
"Được rồi, Kỷ quản gia hãy ra ngoài chờ ta một lát." Nàng nói.
Kỷ Bá gật đầu rồi xoay người đi ra.
"Thiếu phu nhân," Thư nhi bước vào, đóng cửa lại, hạ giọng nói. "Người đi thật?"
Diệp Kết Mạn cười. "Chuyện này còn phụ thuộc vào ta sao?" Nàng nói.
Thư nhi trầm mặc một lúc rồi thở dài. Sau đó, nàng đi lấy áo khoác cho Diệp Kết Mạn.
Còn Diệp Kết Mạn thì nhìn Kỷ Tây Vũ.
Kỷ Tây Vũ cũng trầm ngâm.
"Kỷ Thế Nam tìm nàng chắc chắn là vì chuyện đó. Tuy rằng nàng không ở hiện trường nhưng những việc trước đó nàng làm ở Kỷ phủ hắn đều biết. Tâm cơ như hắn, phỏng chừng là muốn tìm được gì đó từ miệng của nàng. Dù gì thì ngày mai đã là ngày hạ táng, mà thi thể vẫn chưa biết được tung tích, hắn không thể không nóng nảy." Kỷ Tây Vũ nói. Song nàng lại dừng lại để nhìn Diệp Kết Mạn đang bất an.
"Sợ cũng đúng. Ứng phó người khác, nàng dư sức. Nhưng lão hồ ly này thì hơi khó." Kỷ Tây Vũ bỗng nói thêm.
Diệp Kết Mạn biết, dù nàng đã dần quen được với những âm mưu, nhưng đối phó với Kỷ Thế Nam thì nàng quả thực chỉ như một con gà. Cho dù có Kỷ Tây Vũ ở bên cạnh chỉ điểm đi chăng nữa thì nàng chắc chắn sẽ phản ứng không kịp, và sẽ bị đối phương nhìn ra manh mối. Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn chảy mồ hôi lạnh.
Song, một ý niệm bỗng nhiên hiện lên. Diệp Kết Mạn hít một hơi. Nàng bình tĩnh mà nhìn Kỷ Tây Vũ, và chỉ Kỷ Tây Vũ rồi chỉ chính mình. Sau đó, Thư nhi cầm áo tới. Diệp Kết Mạn biết Kỷ Tây Vũ tất nhiên sẽ hiểu nên nàng chỉ trầm mặc mà nhìn đối phương và đợi câu trả lời.
Còn Kỷ Tây Vũ, khi thấy Diệp Kết Mạn ám chỉ thì nàng cũng hơi kinh ngạc. Biện pháp này đương nhiên ngay từ đầu nàng đã nghĩ tới. Song, nếu là lúc bình thường nàng đồng ý ngay, nhưng bây giờ nàng lại do dự. Mặc dù nàng ấy suy yếu nhưng đôi mắt lại kiên định. Và dung nhan thanh lệ ấy có vẻ ôn nhu dưới ánh sáng nhạt này. Kỷ Tây Vũ nhíu mày, rồi bỗng thì thào:
"Đồ ngốc."
Diệp Kết Mạn nghe được lời ấy. Nàng mỉm cười, mắt nhu hòa, khiến Kỷ Tây Vũ nao nao. Nhưng chỉ trong nháy mắt, Kỷ Tây Vũ đã phục hồi tinh thần. Vừa lúc Thư nhi giúp Diệp Kết Mạn mặc áo xong.
"Ta biết rồi." Kỷ Tây Vũ nói.
Nghe được câu trả lời, mặt mày Diệp Kết Mạn giãn ra. Nàng yên tâm. Có Kỷ Tây Vũ, dù phải gặp Kỷ Thế Nam nành cũng không lo lắng.
"Thiếu phu nhân, lần này Kỷ lão gia cho mời không biết có dụng ý gì, người phải cẩn thận." Thư nhi lo lắng. "Người có thể trụ được sao?"
"Không sao, ta vẫn khỏe."
Thư nhi mím môi, nhìn ngoài cửa. Phía sau, Diệp Kết Mạn vỗ vai nàng mà không nói gì. Rồi Diệp Kết Mạn nhấc chân bước ra ngoài.
Kẽo kẹt...
Cửa mở. Kỷ Bá nhìn tới và làm tư thế mời.
Diệp Kết Mạn một câu cũng không nói.
Thư nhi đi theo sau.
Bọn họ hướng về viện của Kỷ Thế Nam mà đi. Kỷ Bá bởi vì làm theo lệnh nên vẫn nghiêm mặt và không nói gì, nhưng hắn vẫn âm thầm đánh giá Diệp Kết Mạn bởi vì kinh ngạc: Mặc dù khí sắc nàng nhợt nhạt nhưng khí độ rất thong dong. Không một tia sợ hãi. Không giống với hắn sở liệu. Thái độ cường ngạnh của hắn là để gây áp lực làm đối phương lộ sơ hở, tuy nhiên hắn lại không thấy sự khẩn trương hay bất an nào hết.
Nghi hoặc thì nghi hoặc nhưng mà Kỷ Bá không nghĩ nhiều. Hắn chỉ có việc dẫn người đến nơi mà thôi.
"Bùi thiếu phu nhân, lão gia chờ đã lâu." Kỷ Bá lãnh đạm nói.
Diệp Kết Mạn gật đầu, thần sắc không thay đổi, rồi bước lên bậc thang mà đi.
Thư nhi muốn đuổi theo nhưng Kỷ Bá đã ngăn cản.
"Cô nương xin dừng bước." Hắn nói.
Thư nhi nhíu mày, không yên lòng nhìn Diệp Kết Mạn. Diệp Kết Mạn quay đầu lại nhìn Thư nhi và khẽ lắc đầu, rồi bình tĩnh đẩy cửa.
Thư phòng hơi tối. Cửa sổ đóng kín. Diệp Kết Mạn, à... là Kỷ Tây Vũ nheo mắt lại. Cửa ở sau lưng nàng đóng lại, song dường như nàng không để ý, mà nhìn trong căn phòng. Rất nhanh nàng đã nhìn thấy Kỷ Thế Nam đang im lặng ngồi trên ghế. Nàng cười lạnh trong lòng.
"Kỷ lão gia hảo. Không biết tìm Kết Mạn đến, là vì chuyện gì?" Nàngcung kính thi lễ của vãn bối, nói.
Kỷ Thế Nam cũng không có trả lời ngay mà chỉ là sâu kín nhìn người trước mắt đang cúi đầu. Trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc. Nhưng rất nhanh, Kỷ Thế Nam cũng kinh ngạc tựa như Kỷ Bá, làm hắn không thể không nhíu mày.
Tứ thiếu phu nhân Bùi gia bất quá chỉ là con nhà thường dân, tính cách hòa nhã và rất đơn thuần. Hắn đã phân phó Kỷ Bá, mặc kệ việc này có phải nàng gây nên hay không thì nàng đều phải bất an mới đúng. Mà bây giờ, tuy không nhìn được mắt nàng, nhưng khí khái bình tĩnh mà nàng phát ra lại khiến ta có cảm giác không có kẻ hở??
Tất nhiên, Kỷ Thế Nam không thể tưởng tượng được Diệp Kết Mạn giờ phút này đã biến thành đứa con gái đã mất của mình – Kỷ Tây Vũ.
"Bùi thiếu phu nhân, chẳng lẽ cô thật sự không hiểu nguyên do tôi mời cô tới?" Trầm ngâm xong, Kỷ Thế Nam nói.
"Xin Kỷ lão gia chỉ điểm."
"Vài ngày trước, Bùi thiếu phu nhân vẫn đến linh đường vấn an tiểu nữ, cô quan tâm tiểu nữ như vậy, là phúc phần của Vũ Nhi. Nhưng tiếc là... Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện. Không biết Bùi thiếu phu nhân có nghe thấy hay không?"
"Uhm, đích xác có nghe được một chút. Có điều, ở khoảng thời gian sau này, khi Kết Mạn đến Kỷ phủ thì sức khỏe ngày càng sa sút, thường ốm đau ở giường, vậy nên cụ thể thế nào Kết Mạn cũng không biết." Nàng ngẩng đầu lên. "Mong Kỷ lão gia có thể cho biết thêm."
"Bùi thiếu phu nhân không hiểu thật ư?" Dù sắc mặt nàng tái nhợt và bệnh của nàng trông cũng không phải là giả bộ thật, nhưng Kỷ Thế Nam vẫn không hoàn toàn tin nàng.
"Lạ thật. Kỷ lão gia cảm thấy, một người cổng ngoài không ra cổng trong không bước như Kết Mạn sẽ biết?" Mặt nàng không đổi sắc, nói.
Kỷ Thế Nam hơi rùng mình, không thích ứng được đối phương đột ngột biến hóa. Nhưng dẫu sao thì hắn cũng không phải người bình thường.
"Hừm, nghe nói, Bùi thiếu phu nhân và Trữ hộ vệ của quý phủ khá thân. Vừa lúc ta cũng đã cho mời nàng đến."
Bốp! Kỷ Thế Nam vỗ tay.
Sau đó, từ nội gian đi ra một nam tử mặt không chút thay đổi, và trong tay cầm theo một người đầy máu. Nam tử ấy đi đến bên cạnh Kỷ Thế Nam, tiện tay ném người đầy máu. Người đầy máy nằm tại bên chân nàng.
Bịch!
Người đầy máu đang hôn mê kêu lên một tiếng đau đớn rồi cuộn người lại. Khuôn mặt loang lổ máu cũng hiện ra. Đó là Trữ Tâm.
Nàng rũ mắt xuống nhìn Trữ Tâm đang có vẻ hấp hối. Trong phút chốc cúi nhìn ấy, nàng mím môi và nắm chặt tay lại. Nhưng rất nhanh, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Kỷ Thế Nam.
"Kỷ lão gia, ngài có ý gì?" Nàng nói.
Kỷ Thế Nam có chú ý phản ứng của nàng, thấy nàng phục hồi tinh thần rất nhanh, không thất thố như trong tưởng tượng, mặc dù vẻ mặt không có gì nhưng trong lòng thì khó tránh khỏi sự kinh ngạc. Hắn muốn nhìn thấu nàng!
"Trước đây có tin, thi thể Vũ Nhi mất tích, mà Trữ hộ vệ lại không ở trong viện của mình, ta thấy kỳ quái nên gọi nàng đến hỏi." Bỗng Kỷ Thế Nam đổi giọng. "Bùi thiếu phu nhân! Ta mời cô với tư cách là khách nhân Bùi gia, bởi vì Kỷ gia và Bùi gia giao hảo, mà năm lần bảy lượt! Cô nhúng tay vào việc của Kỷ gia chúng ta, rốt cuộc là cô muốn làm gì!?!"
Kỷ Tây Vũ đã đoán được Kỷ Thế Nam nếu đã gọi Diệp Kết Mạn đến thì nhất định đã có thủ đoạn. Bởi vậy khi nhìn đến Trữ Tâm, trên thực tế cũng không hẳn là ngoài ý muốn. Khi nàng bảo Diệp Kết Mạn đi tìm Trữ Tâm trộm xác, bọn họ cũng đã dự đoán được kết quả này. Nhưng cái mà bọn họ không dự đoán được là Kỷ Thế Nam thật sự không niệm tình Trữ Tâm, xuống tay độc ác để bức bách một cách không chần chừ. Xem ra... việc này là áp lực thật sự đối với hắn. Nghĩ vậy, Kỷ Tây Vũ giễu cợt trong lòng. Song trên mặt là đau thương.
"Kết Mạn không hiểu Kỷ lão gia đang nói gì. Tại sao lại tra tấn Trữ hộ vệ thành thế này? Kết Mạn cùng Trữ hộ vệ giao hảo bất quá là vì kính yêu Kỷ tiểu thư. Hiện Kỷ tiểu thư thi cốt chưa hàn, Kỷ lão gia làm vậy, có phải không được thỏa đáng cho lắm?"
Thấy nàng làm việc cẩn thận, thần sắc Kỷ Thế Nam cau có hơn. Nhưng dù sao đối phương cũng là người Bùi gia, không giống Trữ Tâm có thể tự tiện xử trí. Nhất là hiện giờ, son Bùi gia đã bại lộ, ngôn hành cử chỉ của ta cần phải chú ý hơn. Nghĩ như thế, Kỷ Thế Nam nhìn nữ tử nhu nhược đơn thuần trước mắt mà thấy khó giải quyết.
Nàng ngồi xuống, lấy khăn lau mặt cho Trữ Tâm. Và Kỷ Thế Nam đã không nhìn thấy nàng lúc này - lệ khí thoảng qua rồi biến mất.
"Bùi thiếu phu nhân không cần giấu diếm, " Kỷ Thế Nam trầm mặc xong, nói. "Trữ hộ vệ đã nói những gì cần nói."
"Thật sao?"
Kỷ Tây Vũ khinh thường những mưu mẹo này. Lấy nó đối phó Diệp Kết Mạn thì được, chứ nàng thì. Miễn. Mặc dù không biết Kỷ Thế Nam đã ép hỏi Trữ Tâm cái gì, nhưng tính nết Trữ Tâm, Trữ Tâm sẽ vu oan giá hoạ cho Diệp Kết Mạn? Bởi vậy, Kỷ Tây Vũ không có nhiều lời mà hãy còn giúp Trữ Tâm lau vết thương.
"Lạ thật. Trữ hộ vệ đã nói cái gì mà lại có thể khiến Kỷ lão gia cho mời Kết Mạn gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ nhưng chuyện ma quái của Kỷ gia là do một nữ tử yếu ớt như Kết Mạn gây nên?" Nàng cũng không ngẩng đầu lên mà nói. Mặc dù lời nói thản nhiên nhưng thực sự nó là châm chọc.
Kỷ Thế Nam không thể tin người đang nói chuyện bình tĩnh, khéo đưa khéo đẩy, không dễ mắc lừa này chính là là Tứ thiếu phu nhân Bùi gia – xuất thân nhà thường dân. Cùng lúc đó, hắn cũng đắn đo không biết những gì nàng nói là thật hay giả, và những việc này có liên quan đến nàng hay không.
"Nếu như không có chuyện gì, khẩn cầu Kỷ lão gia gọi đại phu chữa trị giúp Trữ hộ vệ. Nếu không, dù là nội lực thâm hậu như nàng cũng không sống nổi. Ngày mai là ngày Kỷ tiểu thư hạ táng rồi. Kỷ lão gia cũng không muốn nhìn đến Trữ hộ vệ có việc gì chẳng lành tại thời điểm này chứ. Tự dưng lại bị hạ nhân Kỷ phủ ngờ vực vô căn cứ." Nàng ngẩng đầu lên vã lãnh đạm nói.
Mà tuy là nói vậy nhưng nàng vừa xem qua rồi, Kỷ Tây Vũ biết Trữ Tâm không có gì nguy hiểm cả. Và dĩ nhiên Kỷ Thế Nam cũng biết nặng nhẹ trong chuyện này. Vết thương nhìn tuy ghê nhưng kì thực không có thương tổn bên trong.
Mắt Kỷ Thế Nam và nàng giao nhau. Vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng bên trong đã là Kỷ Tây Vũ. Mặt mày đã không còn cái nhu nhược nào mà thay vào đó là lạnh lùng. Giống như một con dao sắc bén tra vào vỏ làm người ta kiêng kị một cách vô thức. Điểm này, Kỷ Thế Nam cũng cảm giác được. Tuy không dám tin, nhưng hắn hiểu đối phương như thế này thì hắn sẽ hỏi không được gì.
Sau một chốc trầm mặc, Kỷ Thế Nam bật cười – nụ cười không chạm tới mắt. "Tất nhiên." Hắn quay đầu, hướng tới nam tử im lặng nãy giờ ở bên cạnh nói, "Bảo Kỷ Bá gọi đại phu đến."
"Vâng." Nam tử kia đáp. Hắn nâng mắt nhìn nàng rồi đi ra ngoài.
"Kết Mạn thân thể không khoẻ. Cũng xin cáo từ." Không chờ Kỷ Thế Nam nói gì, nàng đã thi lễ rồi đi ra ngoài. Và nàng cảm giác được Kỷ Thế Nam tò mò đánh giá mình ở sau lưng. Và như nàng sở liệu, Kỷ Thế Nam không ngăn cản nàng.
Cửa phòng mở ra, ánh nắng chiếu vào. Thư nhi thấy Diệp kết mạn hiện ở cửa thì vui vẻ; nàng đang muốn hỏi thì Diệp kết mạn bỗng chao đảo. Và ngay sau đó, Diệp kết mạn sắp tiếp đất bằng mặt...
"Thiếu phu nhân!" Thư nhi cả kinh. Dĩ nhiên là sẽ đỡ không kịp. Nhưng hắc y nam tử đang đứng cạnh Kỷ Bá chợt lóe, sau đó đã xuất hiện bên cạnh Diệp Kết Mạn, đỡ nàng để nàng không ngã xuống.
"Thiếu phu nhân!" Tiếng gọi của Thư nhi dần xa xăm, bóng đen dần đến, nàng thở dài trong lòng, rồi hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.