Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 27: Người chim




Trong con hẻm nhỏ tối tăm ẩm ướt, truyền đến một loạt tiếng bước chân, bước chân đó vội vã rối loạn, kèm theo từng đợt thở dốc.
Tô Tiểu Thiến thở hồng hộc, tốc độ bước chân cũng càng lúc càng chậm lại, chính vào lúc này, phía trước bỗng có một đầu ngõ hẻm, Tô Tiểu Thiến nghĩ cũng không thèm nghĩ liền xông thẳng qua đó…
Đột nhiên chạy vào chỗ tối tăm lại đón nhận được màu xanh lục chói mắt, Tô Tiểu Thiến trong một lúc không thích ứng kịp, chỉ đành nhắm chặt mắt lại, đợi khoảng vài giây, cô mới từ từ mở mắt ra.
Trời ơi…
Cô sao lại chạy ngược trở lại rồi?
Mà còn…
Bên ngoài toàn bộ đều là thị vệ xanh lục, trong tay bọn họ cầm binh khí sắt bén, trên mặt của tất cả bọn họ chỉ còn lại một con mắt, một cái miệng, bọn họ đều vui vẻ tươi cười nhìn cô, xem cô giống như là một con khỉ để đùa giỡn.
“Các… các người…” Tô Tiểu Thiến càng căng thẳng hơn, trời ơi, bây giờ phải làm sao đây?
“Ả có một đôi mắt thật đẹp.”
Trong đám người không biết ai mở lời trước, sau đó đám người xanh lục bắt đầu bồn chồn không yên, ả có đôi mắt đẹp, ả có một đôi mắt thật đẹp…
Chính vào lúc này, các binh sĩ đột nhiên tránh ra nhường đường, sau đó một người đàn ông đi đến, người đàn ông này tuy rằng ngũ quan nguyên vẹn, nhưng trong mắt y lại hiện rõ sự tà ác, trong lòng Tô Tiểu Thiến bắt đầu bất an lên, cái người này lẽ nào chính là Tư tế Đại nhân trong truyền thuyết?
“Chào mừng ngươi đến với dị không gian, mắt của người đẹp thật.” Người đàn ông đó mỉm cười một cách đáng sợ.
“Các người… các người muốn làm cái gì?” Tô Tiểu Thiến muốn lùi về phía sau, nhưng các binh sĩ phía sau đều chỉa trường đao bén nhọn lên, chỉ cần cô mà còn lùi nữa, những lưỡi đao sắt bén đó sẽ xuyên qua lồng ngực cô.
“Mắt của ngươi thật đẹp, là màu đen đẹp nhất mà ta từng thấy qua, ta nghĩ… Tư tế Đại nhân nhất định sẽ rất thích đó.” Người đàn ông đó nói từng câu từng chữ một.
“Móc mắt của ả ra cho ta.” Người đàn ông đó nói ra câu này không hề có bất cứ một tia ấm áp nào.
Các binh sĩ xung quanh nghe được mệnh lệnh, bắt đầu tiến lại gần cô từng bước từng bước một, trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười vui mừng khi thấy người khác gặp hoạ.
“Đừng nha, đừng mà.” Chân của Tô Tiểu Thiến mềm nhũn té xuống đất, cô không muốn chết, ai đến cứu cô đi? Ai đến cứu cô với!
Đúng vào lúc này, chú bồ câu trong lòng cô đột nhiên giãy giụa ra khỏi cái ôm của cô, bay thẳng lên không trung.
“Ê, mày…” đừng có đi, ba chữ này còn chưa kịp nói ra, trong không trung bỗng nhiên phát ánh sáng màu trắng chói mắt, ánh sáng này xoẹt qua làm cho mọi người đều không thể mở mắt ra được.
Sau vài phút, ánh sáng càng lúc càng mờ, lúc này Tô Tiểu Thiến mới dám mở đôi mắt ra.
“Á…” Tô Tiểu Thiến lại một lần nữa phát ra tiếng la thất thanh kinh khủng.
“Người… người… người chim.” Tô Tiểu Thiến đôi mắt mở lớn, ngón tay run rẩy chỉ lên không trung, kia là một người đàn ông đẹp biết bao, mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt màu xanh ngọc bích, còn có một đôi cánh như thiên sứ nữa.
Tô Tiểu Thiến còn chưa cảm thán xong, tất cả binh sĩ bao gồm cả người đàn ông kia, toàn bộ quăng bỏ vũ khí, toàn thân run rẩy bò trên mặt đất, trong miệng không ngừng nói: “Tư tế Đại nhân vạn tuế, Tư tế Đại nhân vạn tuế.”
Tư tế Đại nhân?
Chú bồ câu hồi nãy là…
Tư… Tư tế Đại nhân… ăn thịt người? Tô Tiểu Thiến kinh ngạc một tiếng, không có chí khí liền xỉu luôn.
Y bay chầm chậm xuống mặt đất, ôm lấy cô đang hôn mê, khẽ nói: “Nàng thật là một cô nhóc dễ thương” nói xong, y vỗ cánh bay về phía Lục Bảo (*).
( (*) Lục Bảo: Lục là xanh lá, Bảo là lô-cốt… => Lô-cốt màu xanh lá =)), nghe sặc mùi quân sự hen… Tóm lại cứ hiểu là căn cứ, hang ổ hay chỗ ở…)
*********************
Ở độ cao 5.000 mét.
“Chiếc máy bay này phải bay bao lâu nữa vậy hả?” Minh Diệm bất mãn kêu ca.
Tĩnh Nghi mặt đầy vạch đen, nén tức giận xuống, cô xoay người thấp giọng nói “Tiểu quỷ, mày có thể câm miệng được không vậy.” Phải biết là, cô là một cô gái hoàn mỹ, lần này phải trả tiền ngồi khoan hạng nhất cô đã không nói, cái tên tiểu quỷ này lại còn cứ la lối om sòm nữa, điều này đã hứng chịu không biết bao nhiêu ánh mắt bất mãn.
“Cô ơi, vị khách bên kia xin con cô ngoan ngoãn một chút đừng làm ồn nữa.” Cô tiếp viên hàng không giọng nói ngọt ngào nhắc nhở lần thứ N.
Tĩnh Nghi xấu hổ gật đầu, lần này mà tìm được Tô Tiểu Thiến, cô nhất định phải nói với cô ấy, kiếp này, kiếp sau sau nữa, cô cũng không muốn ở cùng một chỗ với thằng tiểu quỷ này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.