Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 159:




Xà Giới
Bên ngoài đang có một đám xà luống ca luống cuống chạy tới tẩm cung của xà vương, thái giám đứng bên ngoài nhìn bộ dáng hối hả của bọn họ không khỏi hỏi:”Các ngươi làm gì vậy?”
“Tĩnh...Tĩnh Nghi tiểu thư không thấy đâu hết.”Một trong số đó đùng một tiếng rồi quỳ trên mặt đất. Thái giám chau mày:”Không thấy? Các ngươi làm gì mà không coi chừng?”
“Chúng ta....chúng ta thực sự không biết....” Các xà yêu quỳ trên mặt đất run cầm cập.
Thái giám vội vàng đi tới trước cửa bẩm báo:”Xà vương, thuộc hạ có việc cần báo.”
"Vào đi"
Thái giám vội đẩy của đi vào, lúc này Đốc Uyên một bên đang nhàn nhã cầm chiếu thư một bên thì uống trà ngon.
"Xà vương....."
"Chạy thì chạy, có cái gì mà ngạc nhiên" Đốc Uyên cắt ngang sự tình thái giám muốn bẩm báo không thèm quan tâm nói.
"Nhưng mà nếu như Hỏa Ma hỏi...."
"Đó là chuyện của hắn, nữ nhi của hắn có chân thì sẽ chạy chẳng lẽ muốn ta lúc nào cũng trông chừng nàng ta mới được sao"Lần trước sau khi cùng Tiểu Thiến làm bạn bè, tim của hắn càng thêm bực bội, hắn không muốn hại cô, thế nhưng Hỏa Ma nhất định sẽ không bỏ qua xà giới , còn có chuyện trước kia đã thương lượng, chuẩn xác, làm hắn phiền loạn trong tâm.
Thái giám nghe vậy cúi đầu không nói gì thêm nữa, nếu chủ nhân đã nói không cần thiết, hắn còn quản cái gì chứ, còn nữa, hắn cũng không thích tiểu thư Tĩnh Nghi, cơ bản cảm thấy ả quá mức tục tằn.
"Còn có chuyện gì sao?" Đốc Uyên cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
"Thuộc hạ xin cáo lui." Thái giám xoay người hành lễ vừa định đóng cửa, bên ngoài liền truyền đến âm thanh của còi báo động. Đốc Uyên vội đứng dậy, có người xông vào xà giới?
Sau một khắc, mấy xà yêu liền lảo đảo chạy tới trong miệng hô:"Có người xông vào xà giới."
Chân mày Đốc Uyên liền lập tức nhăn lại, người nào lại có lá gan lớn như vậy dám xông vào xà giới? Hắn mặc áo khoác đi ra, xa xa các xà yêu đang phẫn nộ phun ra những giọt độc tố,tư thế kia hận không thể lập tức đem nọc độc phun khắp người kia.
Nhìn ra xa xa có ba bóng dáng theo thời gian càng ngày càng gần, Đốc Uyên cười cười:"Các ngươi sao lại tới đây?"
Một câu hỏi của hắn, làm cho các xà yêu lập tức chậm lại một chút, hình như đại vương biết bọn họ ?
"Đốc Uyên."Tô Tiểu Thiến vội đi lên phía trước nhẹ giọng nói.
Đốc Uyên thấy thế nhếch miệng cười:"Sao muội lại tới đây? Có phải người này đối với muội không tốt, nên muội muốn gả cho ta?"Hắn lại bắt đầu một bộ cà lơ phất phơ lên.
"Huynh nói cái gì đó, đừng chửi bới thanh danh của người ta." Tô Tiểu Thiến nói lầm bầm.
Đốc Uyên ha hả cười, sau đó ánh mắt nhìn về phía bụng của cô, nhất thời mừng rỡ không thôi:"A, bụng của muội đã phẳng? Đứa nhỏ đã sinh rồi sao?" Nét mặt hắn hưng phấn như vậy, làm như đứa bé này giống như của hắn.
Tô Tiểu Thiến không nói gật gật đầu.
Đốc Uyên lập tức nói:"Đứa bé kia đâu, lần trước muội nói sẽ cho ta làm cha nuôi nha, muội cũng đừng có chơi xấu."
"Huynh đệ đã lâu không gặp." Hoa Hồn dịu dàng cười, cắt ngang câu hỏi của hắn.
Đốc Uyên đi lên phía trước ôm hắn nói"Đúng vậy, ngươi thật hạnh phúc, có thể bồi ở bên người mỹ nhân , ta liền thảm, tâm tư dành cho mọi người không có cách nào làm được" dứt lời, hắn cười buông Hoa Hồn ra, Hoa Hồn nghe vậy chỉ là nhàn nhạt cười, hắn biết người này chính là tùy hứng.
Lê Ngạo đứng ở một bên trên mặt nhìn không ra bất cứ biểu tình gì, nếu không phải hắn cao lớn, có thể, ba người kia đã bỏ quên hắn.
"Xà nhi hôm nay đại giá quang lâm nơi này là có viêc gì muốn dạy bảo? Hay là muốn tìm Tĩnh Nghi?"hắn tựa phi tiếu nhìn cô.
"Cô ta ở nơi này?" Sắc mặt Tô Tiểu Thiến trở nên không tốt lắm.
Đốc Uyên nhún vai một bộ bắt đắc dĩ:" Nếu như muội đến sớm hơn một canh giờ thì có thể muội còn nhìn thấy nàng ta."Dứt lời, hắn không e dè kéo tay cô đi vào trong phòng, Hoa Hồn cùng Lê Ngạo cũng đi theo vào.
"Nàng ta làm sao vậy?"
"Chạy, còn có thể thế nào?" Đốc Uyên khoát khoát tay, thái giám vội bắt đầu châm trà rót nước.
Tô Tiểu Thiến chân mày liền nhăn:"Chạy?"
"Đúng vậy, muội cũng biết, nàng ta căn bản không thích ta, muội nói nàng ta sẽ can tâm tình nguyện gả cho ta sao? Mấy ngày nay ta cũng lười nói chuyện với nàng ta, ta nghĩ nàng ta nhất định cảm thấy không thú vị liền len lén chạy đi" Đốc Uyên nói rấtdễ dàng, dường như đang nói về chuyện cùng hắn không có quan hệ gì với nhau.
Tô Tiểu Thiến nghe vậy cũng không có nghĩ sẽ có chuyện này, ả nợ cô, cô nhất định sẽ đòi lại gấp bội.
Trầm mặc vài giây, cô mở miệng nói:"Muội hôm nay tới là muốn hỏi mượn xà nhân của huynh."
"Mượn xà nhân?"Đốc Uyên ngây ra một lúc, đây là ý gì?
"Muội muốn huynh hãy mang Thành Thật cho muội mượn, bởi vì muội muốn dựa vào mũi nó giúp muội tìm người" ở xà giới mấy ngày, Thành Thật xà yêu này vẫn tương đối trầm ổn lại thành thực.
"Tìm ai?" Hắn tự nhiên mở miệng hỏi.
"Con muội, Minh Diễm "
"Cái gì? Tìm con nuôi của huynh? Nó đi nơi nào ? Không ở Minh giới?" Hắn liên tiếp hỏi mấy vấn đề.
Tô Tiểu Thiến hít sâu một hơi chậm rãi nói: "Nó bị đoạt đi rồi "
"Cái gì?" Ngữ điệu Đốc Uyên lập tức lên cao:"Ai dám cướp con nuôi của ta? MD, không muốn sống sao?" Hắn tức giận nói.
"Muội lo lắng kéo dài càng lâu, bé sẽ càng bị nguy hiểm, vì thế, muội mới nhớ tới mũi xà rất nhạy bén " mặc dù biết đối phương thân thủ rất cao, lại ăn ẩn vị đan, nhưng cô tin, không có khả năng một kẽ hở nhỏ cũng không lưu.
Đốc Uyên đứng dậy nhìn cô chằm chằm, nửa ngày vươn tay chọc chọc trán của cô, trách cứ nói:"Con nuôi ta bị trộm đi, muội muốn ta cho mượn người? Vậy ta đây làm cha nuôi thì sao? Chẳng lẽ ta so với bọn hắn có chỗ thua kém?"
Tô Tiểu Thiến chu mỏ xoa xoa trán vội nói: "Muội không phải có ý này, muội chỉ là sợ huynh lo chuyện ở đây, vì thế..."
"Ta lo việc ở đây với việc tìm con nuôi ta có trọng yếu không?" Dứt lời hắn nhìn về phía Lê Ngạo tức giận nói: "Ngươi làm cha thế nào vậy? Con trai bị đoạt đi, đây là ý của ngươi sao?"
"Đốc Uyên đừng nói như vậy , Minh vương lúc đó không ở đấy" Hoa Hồn thấy thế vội vàng nói.
"Không ở đấy? Kia càng phải chê trách , vợ sinh con ngươi không ở đấy, ngươi chạy đi đâu? Ngươi xem Xà nhi một chút nàng có bao nhiêu gầy, nàng tại sao chưa hết hy vọng muốn ở cùng ngươi vậy. Lúc trước ở cùng ta, ta sẽ không khiến nàng bị ngược đãi như vậy" hắn khó có được cơ hội quát lớn vị Minh vương cao cao tại thượng này, nay tìm được cơ hội, hắn thực sự là thoải mái răn dạy đủ điều.
"Đốc Uyên, được rồi" Hoa Hồn vội ngăn cản hắn, Lê Ngạo yên lặng đứng ở một bên nghe hắn quát lớn không có nửa câu oán hận.
Nhưng mà, ai cũng không có để ý, nghe Đốc Uyên quát lớn Lê Ngạo, khóe mắt Tô Tiểu Thiến có một giọt lệ lặng yên chảy xuống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.