Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 166: Lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi




Trong sơn động tối đen, một bóng dáng già nua cầm trong tay một ánh nến lại rất chói mắt ở trong động.
“Quỷ bà bà đây là gì?” Tĩnh Nghi nhìn ngọn nến trong tay bà ta muốn giúp ả thiêu đốt xích sắt, không khỏi có chút căm tức, bà ta làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn dùng một ngọn nến thiêu đốt xích sắt trăm năm? Quỷ bà bà như đọc được suy nghĩ của ả, không khỏi cười, nói: “Tĩnh Nghi cô nương suy nghĩ vì lão thái bà ta như vậy, tự nhiên ta sẽ không lấy mạng của mình ra đùa, đây không phải ngọn nến bình thường, nó do ta dung tất cả tiền để dành đổi cùng với Trương lão đầu , dùng xong, ta còn phải trả lại cho người ta” Bà ta giải thích.
“Lợi hại như vậy? Đây là ngọn nến gì?” Tĩnh Nghi giật mình nhìn xích sắt bên chân càng ngày càng chảy ra thì tò mò hỏi.
“Gọi là nến băng phách ngàn năm, ngọn nến này dùng hàn băng ngàn năm để luyện chế , nó là băng, băng cùng hỏa là hai thứ không liên quan , xích sắt này ở trong hỏa lò nghỉ hơn một trăm năm, vậy trừ phi có chìa khóa xích sắt, bằng không thì không cách nào mở “ Quỷ bà bà nói xong thì vươn tay sờ sờ xích sắt xem còn cần bao lâu.
“Nhanh lên một chút” Tĩnh Nghi chờ đợi giờ khắc này quá lâu, ả đặc biệt sợ Vết Đao lại đột nhiên đếnđây.
“Nhanh, nhanh” Quỷ bà bà vội nói.
Thời gian cứ như vậy từng giây từng phút tiêu sái trôi qua, sau nửa giờ, chân của ả rốt cuộc được mở ra.
“A, mở” Tĩnh Nghi vui mừng đứng dậy nhìn mắt cá chân đột nhiên bị buông ra, tâm tình thoáng cái liền vui sướng. Quỷ bà bà cũng đứng dậy cười nói: “Mởrồi, chúng ta đi nhanh lên đi” bà ta nàng xoay người đứng dậy cười ha ha nói.
Tĩnh Nghi âm lãnh cười, “Đi nhanh lên “
Quỷ bà bà nghe vậy vội đi về phía trước, nhưng còn chưa đi đến cửa động, đầu của bà ta đã bị Tĩnh Nghi hung hăng đập một chưởng, nhất thời Quỷ bà bà té xuống mặt đất, hai mắt trừng to kinh ngạc nhìn về phía Tĩnh Nghi, “Ngươi... Ngươi...”
“Người không vì mình trời tru đất diệt, ngươi không chết, thì ta làm sao mà sống?” Ả cười lạnh lùng.
“Ta... Cứu ngươi... Ngươi thật tàn nhẫn...” Quỷ bà bà nghẹn một hơi oán hận nhìn về phía Tĩnh Nghi, bà ta không thể tin, không thể tin.
Tĩnh Nghi không cho là đúng cười, “Nhẫn tâm? Ta giết cốt nhục của mình ta cũng không cảm thấy nhẫn tâm, đối phó ngươi thì càng đừng nói hai chữ này “
“Ngươi...” Quỷ bà bà sợ hãi trừng lớn hai mắt, bà ta thế nào cũng không nghĩ tới tất cả âm mưu đều do ả nghĩ ra? Đáng tiếc còn chưa kịp phát ra oán khí cuối cùng, đã bị Tĩnh Nghi đập thêm một chưởng nữa, bà ta trừng lớn hai mắt ôm nỗi hận mà chết.
Khóe miệng Tĩnh Nghi đắc ý treo một nụ cười lạnh, lão thái bà ngươi sống lâu như vậy, nên chết rồi.
Sau đó, ả cầm ngón nến ngàn năm bỏ vào người, đồ tốt có thể sau này còn có thể có tác dụng, sau đó cô lấy một ít máu của Quỷ bà bà bỏ vào chén, phất phất cho máu rơi trên sàn đá, mục đích làm như vậy vì muốn Vết Đao nghĩ ả đã xảy ra chuyện, vết máu này coi như là con của ả đi! Ả cười lạnh lùng, bố trí hiện trường như bị cướp.
Sau đó, ả nuốt chửng ẩn vị đan liền biến mất khỏi đây.
Tòa thành màu xám, lúc này ngọn đèn dầu sáng sủa, ca vũ vui vẻ, đặc biệt náo nhiệt.
“Chúc mừng đệ muội thân thể khôi phục” không ngoài dự đoán của Lê Ngạo, quả nhiên khi hắn đi khỏi mấy ngày, gã đã đến , câu nói đầu tiên là, đứa nhỏ xử lý xong chưa?
Lưu Thịnh thực ra không tin lắm Lê Ngạo nói, nhưng câu hỏi đã thẳng thừng như vậy, cho dù là đồ ngốc cũng hiểu chuyện gì xảy ra, gã ta cười sảng khoái, dự định lời nói liền nói ra.
Vết Đao nghe vậy, thì cười to, gã đi tới trước mặt Như Tuyết, yêu khí so với trước phai nhạt một ít, xem ra, cô ta thực sự đã trái tim đứa trẻ kia, bằng không, sương mù sẽ không phai nhạt nhiều như vậy.
“Đại ca, vợ đệ thế nào rồi?” Lưu Thịnh làm bộ khẩn trương hỏi, Như Tuyết làm bộ bệnh tật, đây là làm theo lời Lưu Thịnh, phải biết rằng, cô ta đối người đại ca này vẫn không có cảm tình gì, bệnh của cô ta cũng là bởi vì gã mới có .
Vết đao cười ha ha đi tới trên danh nghĩa nói muốn bắt mạch cho cô ta, trên thực tế là muốn xóa bỏ yêu khí, bọn họ giúp mình, vậy gã ta cũng sẽ không làm khó bọn họ, phải biết rằng, bọn họ bây giờ còn có giá trị lợi dụng.
“Đệ muội thân thể đã hoàn toàn khỏi hẳn, hơn nữa, nàng còn có thai” Vết Đao cười sang sảng.
“Mang thai? Thật vậy chăng? Ta sắp làm ba ba?” Lưu Thịnh hưng phấn nói.
“Chiếu cố đệ muội cho tốt, điều này cũng không uổng phí ta vất vả tìm thuốc dẫn cho đệ muội “
Lưu Thịnh nghe vậy vội tỏ vẻ cảm tạ, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Vết Đao ngươi giỏi lắm, ta đối với ngươi trọng tình trọng nghĩa như vậy, thế nhưng ngươi nhẫn tâm muốn đối phó ta?
“Được rồi, đệ muội cũng không còn chuyện, ta còn có việc, đi trước” Vết Đao mở miệng nói.
Lưu Thịnh nói: “Đại ca có việc ta cũng không giữ lại, lần sau có cơ hội đại ca nhớ đến thăm “
Vết Đao gật đầu đi ra ngoài, xoay người nói: “Lần sau qua đây uống rượu mừng” dứt lời, gã cười đi khỏi .
Đợi gã đi rồi, Như Tuyết đi tới bên cạnh gã ta nói: “Hắn không đơn giản, ta nghĩ, hắn chắc chắn sẽ tìm Tô cô nương gây phiền phức” Cô ta có chút lo lắng.
Lưu Thịnh gật đầu nói: “Bây giờ nàng đang mang thai, ta nghĩ ta cũng nên bế quan tu luyện, chỉ có thêm sức mạnh mới có thể đối phó hắn ta, mới có cơ hội báo đáp Tô cô nương bọn họ” Lưu Thịnh cảm khái nói.
Như Tuyết nhìn về phía gã ta gật đầu nói: “Tô cô nương bọn họ lập nên ân đức, Như Tuyết có chết cũng sẽ không quên, chúng ta mặc dù không phải người, nhưng tối thiểu cũng biết, bọn họ đối với chúng ta có tình, tự nhiên chúng ta phải đối với bọn họ có nghĩa, ngươi cứ yên tâm bế quan đi, ta sẽ chiếu cố tốt cho mình” Như Tuyết hiểu chuyện nói.
Lưu Thịnh nhìn về phía Như Tuyết gật đầu nói: “Ta không chỉ báo đáp bọn họ, cũng muốn khiến mình mạnh lên để giúp đỡ họ” còn có, vết Đao nợ gã ta, gã ta nhất định phải đến đòi lại gấp bội, từ nay về sau, Lưu Thịnh sẽ không còn bị gã làm cho tức giận nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.