Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 157: Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp




Những ngôi sao trên bầu trời đêm chiếu xuống đường núi gập ghềnh, chiếu sáng rừng rậm âm trầm quỷ dị.
Trong tòa thành màu xám sắc mặt mọi người đều khó coi, bọn họ không ngừng mang nước nóng đến cung của nương nương.
"Thế nào?" Lưu Thịnh nhìn con sói quát.
Con sói lớn tuổi lau mồ hôi trên đầu nói: "Nương nương do khí huyết ngút trời dẫn đến ngất" ông ta vừa nói chuyện, một bên bắt đầu châm cứu cho cô ta.
"Khí huyết ngút trời? Đây là cái trò gì thế?" Lưu Thịnh không hiểu lại hỏi một lần.
"Bệ hạ, đây là bởi vì nương nương tâm tình nương nương kích động mà ra" mồ hôi chảy ra, giải thích làm sao cho gã ta hiểu đây?
Lưu Thịnh khẽ cau mày, nhìn thủ hạ nói: "Nhanh bưng một trái tim tới "
"Dạ dạ" sói thị vệ vội chạy về phía phòng bếp.
Tô Tiểu Thiến cùng Hoa Hồn tìm kiếm ở khắp nơi, cô không biết đứa nhỏ ở nơi nào, mà cô chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình đi tìm bé.
"A..."
"Tiểu Thiến muội làm sao vậy?" Hoa Hồn theo phía sau của cô nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên cô lớn tiếng kêu lên, hắn vội đỡ cô hỏi.
"Đau quá" Tô Tiểu Thiến ngước mắt nhìn về phía Hoa Hồn.
"Đau?" Hắn không hiểu.
"Tim của ta đau quá, ta có cảm giác, Minh Diễm đã xảy ra chuyện rồi"Cô cuống quít cầm lấy tay hắn sốt ruột nói.
Hoa Hồn vội an ủi nói: "Muội đừng suy nghĩ nhiều, Minh Diễm nhiều phúc nhiều thọ sẽ không có việc gì, tin ta, bé nhất định sẽ bình an " Tô Tiểu Thiến nghe mà không nói chuyện, lấy tay che ngực, vì sao, vì sao này trong nháy mắt, cô có cảm giác có người bắt lấy tim của mình? Thế nhưng cô lại không có việc gì , mẫu tử liền tâm có phải hay không ý tứ này? Minh Diễm...
"Minh Diễm..." Cô đứng dưới núi hét to.
"Đáp ứng mẹ, đáp ứng mẹ sẽ không gặp chuyện không may, chờ ta, chờ ta đi tìm con" Giọng nói trống trải truyền khắp núi.
Một giây sau, trước mặt họ xuất hiện thêm một người.
"Minh vương" Hoa Hồn giật mình nói, mới hai ngày không gặp, hắn sao lại tiều tụy như vậy? Tóc rối tung, râu mọc lỏm chỏm, này... Không giống hắn a! Hoa Hồn buồn bực nghĩ.
"Tiểu Thiến..." Lê Ngạo nhìn ánh mắt của cô tràn đầy áy náy, hắn đáng chết, tìm lâu như vậy đều không có tin tức gì.
Tô Tiểu Thiến ngước mắt nhìn hắn, một lúc sau đột nhiên cười cười, "Ngươi... Biết ta?"
"... ?" Lời của cô vừa nói, Lê Ngạo trợn tròn mắt, cô đây là?
Hoa Hồn đi lên phía trước bất đắc dĩ nói: "Chuyện đó đối với nàng đả kích rất lớn, Ma Tôn nói, nàng lựa chọn mất trí nhớ, nàng nhớ mọi người, duy chỉ có... Đã quên ngươi" hắn than nhẹ một tiếng.
Nhớ mọi người, chỉ có quên hắn?
Giờ khắc này, hắn rốt cuộc cảm nhận được đạo lý, làm việc ác không thể sống, tim vào giờ khắc này đau đớn không ngừng, thì ra, chính mình làm tất cả, triệt để tổn thương lòng của cô, cô thà rằng nhớ cả thế gian, lại không muốn nhớ hắn.
"Ngươi nhiều ngày không ngủ sao? Tóc và râu sao lại loạn như vậy?" Tô Tiểu Thiến nhìn hắn lộn xộn bộ dáng không hiểu hỏi.
Lê Ngạo nghe vậy cười khổ một tiếng, "Ta đã làm sai chuyện, ta muốn đi bù đắp sai lầm này, vì hành vi vô sỉ của mình làm hại người yêu, vì thế không có thời gian lo vấn đề hình tượng "
Tô Tiểu Thiến nghe vậy mỉm cười nhìn hắn: "Ngươi phải giải thích cho nàng biết, ta nghĩ con người mà ai không có lúc sai chứ, trên thế giới này bất kể là người người, hay quỷ, hay động vật, đều không hoàn mĩ , vì thế, chỉ cần ngươi biết sai liền sửa, ta tin nàng sẽ tha thứ cho ngươi, chỉ cần ngươi giải thích rõ ràng "
"Chỉ cần giải thích là được rồi sao? Biết sai có thể sửa đổi là được rồi sao?"
Tô Tiểu Thiến gật đầu.
Trầm mặc vài giây, hắn hỏi: "Các ngươi muốn đi đâu?"
Tô Tiểu Thiến than nhẹ một tiếng, "Con ta bị thất lạc, ta muốn đi tìm con ta" dứt lời, hai mắt cô nhìn về phương xa, ánh mắt vạn phần thê lương.
"Thêm ta vào đội ngũ được không?" Lê Ngạo có điểm hèn mọn khẩn cầu.
Hoa Hồn lần thứ hai ngây ngẩn cả người, hắn đây là...
"A? Ngươi muốn giúp ta tìm con sao?"
Lê Ngạo vội vàng gật đầu.
"Thế nhưng ta không quen ngươi, ta không thể cho ngươi giúp ta " Tô Tiểu Thiến nhíu mày nói.
Hoa Hồn nhìn về phía Lê Ngạo biểu cảm thống khổ, nội tâm không đành lòng, thế là hắn nói: "Tiểu Thiến, ta nghĩ vị huynh đài này nhất định là hành hiệp trượng nghĩa cứu người, ngươi để hắn vào đi, có thể trong đây, hắn có thể bù đắp sai lầm trước đây "
Tô Tiểu Thiến nghe vậy, ngước mắt nhìn Hoa Hồn cười, nói: "Huynh nói được, là được rồi, ta nghe lời huynh "
Lê Ngạo nhìn một màn này cũng không có khí lực để ghen, cũng không có quyền lợi được ghen , lúc trước hắn không quý trọng, bây giờ lại... Bây giờ hắn có thể làm chính là bù đắp, đem đứa nhỏ tìm về cho cô, từ từ khiến ký ức quay về.
"Hoa Hồn, cám ơn ngươi" Lê Ngạo lúc này thật sự cảm kích hắn, cũng vì hành vi của mình trước đây mà ảo não, Lê Ngạo tại sao lại hiểu lầm hắn như vậy, cô nói rất đúng, Hoa Hồn đối với cô không rời không bỏ, tin cô, cùng cô, mà hắn ngay cả phân nửa Hoa Hồn đều làm không được, nghĩ tới đây, hắn hít thật sâu một hơi, báo cho chính mình biết, từ giờ trở đi hắn muốn toàn tâm đi bù đắp.
" Chúng ta đi thôi" mặc dù không biết con trai rốt cuộc ở nơi nào, nhưng cô nhất định sẽ dựa vào ý niệm tìm được bé.
Sói y châm cứu xong, Như Tuyết mở hai mắt ra, Lưu Thịnh vội nâng cô ta lên, bưng chén cầm đũa gắp một miếng tim đưa tới bên môi cô ta, "Ngoan, há mồm uống thuốc đi "
"Chàng... Vẫn giết đứa bé sap?" Như Tuyết giật mình nhìn gã ta, nước mắt không khống chế chảy xuống.
"Như Tuyết" Lưu Thịnh vội nhẹ giọng nói.
"Ta không ăn, không ăn , chàng mau khiến ta chết đi" cô ta giãy giụa nghiêng người khóc lên, lần đầu tiên cô ta thích một đứa bé như vậy, gã ta tại sao có thể giết bé chứ?
"Như Tuyết nàng không ăn bệnh sẽ không tốt" Lưu Thịnh thuyết phục .
Mà Như Tuyết vẫn như trước nghiêng thân thể không ngừng khóc , không để ý tới lòng tốt của gã ta.
Lưu Thịnh thấy thế không có cách nào, than nhẹ một tiếng ngoái đầu nhìn lại hướng thị vệ, thị vệ thấy thế vội từ trong phòng chạy ra ngoài, mấy phút sau trong tay ôm một đứa bé đưa cho Lưu Thịnh.
Lưu Thịnh trừng mắt to mắt nhỏ với bé, trong lòng không biết có cảm giác gì, cô ta không nên thích ngươi đâu? Thở dài một tiếng, gã ta đem đứa nhỏ để bên cạnh cô ta.
"Lả lướt nha nha" Minh Diễm vừa mới được đặt trên giường, bé cười ha ha nắm lấy tóc của Như Tuyết .
Như Tuyết vội mở hai mắt ra, đã nhìn thấy tiểu gia hỏa nhìn cô ta cười ngọt ngào, cô ta thoáng cái liền ngồi dậy ôm lấy bé.
"Khanh khách " nằm trong ngực cô ta, tiểu Minh Diễm cách cách cười.
"Khúc khích" Như Tuyết nhịn không được cũng nở nụ cười, Lưu Thịnh cảm thán,gã ta không nhớ cô ta đã bao lâu không cười, mà bây giờ vì đứa trẻ này mà cô ta nở nụ cười như từ mẫu, đây rốt cuộc là phúc hay là họa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.