Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 156:




Trong lúc mành chuông treo sợi tóc, đột nhiên trước cửa xuất hiện một giọng nói.
“Chờ một chút.”
Ông chú mập ngây người ra một lúc, vội dừng lại mọi hoạt động trong tay quay đầu lại nhìn sang. Vừa mới nhìn, dọa ông ta nhảy dựng người, người đang đứng trước cửa là lang vương cùng lang hậu, bọn họ vội quỳ xuống đất thỉnh an hai người “Lang vương vạn tuế, nương nương thiên tuế”. Như Tuyết cũng không để ý hai người trên mặt đất, mà đi đến phía trước, đúng lúc này bất chợt Minh Diễm ngừng khóc, bé trừng lớn hai mắt màu đỏ chầm chậm la hét. Như Tuyết giật mình nhìn con ngươi chết của bé, đây là màu sắc có bao nhiêu xinh đẹp a, nhưng cô ta còn chưa có cảm thán xong, bé đột nhiên vươn hai bàn tay béo hướng cô ta mỉm cười ngọt ngào.
Như Tuyết ngây ra một lúc, đây là nhóc con hướng mình cười, muốn mình ôm sao? Nghĩ tới đây, cô ta đột nhiên mỉm cười, cúi người xuống ôm lấy bé.
“Như Tuyết...” Đối với hành động của cô ta, Lưu Thịnh vô cùng ngạc nhiên. Phải biết rằng cô ta chưa bao giờ bằng lòng đến gặp những đứa trẻ, chớ nói chi đến ôm, mà bây giờ cư nhiên lại ôm bé?
“Lả lướt nha nha”Minh Diễm nằm trong ngực cô ta, lôi kéo mái tóc cô ta nhếch miệng cười.
Nhìn bé cười, Như Tuyết kìm lòng không được cũng cười với bé. Vừa nãy ở hoa viên tản bộ thì nghe thấy âm thanh đứa nhỏ khóc nỉ non, làm cô ta không khống chế được hướng phía này đi tới. Cô ta cho tới bây giờ không nghĩ bản thân lại đi ôm trẻ con, mà đứa trẻ này cũng vô cùng kỳ lạ, tròng mắt màu máu của bé chớp động mang ánh sáng ngọc quang.
“Lả lướt nha nha” lần thứ hai đứa trẻ này nói ngôn ngữ giống như trước, tiếp đó mông bé giật giật mấy cái tìm một tư thế thoải mái nằm ở trong ngực cô ta ngủ. Ông chú mập đã sớm sợ đến choáng váng, tiếng khóc nỉ non của đứa nhỏ không ngờ lại ảnh hưởng tới nương nương, ông ta thực sự là suy về đến nhà, lang vương nếu như trách tội xuống,ông ta dù có mười cái đầu cũng không đủ trảm.
Lưu Thịnh đi lên phía trước, cười khẽ:”Đứa bé này là linh dược Ngân đại ca tặng cho nàng, chỉ cần ăn trái tim của nó bệnh của nàng sẽ hồi phục.”
“Bé là linh dược?”Như Tuyết nhìn gã ta lẩm bẩm nói.
Lưu Thịnh gật đầu không phủ nhận,gã ta tin Ngân đại ca chắc chắn sẽ không lừa gã ta, giống như lúc trước gã nói, bởi vì ngươi nhu nhược cho nên mới phải mãi mãi ở trong bầy sói. Nhưng mà Viết Đao ta không có việc gì là không làm được, chỉ cần ngươi sau này gọi ta một tiếng đại ca nghe theo lời sắp xếp của ta. Như vậy, vị trí lang vương tất nhiên sẽ do người cường đại như người tới làm, từ đó về sau, gã ta liền theo người đó học tập đạo hạnh. Chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, ban đầu gã ta là một người nhu nhược cho tới bây giờ đã trở thành cường đại, Vết Đao không thể không có công, mà gã cũng không có nói dối, gã ta thực sự dựa vào sự cố gắng của mình mà lên được vị trí của Lang vương.
Chỉ là trong lòng gã ta vẫn có một ít áy náy, lúc trước gã ta bị bầy sói trục xuất, là cô ta vẫn ở bên cạnh mình không để ý tới xung quanh, bây giờ gã ta cái gì cũng có, đổi lại cô ta xuất hiện bệnh kỳ lạ. Cho dù bây giờ gã ta có bao nhiêu nhiều, bao nhiêu lợi hại, vẫn không thể đánh đổi được sức khỏe của cô ta trở lại.
“Nàng quên rồi sao? Đại ca nói, huynh ấy sẽ cho người mang thuốc dẫn đến, chúng ta đã đợi lâu như vậy. Rốt cuộc cũng đã đợi được đến ngày hôm nay, Như Tuyết nàng vui không?” Nghĩ đến đây, gã ta hài lòng mỉm cười.
“Vì sao lại là bé?” Như Tuyết không tin nhìn cục cưng trong lòng , trong lòng nói không nên tư vị gì.
“Còn không mau đem nó ôm đi?”Lưu Thịnh nói với ông chú mập đang quỳ trên mặt đất.
Ông chú mập thân thủ vội vàng đứng dậy nghĩ muốn ôm Minh Diễm đang ngủ say trong ngực Lang hậu.
“Không được”Lần đầu tiên, cô ta mở miệng cự tuyệt.
“Như Tuyết...”
“Không cần giết bé được không? Muội rất thích bé, thực sự rất thích, muội nghĩ đây là duyên phận, bằng không muội cũng sẽ không đi tới nơi này, có thể giữ nó bồi muội có được không?” Như Tuyết khẩn cầu nhìn về phía Lưu Thịnh.
“Không được, nó là thuốc dẫn của nàng, nàng thích trẻ nhỏ, ta liền sẽ cho nàng ,nàng muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Duy chỉ có thuốc dẫn này là không thể, nàng nhất định phải dùng trái tim của nó mới có thể khỏe mạnh được.” Gã ta thực sự không đành lòng nhìn thấy cô ta đau khổ.
“Lang vương, muội chưa bao giờ khẩn cầu chính mình sẽ mãi mãi không chết, mọi người sẽ đều chết, huống chi chúng ta là động vật.”
“Nàng yên tâm, ta sẽ không để cho nàng phải chết, chỉ cần có ta ở đây, nàng vĩnh viễn sẽ không chết cũng vĩnh viễn không rời khỏi ta”Lưu Thịnh kiên quyết nói, gã ta thực sự không thích nghe những lời nói như vậy. Gã ta sợ hãi, sợ phải mất đi cô ta, thực sự rất sợ.
“Nhưng mà...”
“Như Tuyết đừng quậy nữa, đây không phải là trò đùa, nghe lời đem đứa nhỏ cho huynh.” Hắn vươn hai tay hướng cô ta nói.
“Không được.” Chợt cô ta lắc đầu, vô ý thức ôm chặt lấy cục cưng hơn.
“Còn chưa động thủ?”Lưu Thịnh lần thứ hai quát. Lúc này, ông chú mập bắt đàu cường ngạnh đoạt lấy, không có biện pháp, mệnh lệnh của Lang vương, ai dám không nghe,ông ta cũng không muốn biến thành thịt sói nướng.
“Oa...oa...” Ông chú mập thô lỗ đem Minh Diễm đánh thức, bé oa oa khóc lớn lên, một đôi tay nhỏ bé cầm lấy tóc Như Tuyết không chịu buông.
Lưu Thịnh mặc dù cũng thích đứa bé này, nhưng mà bệnh của cô ta là vấn đề lớn nhất. Vì thế, bất kể đứa bé có đáng yêu bao nhiêu đều phải chết. Do vậy, gã ta trực tiếp từ trên tay cô ta đoạt lấy, ném cho ông chú mập.
“Nhanh chóng đi làm cho ta, lập tức đem thuốc tới”Không có nửa điểm nghi vấn, gã ta quát.
“Dạ vâng” Ông chú mập nghe vậy một bên ôm đứa nhỏ một bên cầm một cây đao nghĩ muốn đi ra ngoài.
“Ô ô...oa...” Con ngươi nho nhỏ của Minh Diễm ướt lệ nhìn Như Tuyết oa oa khóc, một đôi bàn tay nhỏ bé mập mạp còn đang hướng về bóng dáng cô ta.
Nhìn ánh mắt thương hại của bé bất chợt tâm Như Tuyết nhói lên:”A...”Nhất thời sắc mặt cô ta vô cùng khó coi, tiếp đó té xuống mặt đất, Lưu Thịnh vội đỡ cô ta.
“Như Tuyết nàng làm sao vậy? Có phải tái phát bệnh hay không?”Lưu Thịnh khẩn trương đỡ cô ta hỏi.
“Van cầu ngươi không cần giết bé, giết bé, ta sẽ chết...”
“Nhưng mà như thế này sẽ khiến muội càng thêm khó chịu.”Gã ta đợi thuốc dẫn này đã lâu rồi, vậy mà hôm nay.
“Cứu bé, không cần giết bé...Bằng không....Muội liền đi chết...”Vừa dứt lời mắt cô ta liền tối sầm lại hôm mê bất tỉnh. .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.