Chát! Chát!
Xe ngựa chạy như bay. Bụi mịt mù.
Đoàn người Bùi gia đi suốt đêm. Vốn phải mất ba ngày nay chỉ còn một ngày đã đến thành Tây.
"Thiếu phu nhân, nước, sắp đến Bùi phủ rồi." Trong xe, Thư nhi thấy sắc mặt Diệp Kết Mạn trắng bệch, nàng lo lắng đưa nước tới. "Người uống đi."
Diệp Kết Mạn yên lặng tiếp nhận nước, và lắc đầu, ý bảo nàng không sao.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nghỉ ngơi cũng không được." An nhi đau lòng nhìn Diệp Kết Mạn, rồi nâng màn xe lên và trộm nhìn ra ngoài. "Trở về em sẽ lấy nước ấm cho Thiếu phu nhân tắm, sau đó người sẽ được nghỉ ngơi."
"Có lẽ Bùi phủ có chuyện." Thư nhi vẫn căng thẳng vì nàng luôn có dự cảm bất hảo suốt một đường, nhưng không tiện quấy rầy Bùi Nghiêu Viễn đang còn mệt mỏi hơn nàng, nên nàng đành phải chờ hồi phủ.
Thư nhi sở liệu đích xác không sai.
Nhiều ngày nay, Tô Châu cực kì nhộn nhịp. Trà lâu, tửu quán nào cũng đông nghịt vì chuyện Tam tiểu thư Kỷ gia biến mất nhiều năm nay xuất hiện đã đủ oanh tạc thì lại thêm vụ án son Bùi gia lại có thông tin mới: đó là đã có người tự sát. Mà cũng không phải ai xa lạ. Đó là một trong những nạn nhân dính độc của son - Đại tiểu thư Hoắc gia - Hoắc Dĩnh.
Hoắc Dĩnh, nếu là một tiểu thư bình thường thì cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Nhưng không. Hoắc gia ở Tô Châu nếu so sánh thì thật sự còn kém Bùi gia - Kỷ gia thì không cần phải bàn - nhưng Hoắc Dĩnh là một người đẹp, nàng được gả cho Phan Thụy Văn - con trai thứ ba của Lưỡng Giang Tổng đốc Phan Nham.
Phan Thụy Văn kiêu ngạo ương ngạnh từ nhỏ, hoành hành ngang ngược khắp Tô Châu, không ai làm gì được hắn. Nhưng kinh ngạc thay, hắn lại nghe lời Hoắc Dĩnh. Đây cũng là nguyên nhân Phan gia cho hắn cưới Hoắc Dĩnh, dù không môn đăng hộ đối. Hoắc Dĩnh dĩ nhiên biết nỗi lòng của Phan gia - nàng thông minh mà - và nàng cũng rất biết phối hợp vậy nên địa vị của nàng rất cao ở Phan gia. Mà Phan gia thì cũng có chút ít danh vọng ở Tô Châu. Và sự thật đích xác như Phan lão phu nhân nghĩ: sau khi lập gia đình, Phan Thụy Văn quả nhiên ổn trọng hơn rất nhiều, làm cả gia tộc nhà họ Phan cảm khái và đồng thời tán thưởng Hoắc đại tiểu thư không chỉ xinh đẹp, hòa nhã dễ gần, mà cùng với khả năng đặc biệt này của nàng làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Và Hoắc Dĩnh, đã có một cô con gái, mặc dù hiện giờ nàng đã gần ba mươi nhưng vì nàng bảo dưỡng rất tốt nên vẫn trông như cô gái tuổi đôi mươi. Vì lẽ đó, xưa nay mỗi khi có quần áo, son phấn gì mới, cửa hàng còn chưa có thì Hoắc Dĩnh đã có. Kéo theo đó, số son có độc của Bùi gia vào tay Hoắc Dĩnh.
Hoắc Dĩnh suy sụp sau khi dung mạo bị hủy. Nàng tự sát. Tin tức ấy oanh tạc cả Tô Châu.
Phan gia hiển nhiên giận dữ, họ ra mặt tạo áp lực đến quan phủ, và lúc này - sự đả kích đối với Bùi gia mà nói có thể nói là sấm sét. Đêm đó, Bùi lão gia đã bị bắt, những ai có liên quan đều chờ bỏ tù; cửa hàng của Bùi gia đồng loạt đóng cửa; Bùi phủ như chim sợ cành cong, hạ nhân phân tán đi một nửa. Mặt khác, những ai có giao tình với Bùi gia cũng không dám đưa tay viện trợ vì sợ liên lụy. Cứ như vậy, Bùi gia khốn đốn...
Song hiện tại, nhóm Diệp Kết Mạn vẫn chưa biết tình hình cụ thể. Khi bọn họ xuống xe, hạ nhân ra chào đón và dẫn họ vào phủ. Cổng đóng kín ngay sau đó, ngăn cách ánh mắt tò mò của dân chúng xung quanh.
"Uông bá, mẫu thân ta thế nào?" Bùi Nghiêu Viễn vừa vào cửa liền hỏi.
Uông bá thở dài, "Phu nhân liên tiếp bị đả kích nhiều ngày nay, hiện giờ bà ấy ốm đau ở giường, Tam thiếu gia mau đi thăm bà ấy đi."
Bùi Nghiêu Viễn gật đầu và quay đầu lại phân phó:
"Tứ thiếu phu nhân mệt, các ngươi hầu hạ nàng cho tốt."
Nhìn theo mấy người đi xa, Thư nhi nhìn Bùi phủ có vẻ lạnh lẽo thì càng bất an hơn.
"An nhi, muội đưa thiếu phu nhân vào phòng, ta đi lấy nước." Thư nhi nói.
An nhi nhìn đến tình huống này cũng biết có đại sự xảy ra, nàng nhu thuận đồng ý và đưa Diệp Kết Mạn vào phòng.
Cửa mở, An nhi kinh ngạc.
Xuất môn có mấy ngày, không ngờ phòng lại đầy bụi, không ai quét dọn.
"..." An nhi áp chế suy nghĩ, quay đầu lại nói:
"Thời điểm đặc thù, thiếu phu nhân chớ để ý. Em dọn lại ngay."
"Không sao đâu em."
Diệp Kết Mạn mặc dù không biết tình hình gần đây nhưng nàng cũng lường được tính nghiêm trọng. Xem ra Kỷ gia quyết tâm đưa Bùi gia vào tử địa, nàng nghĩ.
An nhi lấy áo lau ghế, đỡ Diệp Kết Mạn ngồi xuống, xong mới đi ra lấy đồ, bắt đầu quét tước. Mà nàng cũng chú ý tới hạ nhân trong viện hầu hạ không thấy bóng dáng.
Khi Thư nhi trở về, phòng ốc đã sạch; đệm chăn cũng đã được đổi.
Thư nhi sai hạ nhân đem thùng gỗ đặt ở trong phòng và phân phó bọn họ đổ nước, còn nàng thì đi đến y thụ đổi quần áo. Nhưng khi nàng nhìn thấy quần áo, nàng nhíu mày.
"Quần áo có mùi, ta đi lấy cái mới cho thiếu phu nhân. An nhi, muội hầu hạ thiếu phu nhân tắm đi." Thư nhi nói.
An nhi nói chắc là quần áo để lâu dính bụi, nên nàng gật đầu đồng ý.
Thư nhi ra sân, đi thẳng đến hậu viện - đến chỗ không có ai mới ném số quần áo xuống đất. Nàng nhặt lên một cái rồi trầm tư. Đó là một cái quần màu xanh nhạt, mới tinh, nhưng bị thủng. Nàng tiếp tục xem những cái khác, và không thấy cái nào còn lành lặn. Thư nhi thở dài và không nói gì. Rồi nàng lấy hỏa chiết châm lửa đốt hết số quần áo hỏng này. Sau đó nàng mới trở về.
"Thư tỷ tỷ." Nhìn thấy Thư nhi cầm quần áo vào, An nhi nghênh đón tiếp nhận quần áo và hầu hạ Diệp Kết Mạn.
Khi Diệp Kết Mạn lên giường, Thư nhi đưa nước tới.
Diệp Kết Mạn nhấp một ngụm, "Thư nhi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" nàng ngẩng đầu hỏi.
Thư nhi do dự một chút, song biết giấu không được nên đành thuật lại những gì nàng biết.
Diệp Kết Mạn kinh hãi.
Tình huống Phan gia, nàng biết. Thế lực Lưỡng Giang Tổng đốc không hề nhỏ, chớ nói Bùi gia, dù là Kỷ gia cũng không dám dây vào. Dân không đấu với quan, hiện giờ Phan gia nhúng tay, nếu là bình thường thì Bùi gia hẳn là tiêu rồi.
"Chúng ta phải làm sao đây..." An nhi sợ tới mức hoa dung thất sắc, lẩm bẩm nói. "Khó trách một đường về Bùi phủ lạnh lẽo như vậy."
Thư nhi mím môi. Nàng nhìn Diệp Kết Mạn trầm tư và cúi người.
"Mong thiếu phu nhân lượng thứ, vì em muốn qua hầu hạ cho phu nhân. Lão gia đã bị bắt rồi. Các thiếu gia lại bận rộn. Mặc dù phu nhân không có yêu cầu nhưng, em lo cho bà ấy đang chịu áp lực quá lớn nên em thật sự không yên lòng." Thư nhi nói.
"Ừ. Ta hiểu." Diệp Kết Mạn gật đầu.
"Tạ ơn thiếu phu nhân, " Thư nhi quay đầu căn dặn An nhi, "Thiếu phu nhân giao cho em. Nếu có chuyện gì thì đến viện phu nhân tìm ta."
"Muội biết rồi."
Thư nhi thi lễ, sẽ cáo lui.
"Khoan."
Thư nhi ngừng cước bộ, quay đầu lại nhìn, thấy Diệp Kết Mạn ngồi dậy và sẽ xuống giường.
"Thiếu phu nhân?" An nhi bước lên đỡ.
"Không sao, " Diệp Kết Mạn phất tay, rồi nàng nhìn Thư nhi, "Ta đi cùng với em."
"Bây giờ là thời điểm đặc thù, thiếu phu nhân không cần phải câu nệ lễ tiết với phu nhân..."
"Không phải. Ta chỉ là có chuyện muốn nói với phu nhân." Diệp Kết Mạn nói. "Rất quan trọng."
"Nhưng thiếu phu nhân... sắc mặt người trông không được tốt lắm, không bằng nghỉ ngơi một chốc rỗi hẵn đi?" An nhi nói.
Diệp Kết Mạn lắc đầu, nàng nhìn Thư nhi nói: "Việc này liên quan đến sự tồn vong của Bùi gia."
Thư nhi có hơi bàng hoàng.
"Em hiểu rồi. Để em chải đầu cho thiếu phu nhân." Thư nhi nói.
Một nén nhang sau.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên. Bùi Nghiêu Viễn đang ngồi bên giường nói chuyện cùng Bùi phu nhân nhíu mày.
"Ai?" Bùi Nghiêu Viễn hỏi.
"Là nô tỳ, Thư nhi."
"... Và Tứ thiếu phu nhân."
Bùi Nghiêu Viễn kinh ngạc, nhưng Bùi Mộc Yên đã thấp giọng nói:
"Nàng ta đến đây làm gì nhỉ?" Bùi Mộc Yên vừa nói vừa đi ra mở cửa.
Khi Diệp Kết Mạn nhìn thấy Bùi Mộc Yên thì gật đầu.
"Có chuyện gì sao?" Bùi Mộc Yên đánh giá nữ tử dù đã vào cửa Bùi gia nhưng ít khi gặp mặt. Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, gầy hơn lúc mới gặp thì không khỏi kinh ngạc.
"Các ngươi đi cả đêm, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?" Bùi Mộc Yên bất giác mềm giọng nói.
"Ta có việc tìm phu nhân."
"Bà đang không khoẻ, cần tĩnh dưỡng."
Bùi Mộc Yên tuy nói vậy nhưng vẫn quay lại nhìn Bùi phu nhân trưng cầu ý kiến.
Diệp Kết Mạn nhìn theo vào phòng.
Giờ đã là hoàng hôn, trời gần tối mà không có cái cửa nào mở, có lẽ là sợ Bùi phu nhân trúng gió. Trên bàn có nến, ánh sáng nhu hòa chiếu sáng trong phòng nhưng nó không thể xua tan đi không khí tù túng ở đây. Bùi phu nhân ngồi ở trên giường, sắc mặt tuy trầm trọng hơn xưa nhưng lại có vẻ càng thêm kiên nghị. Và bà ta đang nhìn lại Diệp Kết Mạn.
"Vào nói." Bùi phu nhân nói.
"Vâng."
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn ngược lại vơi đi bớt khẩn trương, và đồng thời, nàng không khỏi khâm phục Bùi phu nhân. Bùi gia hiện đang mắc phải đại kiếp nạn mà không ngờ Bùi phu nhân vẫn còn bình tĩnh, quả thật hiếm thấy. Và chẳng biết tại sao, Diệp Kết Mạn tự nhiên nhớ đến Kỷ Tây Vũ. Hai người này hẳn là cùng một loại người rồi, nàng nghĩ, cho dù bây giờ có kề dao ngay cổ thì bọn họ cũng sẽ không nhăn mày.
"Có chuyện gì?" Bùi phu nhân hỏi.
Diệp Kết Mạn nhìn quanh phòng rồi cúi đầu. "Việc này... Mong phu nhân cho phép Kết Mạn được nói riêng với người. Chỉ một chút thôi ạ."
Và mấy người khác ở đây ngạc nhiên.
"Tứ thiếu phu nhân, ở đây không có ngoại nhân, có chuyện gì mà chúng ta không thể nghe?" Bùi Mộc Yên nhíu mày nói.
Bùi Nghiêu Viễn mím môi, trầm mặc nhìn Diệp Kết Mạn. Có điều ánh mắt của hắn không phải là sự nghi ngờ như Bùi Mộc Yên.
"Hmm... Nếu là như thế. Viễn nhi, Yên nhi, hai đứa đi ra ngoài."
"Mẫu thân..." Bùi Mộc Yên không yên lòng.
"Nghe lời." Bùi phu nhân phất tay.
Bùi Nghiêu Viễn thấy thế thì thấp giọng đáp, và lôi kéo Bùi Mộc Yên ra cửa. Thư nhi cũng lui ra ngoài.
Và trong phòng chỉ còn hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Ngươi nói đi." Bùi phu nhân trầm ổn nhìn Diệp Kết Mạn.
Diệp Kết Mạn cúi mình vái chào, "Việc này trọng đại, Kết Mạn bất đắc dĩ mới yêu cầu như thế, mong phu nhân lượng giải."
Bùi phu nhân trầm ngâm một lát mới nói:
"Ngươi mặc dù mới từ Kỷ phủ trở về, nói vậy ít nhiều cũng biết Bùi gia hiện giờ ra sao. Ngươi vội đến tìm ta như thế, được, ta tin ngươi có chuyện gấp."
"Là có liên quan đến Kỷ gia sao?" Bùi phu nhân nói.
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn cả kinh. Nàng nhìn Bùi phu nhân, thấy mắt bà ta thâm thúy, tóc mai mặc dù thêm bạc nhưng mặt mày lại cơ trí sắc bén. Dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương, Diệp Kết Mạn gật đầu.