Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 137: Kinh hỉ




Đêm đã rất khuya , nhưng nhiều người vẫn chưa ngủ, đêm tối có cái lý của đêm tối, có rất nhiều yêu ma quỷ quái đang đi lại vào lúc này.
Lê Ngạo mặc một thân hắc y, biểu tình phi thường nghiêm túc, cáo già chết tiệt cư nhiên lại có thể lừa hắn, giờ khắc này hắn rốt cuộc đã thấy rõ tim của mình, thế nhưng lại để ý cái ngu ngốc kia như vậy, hắn sẽ đem cô bắt trở về buộc ở bên cạnh hắn, vĩnh viễn cũng không muốn cho cô rời đi.
Một giây sau, hắn quỷ mỵ bình thường biến mất.
Mà hắn sau khi biến mất, ở một góc khác, Minh Huyền trưởng lão mang theo Hoa Hồn cũng đuổi tới, đứa nhỏ này luôn luôn ở trên người của cô cho nên thấy không rõ đối phương đang ẩn núp ở bên cạnh.
Xà giới
"Bọn họ đều đi tìm Tô Tiểu Thiến sao ?" Đối mặt tin tức của hồng y nữ quỷ mang đến, Tĩnh Nghi hưng phấn không thôi.
"Đúng vậy, tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ?" Hồng nhi chờ đợi chỉ lệnh.
"Ta muốn khi trước khi hắn tìm được nàng tthì rước giết chết nàng" Tĩnh Nghi trên mặt xuất hiện biểu hiện quỷ dị dữ tợn, ta muốn giết chết tên ngu ngốc này, nhìn xem có bao nhiêu nam nhân sẽ vì cô mà tâm động.
"Dạ"
"Ta cho người đi mang lễ vật đến đã có chưa?" Tĩnh Nghi xoay người nhìn về phía Hồng nhi.
Hồng nhi thấy thế vội mở cái rương mang đến, ở trước mặt nàng mở ra, bên trong có hai đầu, mà hai đầu người đó rõ ràng là cha mẹ Tô Tiểu Thiến.
"Đốc Uyên cư nhiên không ở chỗ này , còn có ai có thể ngăn cản ta? Chúng ta tặng cho nàng tặng lễ như thế, ta tin nàng nhất định sẽ phi thường thích lễ vật này " dứt lời, nàng điên cuồng cười lên.
Một tuần sau
Qua chừng mấy ngày ở chung, Đại Bảo cũng kbắt đầu không bài xích cô nửa, mà Tiểu Bảo lại càng thêm kề cận cô.
"Uy, ngươi lại đang nhìn cái gì?" Đại Bảo trong sơn động đi ra, thấy cô đang ngẩn người không khỏi hỏi.
"Ca ca, mẹ nhớ nhà, ngươi có thể cho mẹ về nhà sao?" Tiểu Bảo đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đại Bảo.
"... ?"
"Ngươi thực sự nhớ nhà? Muốn trở về ?" Đại Bảo đột nhiên lớn tiếng hỏi.
Tô Tiểu Thiến gật gật đầu, đúng vậy, cô nhớ nhà, muốn gặp cha mẹ , gần đây cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong đầu của cô đều là bóng dáng cha mẹ, đồng thời, trong lòng còn có một người, Lê Ngạo!
Cô lúc này mới hiểu đến lời Minh Huyền trưởng lão nói, ngươi thực sự đối với hắn không có cảm giác sao? Đúng vậy, cô đối với hắn thật không có cảm giác sao? Nhưng nếu không có cảm giác, vì sao cô mỗi ngày đều muốn thấy hắn?
Đại Bảo nghe vậy không trả lời, nói thật, mấy ngày này, hắn đã bắt đầu thích cô, nếu như cô đi, như vậy hắn và muội muội lại phải cô đơn , thế nhưng cô suốt ngày không sung sướng, hắn cũng không cảm thấy vui vẻ.
"Ngươi là muốn ba ba mụ mụ của ngươi sao?" Đại Bảo đột nhiên lại hỏi một câu.
Tô Tiểu Thiến vội vàng gật đầu.
"Ha ha, ngươi không cần nhớ bọn họ, ta cho ngươi mang đến" trong lúc bất chợt không trung truyền đến một giọng nữ bén nhọn, ba người đồng thời ngẩng đầu nhìn lại.
Tĩnh Nghi mang theo Hồng nhi từ trên trời giáng xuống.
"Tĩnh Nghi?" Tô Tiểu Thiến ngây ra một lúc, nàng tại sao lại ở chỗ này?
"Đã lâu không gặp a" nàng cười cười.
"Ngươi... Ngươi thế nào cùng nàng cùng một chỗ?" Tô Tiểu Thiến chỉ chỉ hồng y nữ tử, nàng nhớ không lầm, hồng y nữ tử này chính là người xấu lần trước hại cô rơi xuống Ma Huyễn giới cùng với U Linh giới.
"Ngươi thật sự không nhớ rõ sao? Ta thực sự rất ngốc, thời gian ngươi biến thành Xà nhi ta thế nào liền không nhận ra ngươi" Tĩnh Nghi xem thường nói, mà nàng hoàn toàn bỏ quên một cặp cục cưng lớn nhỏ .
"Ngươi... Ngươi lời này là có ý gì?" Tô Tiểu Thiến nội tâm bắt đầu cực độ bất an, nàng ta rốt cuộc là có ý gì? Lúc này trong trí nhớ của cô bắt đầu xuất hiện bóng dáng Tĩnh Nghi, nàng là vị hôn thê của Đốc Uyên, thế nhưng, là một người làm sao sẽ gả cho Xà Vương?
"Ngươi biết không? Con của ngươi nói không sai, ta căn bản cũng không phải là người, cũng chỉ có đứa ngốc như ngươi mới sẽ tin tưởng, ha ha" nàng ha hả cười nói.
"Ngươi không phải người? Ngươi thế nào không phải người?"
"Ta là tà linh tu hành năm trăm năm, đương nhiên không phải là người" ngụ ý của nàng chính là chỉ có ngươi tên ngu ngốc này mới sẽ tin tưởng.
"Ý của ngươi là, tất cả các việc trước đây đều là ngươi làm?" Tô Tiểu Thiến đột nhiên đem tiền căn hậu quả đều nghĩ tới, thế nhưng cô hoàn toàn không tin hảo hữu mình thế nhưng sẽ làm như vậy? Cô thế nhưng tin nàng tận 20 năm a!
"Ngươi nói xem?" Nàng hỏi ngược lại.
"Thế nhưng thế nhưng ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta a, ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi tại sao có thể dùng thủ oạn độc ác như thế?" Cô lệ mơ hồ hai mắt.
"Bằng hữu? Đó là ngươi tình nguyện nghĩ thế thôi, nhưng ta chưa từng xem ngươi là bằng hữu" nàng trào phúng châm chọc.
"Ngươi lần này tới là muốn giết ta?"
"Không sai, ta đố kị số đào hoa của ngươi, vì sao ngươi bình thường như vậy, nhưng có thể mê hoặc chúng sinh chứ? Hừ, trừ phi ngươi chết, Tĩnh Nghi ta mới có ngày nổi danh, ta cho ngươi biết, ngươi bây giờ ngây ngốc cái chỗ này không có người có thể tìm được, mà phụ vương ta có bao nhiêu thông minh, hắn để cho ta tới, chính là giết ngươi nữ nhân dương hoa thủy tính*, nga, được rồi, ta còn muốn tặng quà cho ngươi " dứt lời, nàng hướng Hồng nhi phất phất tay.
Nữ nhân dương hoa thủy tính : ý nói nữ nhân lẳng lơ
Hồng nhi vội đem cái rương hướng cô mở ra, hai đầu người cứ như vậy lăn vòng ở bên chân của cô, Tô Tiểu Thiến con ngươi trong nháy mắt phóng đại, một giây sau, cô nhào tới trên mặt đất ôm lấy hai đầu người trên mặt đất tiếng khóc nhức đầu vang lên, yêu thương vạn phần.
"Kinh hỉ đi?" Tĩnh Nghi hắc hắc cười cười.
Tô Tiểu Thiến hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Tĩnh Nghi, xem ra hận không thể đem nàng xé nát.
"Ngươi rất quá đáng, ta sẽ giết ngươi" cô run nói.
"Giết ta? Ngươi có thể làm việc này sao? Ta cho ngươi biết, ngươi đừng hy vọng Minh Vương tới cứu ngươi , quốc gia này bọn họ căn bản tìm không được , cũng chỉ có phụ vương ta có thể tìm được, được rồi, ngươi muốn chết, ta sẽ nói cho ngươi biết một sự tình, ngươi còn nhớ rõ bạn trai ngươi vì sao vứt bỏ ngươi sao?" Tĩnh Nghi quỷ dị cười cười.
Tô Tiểu Thiến hàm chứa nước mắt mặt không tin nhìn về phía nàng, "Chẳng lẽ..."
"Không sai, là ta, bạn trai ngươi bị ta mê hoặc tâm trí mới có thể tìm nữ nhân khác , a, hắn đã chết ngươi không biết sao?" Nàng chu mỏ tỏ vẻ đáng yêu mô tả.
"Cái gì?" Tô Tiểu Thiến run giọng hỏi.
"Hắn bị ta hút hết dương khí, sẽ không chết sao? A, các ngươi không phải thấy sao?" Tĩnh Nghi làm trạng thái suy ngẫm đứng lên, "Nga, được rồi, lần trước người tài xế kia chở ngươi và Minh Vương còn nhớ rõ không? Ngươi sẽ không cảm thấy hắn rất quen thuộc sao?" Nàng vừa cười cười, nhưng tiếng cười này làm cô ở bên ngoài cảm thấy khó chịu.
Tài xế? Tài xế mang mặt nạ sao? Một giây sau, cô mở to mắt cả giận nói: "Hắn... Là..."
"Đúng vậy, hắn chính là Dư Thiên Thành, hắn bị ta mê hoặc tâm trí sau đó điên cuồng tìm nữ nhân làm tình, sau đó hắn lại không khống chế lái xe đè chết bạn gái hắn đang mang thai, cho nên mới phải bị Minh Vương trừng phạt làm tài xế, ha ha" nàng cười càng lớn hơn , dường như nàng đang cười nhạo cả một thiên hạ.
"Bọn họ... Đều là ngươi hại chết ?" Tô Tiểu Thiến bắt đầu run người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.