Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 19: Gửi nuôi?




Vừa mới an ủi xong Tĩnh Nghi, di động của Tô Tiểu Thiến vang lên không đúng lúc, nhìn vào màn hình hiển thị, Tô Tiểu Thiến cầm điện thoại đi vào phòng ngủ nghe.
Năm phút sau.
Tĩnh Nghi nhìn thấy Tô Tiểu Thiến từ trong phòng đi ra, trên mặt đầy vẻ ưu sầu không nhịn được hỏi: “Tiểu Thiến, cậu làm sao vậy?”
“Haizz, không có gì…” Lần này mà không trở về, sợ rằng mẫu thân đại nhân thật sự sẽ từ quê chạy lên đây, phải biết là cô đã từ chối được vài lần rồi, lần trước ba cô nói với cô, mẹ cô bởi vì cô cho người ta leo cây, kết quả nằm trên giường bệnh hết mấy ngày.
“Tĩnh Nghi, buổi chiều mình phải mua vé máy bay trở về quê” Tô Tiểu Thiến buồn bực ngồi xuống sô-pha ể oải nói.
Tĩnh Nghi ngơ ngác, “Trờ về quê? Cậu về quê làm gì?”
“Haizz, chính là cái vụ kia, vụ kia đó mà…” Tô Tiểu Thiến bất đắc dĩ trả lời.
Tĩnh Nghi nghe xong bừng tỉnh hiểu ra, “Cậu là nói, dì lại kêu cậu đi coi mắt?”
Tô Tiểu Thiến gật đầu.
Minh Diệm im lặng nãy giờ mới lên tiếng, “Không được, mẹ không được đi coi mắt người khác, mẹ chỉ thuộc về ba con, không thuộc về bất cứ ai” Nên biết là, cô chỉ có kết hợp cùng với cha nó, nó mới được xuất thế, vả lại không phải bất cứ người đàn ông nào cũng được đâu.
Tô Tiểu Thiến nghe nó nói như vậy, mặt đen hết một nửa, cái gì gọi là thuộc về ba nó? Ba nó rốt cuộc là ai cô cũng không biết.
“Được rồi, con đừng quậy nữa, chút nữa mẹ phải trở về một chuyến, nếu không thì mẹ sẽ làm cho mẹ của mẹ đang sống yên ổn mà tức chết đó” Tô Tiểu Thiến rất hiểu rõ tính khí của mẹ cô.
“Vậy con cũng đi” Minh Diệm hét lên.
“Không thể được” Tô Tiểu Thiến nghĩ cũng không thèm nghĩ cự tuyệt, cô làm sao có thể mang nó trở về, nếu như để mẹ cô biết được, vậy thì chân cô không phải là bị đánh gãy sao?
“Tại sao không được” Minh Diệm rất là tức giận.
Tô Tiểu Thiến than nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: “Mẹ hứa với con, mẹ sẽ không để mắc đến bất cứ người nào hết, nhưng… con nhất định phải ngoan ngoãn đợi ở trong nhà của dì Tĩnh Nghi, cho đến khi mẹ về mới thôi”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Cả hai người cư nhiên lại đồng thời phát ra nghi vấn không sao hiểu nổi.
Tĩnh Nghi: “Cậu muốn mình thu nhận cái đồ quái thai này?”
Tô Tiểu Thiến ừ ừ gật đầu.
Minh Diệm: “Mẹ muốn con ở với cái bà cô ngu ngốc này?”
Tô Tiểu Thiến vẫn ừ ừ gật đầu.
Tĩnh Nghi: (Gào lên) “Mình mới không thèm thu nhận cái thằng nhãi ranh này!”
Minh Diệm: (Khinh bỉ) “Con mới không thèm ở chung với cái bà cô ngu ngốc này!”
Tô Tiểu Thiến đối mặt với sự phản kháng của hai người này, lần đầu tiên trong lịch sử hét lên: “Chịu cũng được, không chịu cũng phải chịu, cứ như vậy đi”
Tô Tiểu Thiến nói xong, xoay người đi vào trong phòng, ba giây sau, cô xách một chiếc túi đi ra, sau đó trong lúc hai người kia còn đang ngơ ngác liền ra khỏi cửa.
Ba phút sau.
“Mẹ…”
“Tô Tiểu Thiến…”
Cả hai người đồng thời đuổi theo, đáng tiếc, Tô Tiểu Thiến sớm đã ngồi lên tắc-xi mà đi.
“Hứ” Minh Diệm ngẩng đầu nhìn Tĩnh Nghi một cái, sau đó lại hứ một tiếng.
Tĩnh Nghi khinh thường nhìn đầu thằng nhãi ranh chỉ ngang tới ngực mình, cũng hứ một tiếng.
Hứ
Hứ
Hứ
Hứ
Cũng không biết là hứ được bao lâu, chỉ biết càng hứ càng hết hơi, Tĩnh Nghi chỉ đành bất đắc dĩ mở miệng, “Hứ cái gì mà hứ, còn hứ là trời tối luôn đó, đi thôi.”
“Đi đâu?” Minh Diệm hỏi.
“Đương nhiên là trở về nhà rồi” Tĩnh Nghi trả lời theo lẽ đương nhiên.
“Nhưng mà… nhưng mà…” Cửa bị khoá rồi, nó lại không có chìa khoá?
Tĩnh Nghi không nói lời thứ hai, kéo tay nó ngoắc một chiếc tắc-xi, sau đó liền tống nó vào, “Đương nhiên là đến nhà tao, bác tài làm phiền đến đường XXX”
Hai ‘kẻ thù’ làm thế nào mà sống qua được hai ngày này đây? Tô Tiểu Thiến ngồi trên máy bay vô cùng lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.