Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 4: Quái thai




Tô Tiểu Thiến vươn vai, ý… ngừng 1 giây, cô theo bản năng sờ vết thương vừa mới phẫu thuật lúc nãy, ở chỗ đó đã trơn láng giống như đậu hũ, sớm đã không còn vết tích.
Tô Tiểu Thiến thở dài một tiếng, cô thà rằng vết thương không biến mất, từ nhỏ đến lớn, cô đã không giống như người khác, cô có thể nhìn thấy oan hồn vừa chết, có thể nhìn thấy được những thứ kỳ quái, mà ly kỳ hơn nữa là những vết thương trên người cô có thể chỉ sau nửa tiếng thì biến mất tăm mất tích.
Cô vừa mới nghĩ, nếu như vết thương này lưu lại thời gian lâu một chút, vậy thì cô cũng sẽ giống như những người bình thường khác, nhưng mà… điều này rốt cuộc cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Sau khi bác sĩ nhận được tin về cái quái thai từ y tá, vội vàng hạ lệnh trục khách (đuổi người), lý do là, giường bệnh có hạn, người chờ sinh thì quá nhiều, Tô Tiểu Thiến buồn bực đứng ngoài cổng bệnh viện, cô quay đầu nhìn cái bệnh viện này, khốn kiếp, thật quá đáng mà, cô mới vừa sinh con xong, không thông cảm thì cũng thôi đi, còn dám đuổi cô đi? Đuổi cô đi cũng thôi đi, đã vậy còn nói con trai của cô là quái thai, hứ, các người mới là quái nhân!
Sau khi Tô Tiểu Thiến trút hết bực bội, chỉ đành buồn bực ẵm bảo bảo rời khỏi chỗ này, à… còn phải đi mua tả giấy chống ẩm nữa, nghĩ đến đây cô ẵm đứa con trai vừa mới sinh đi siêu thị.
Một tiếng sau.
Ý, bảo bảo này thật kỳ lạ, tại sao không khóc không quấy? Tô Tiểu Thiến đặt nó xuống giường của mình nhìn nó chăm chú, bỏ đi, cũng đã hơn mấy tiếng rồi, tranh thủ thời gian pha ít sữa bột cho nó bú.
Cái gì? Mọi người muốn cô dùng sữa mẹ? Làm sao có thể được, cô vẫn còn là xử nữ, làm sao có thể có sữa được chứ, nếu như không phải trong nhà có thêm một tên nhóc con, cô cùng lắm cũng sẽ cho rằng mình đang nằm mơ mà thôi.
Thử nhiệt độ một chút, cảm thấy cũng tạm được rồi, Tô Tiểu Thiến mới đi chậm rãi đến, “Nào, cục cưng chúng ta ăn cơm thôi” Sau đó cười ha ha đút núm bình sữa vào cái miệng nhỏ nhắn của nó, nhưng đột nhiên nó lại lật người, đưa cái mông nhỏ tròn vô cô.
Cái gì? Xoay người? Có lầm không vậy? Đứa trẻ vừa mới ra đời biết nghiêng người sao? Tô Tiểu Thiến dụi mắt một lần nữa nhìn lại, nhưng phát hiện nó đang nhắm mắt nằm ngay ngắn.
Tô Tiểu Thiến thở dài một tiếng, cô đã nói mà, đứa trẻ vừa mới sinh làm sao có thể xoay người chứ, nhất định là vừa nãy là vì cô mệt mỏi thôi, bỏ đi, nó không đói, cô vẫn là đi làm việc nhà trước đã.
Một tiếng sau.
Mắt nhìn căn phòng được lau chùi vệ sinh sạch sẽ, cô bóp bóp đôi vai mỏi nhừ, Tô Tiểu Thiến vô tình liếc nhìn đồng hồ, thời gian trên đó nói cho cô biết đã hơn 1 tiếng rồi, cộng lại thời gian trước sau cũng đã 3, 4 tiếng, vậy mà đứa trẻ này sao vẫn không quấy không khóc?
Không lo nữa, nó không đói, cô thì đói đây, xếp xong chiếc áo cuối cùng, Tô Tiểu Thiến mở tủ lạnh cầm thức ăn đi vào nhà bếp, sau một trận lạch cạch loảng xoảng, cả căn phòng tràn ngập mùi thơm.
Vừa cầm chén cơm Tô Tiểu Thiến nghĩ ngợi một chút, vẫn là cho bé bú trước, tốt xấu gì cũng là từ bụng cô mà đi ra, bất luận là thịt, hay là xì hơi (đánh rắm), đều là của cô không phải sao?
Lại một lần nữa bò bên cạnh giường cười ha ha dỗ dành nó, “Ngoan, cục cưng bú sữa nào”
Tô Tiểu Thiến thấy nó không có phản ứng, lại nhìn bình sữa, cô lại một lần nữa thử nhiệt độ, dù sao cũng là lần đầu tiên đút cho một đứa trẻ, cô vừa định gọi một lần nữa, thì bỗng nghe được một tiếng: “Mẹ à, mẹ có thể đừng làm phiền con ngủ được không?”
“Không phải mẹ muốn làm phiền con, mà là con nên ăn…” Tô Tiểu Thiến ngẩn người ra, cô đang cùng với ai nói chuyện vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.