Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 105:




Không khí trong đại sảnh ngay lập tức trở nên khó xử lúng túng, quần chúng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không dám mở miệng.
“Chàng cũng thấy rồi đó, ả đã bằng lòng rồi, chàng còn muốn nói gì nữa đây?” Tĩnh Nghi cười khẩy.
“Không được là không được” Duệ Uyên vẫn quyết kiên trì, trong lòng y từ đầu đến cuối đều không muốn cô bị tổn hại, cho nên tuyệt đối không thể đồng ý.
“Chàng… ngay cả chuyện ta muốn một kẻ hầu hạ mà cũng muốn quản? Vậy ta được coi là gì đây?” Tĩnh Nghi hét lên, tuy cô không thích Xà Vương, nhưng cô lại chướng mắt cái thứ nam nhân chỉ vì một ả xấu xí mà chống đối cô, điều này làm cho cô rất bất mãn.
Duệ Uyên nghe xong bỗng dưng cười ha hả, “Được rồi, nếu nàng muốn vậy thì ta tặng nàng là được rồi, nàng hà tất phải tức giận như vậy chứ?” Nếu ả ta đã cố chấp, vậy thì trái lại y muốn nhìn thử xem ả ta có thể giở trò gì!
Tĩnh Nghi thấy y thoả hiệp bất giác mỉm cười, hứ, nam nhân có mấy ai khờ khạo giống như Minh Vương chứ? Thấy đó, không phải đều thích mỹ nữ hết sao?
“Ngươi tên là gì?” Tĩnh Nghi đi đến trước mặt cô hỏi.
“Xà Nhi” Tô Tiểu Thiến trả lời.
“Xà Nhi? Cái tên thật đặc biệt, vậy Xà Nhi ngươi dẫn ta đi tham quan đi” Dứt lời, Tĩnh Nghi kéo tay cô cười một cách quỷ dị.
Tô Tiểu Thiến dẫn Tĩnh Nghi giới thiệu mọi thứ của Xà Giới một cách vui vẻ, chỉ là Tĩnh Nghi hoàn toàn không có tâm tình để nghe cô nói.
“Chờ đã” Tĩnh Nghi gọi cô.
Tô Tiểu Thiến khựng lại một lát vội hỏi: “Xà Hậu vẫn còn điều chưa rõ sao?”
Tĩnh Nghi nắm lấy khuôn mặt cô nhìn thật kỹ, khuôn mặt này quen quá, trong đầu nhanh chóng loé lên một số khuôn mặt, ngây ra vài giây, cô đột nhiên nói: “Tô Tiểu Thiến”
“…?”
“Ngươi là Tô Tiểu Thiến phải không?” Tĩnh Nghi bất thình lình nắm lấy tay cô hỏi.
“Xà Hậu cô đang nói cái gì vậy? Ai là Tô Tiểu Thiến? Tôi là Xà Nhi mà” Cô mờ mịt nhìn Tĩnh Nghi.
“Ngươi… khẳng định không phải là Tô Tiểu Thiến?” Tĩnh Nghi lại xem xét tỉ mỉ, không sai, ngoại trừ vết bớt xấu xí còn có tàn nhang khắp mặt ra, mọi thứ bao gồm cả khí chất đều giống y Tô Tiểu Thiến, lúc này Tĩnh Nghi không thể không hoài nghi, ả đang giả bộ sao?
“Xà Nhi nơi này có ao hồ không?” Tĩnh Nghi đột nhiên hỏi.
“Có chứ, ở ngay phía trước” Ngón tay Tô Tiểu Thiến chỉ về phía trước nói.
Tĩnh Nghi cười một cách gian xảo đi về phía trước, nếu như trên mặt ả là vẽ ra, vậy thì, cô sẽ cho ả phải hiện nguyên hình.
Đi chưa được mấy bước, bọn họ liền đến bên bờ hồ, Tĩnh Nghi lấy khăn tay ra nhúng xuống nước sau đó nói với cô: “Xà Nhi, mặt của ngươi bị dơ rồi, ta giúp ngươi lau”
“Hả, không cần đâu, loại việc này để tôi tự làm được rồi, không thể làm phiền Xà Hậu được” Tô Tiểu Thiến có chút ngại ngùng, lần đầu tiên gặp người ta lại để người ta lau mặt dùm, vậy thật không tốt nha.
Nhưng Tĩnh Nghi làm sao để cô tự lau cho được, cô ta cười nói “Ngươi đừng khách sáo với ta, ta vừa thấy ngươi liền thích” Nói xong, cô ta lấy khăn lau cái bớt trên mặt cô, nhưng cho dù cô ta có lau cỡ nào, cái bớt đó cũng chẳng mảy may biến mất, mấy nốt tàn nhang cũng không mờ đi.
Chẳng lẽ…
Cô thật sự nhận lầm sao?
“Xà Hậu cô làm sao vậy?” Tô Tiểu Thiến thấy cô ta không nói gì còn tưởng bản thân làm sai chỗ nào.
Tĩnh Nghi khẽ than một tiếng “Không có gì, chúng ta đi chỗ khác xem thôi” Dứt lời, cô đi phía trước, Tô Tiểu Thiến vội đi theo.
Thật đáng tiếc, lúc này cô đột nhiên có chút muốn gặp Tô Tiểu Thiến, nếu như Tô Tiểu Thiến có ở đây thì tốt biết bao, nếu như thật sự như vậy, vậy thì cô nhất định sẽ khiến cho tên Xà Vương xấu xí yêu ả, vậy không phải cô liền được giải phóng rồi sao?
Bỗng nhiên, Tĩnh Nghi nhớ đến gì đó, cô dừng bước.
“Xà Nhi” Cô cất tiếng gọi.
“Xà Hậu có chuyện gì vậy?” Tô Tiểu Thiến cười hì hì đi đến trước mặt cô ta hỏi.
Tĩnh Nghi nhìn cô, trong lòng có một kế hoạch cực hay, ả xấu thì có xấu chút, nhưng thái độ khi nãy của Duệ Uyên dường như có chút khác thường, nếu như thật là như vậy, nếu như cô tranh thủ bồi dưỡng, vậy thì…
“Xà Nhi à, sau này cô có thể gọi ta là Tĩnh Nghi, đừng gọi ta là Xà Hậu, hiện tại ta vẫn chưa phải mà” Hứ, Xà Hậu? Kiếp này kiếp sau cô cũng không muốn cái danh xưng này.
“Xà Nhi không dám” Tô Tiểu Thiến vội nói.
Tĩnh Nghi nắm lấy tay cô cười nói: “Cô đừng có khách sáo như vậy nữa, cô biết không, ta vừa gặp liền thích cô rồi, luôn cảm thấy cô rất giống một người bạn cũ của ta, như vầy đi, sau này chúng ta là xưng hô là tỷ muội, muội cứ gọi ta là Tĩnh Nghi tỷ tỷ đi”
Tô Tiểu Thiến cảm động gật đầu, lòng dạ cô ta thật tốt.
**************** Đường phân cách linh dị ****************
“Minh Vương ngài muốn đi đâu?” Minh Huyền trưởng lão thấy y muốn đi ra ngoài bất giác hỏi.
Lê Ngạo nhíu mày nói: “Ta nghỉ ngơi cũng đã hai ngày rồi, ta muốn đi thăm Minh Diệm” Đối với anh linh này, y có hảo cảm một cách lạ thường, trong lòng cũng lo lắng không thôi.
Minh Huyền trưởng lão mỉm cười, “Quả thật là phụ tử liền tâm mà”
“Câm miệng, ông nói bậy gì đó” Lê Ngạo quát lên một tiếng, đi thẳng ra ngoài, thật ra y nóng vội phủ nhận chỉ là do lo sợ cái sự thật này, trong trí nhớ của y vốn chưa hề để cho thị phụng hoài thai, cho nên, thằng nhóc này cho dù có giống y, y cũng không muốn thừa nhận.
Ma Tôn thấy Minh Vương đến, chàng ta liền cười một cách rất gian xảo, cái tên này cuối cùng cũng có lương tâm muốn đến thăm con trai rồi à?
“Ma Tôn tham kiến Minh Vương” Ma Tôn trưng ra khuôn mặt đẹp trai mỉm cười quỳ bái Lê Ngạo.
Lê Ngạo phất tay liền đi vào bên trong, bên trong lầu của Ma Tôn toàn là mùi thuốc, chàng ta là đệ nhất thần y của Minh Giới, tất nhiên, chàng ta chỉ làm việc cho Minh Vương, những kẻ khác sợ là có sắp chết, chàng ta cũng không ra tay cứu giúp.
Ma Tôn dẫn y đến trước một cái ống trong suốt, bên trong chứa một đứa bé chỉ lớn bằng lòng bàn tay, đôi mắt nó nhắm nghiền, thân thể cuộn tròn lại thành một khối.
“Nó… là Minh Diệm?” Lê Ngạo hoảng hốt hỏi.
Ma Tôn nhìn đứa bé bên trong nói: “Dạ phải, nó chịu thương tổn quá lớn, bây giờ hoá thành nguyên hình đang tu dưỡng bên trong” Nhớ lại đứa bé này đều do một tay chàng ta nuôi lớn, bây giờ bị thương khiến chàng ta rất đau lòng.
“Vậy nó không sao chứ?” Lê Ngạo đột nhiên khẩn trương hỏi.
Ma Tôn mỉm cười, “Ngài còn biết quan tâm đến con trai nữa à? Ngài yên tâm đi, có thần ở đây, nó nhất định không có chuyện gì, chỉ là lần này cần phải tu dưỡng một khoảng thời gian cho tốt, nếu như ngài thật sự không yên tâm, ngài nên đi tìm mẫu thân của nó, sau đó các người… hề hề, đến lúc đó nó liền có thể chui vào bụng của mẫu thân nó, tự nhiên sẽ trở thành đứa trẻ thật sự rồi, mà không cần phải làm một hư thể mãi.”
“Nhiều chuyện, làm tốt chuyện của ngươi đi” Lê Ngạo quăng ra câu này xong liền đi ra ngoài, chết tiệt mà! Tại sao ai cũng nói như vậy hết, đáng chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.