Tô Tiểu
Thiến chậm rề rề ngồi xuống, lúc này trên trán cô đã túa ra từng giọt
từng giọt mồ hôi, sau một hồi, ngón tay mảnh dẻ run rẩy của cô đặt lên
dây dàn…
Cô giơ ngón trỏ gảy nhẹ dây đàn đầu tiên…
Mọi người ngừng hô hấp, bọn họ đều tin tưởng người mà Minh Huyền trưởng lão xem trọng nhất định không đơn giản!
“%@* %*@ %**@* %@ %*@* %8 %@ %”Sau một trận đàn loạn xạ, toàn bộ mọi người đều dùng tay bịt lại lỗ tai, ồn quá đi, ồn chết đi, đây mà gọi là tiếng đàn tuyệt mỹ à, thật sự chính
là tiếng đàn đoạt mệnh mà!
Một khúc kết thúc, sắc mặt mọi người đều khó coi, thậm chí có một số người còn có triệu chứng môn mửa.
Trong lòng
cô lúc này cũng chịu không nổi khinh bỉ bản thân, má ơi, đây quả thật
khó nghe quá chừng luôn! Kiếp này cô cũng sẽ không rờ tới cái thứ này
nữa.
“Tô thị nữ cái này gọi là ý gì?” Đôi mắt tím của Lê Ngạo loé sáng nén không được ý cười.
Tô Tiểu Thiến ngượng ngùng đứng lên, cười ha hả vài cái, nhưng mà nụ cười này còn khó coi hơn khóc, “Hồi Minh Vương, à… cái này cái này gọi là khúc Đấu Ngưu” Cô cười toe toét.
Lê Ngạo nhíu mày, khúc Đấu Ngưu? “Vậy sao? Vậy các vị nói thử xem ‘khúc Đấu Ngưu’ này thế nào?”
“À..” Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sắc mặt khó xử đã nói lên sự thật, nhưng vẫn không có ai dám mở miệng.
Tô Tiểu Thiến thấy tình hình không tốt, vội vàng nói: “Khúc đàn này tràn đầy tình cảm mãnh liệt, nó biểu đạt sự đấu trí, sục sôi, cùng với tinh thần mãi mãi hướng về phía trước” Tô Tiểu Thiến đang bóp méo sự thật một cách tuỳ tiện, trong lòng ai oán
nghĩ, cái nơi này quả thật quá đáng sợ đi, đem cô từ một người ngây ngơ
như vậy biến thành kẻ nói dối bịa chuyện rồi! Vã mồ hôi!
“…?” Im lặng không tiếng động.
Cô thấy mọi
người không ai nói lời nào, chuyển sang lén nhìn người nam nhân ở phía
trên cung điện kia, mà y đang cười như không cười nhìn cô, đôi mắt tím
như hồ nước sâu thẳm nhìn không thấy đáy lại đang phát ra ánh sáng nhàn
nhạt.
Làm sao đây, làm sao đây? Trong phút chốc trong đầu cô đột nhiên hiện ra một câu chuyện ngụ ngôn, bộ quần áo mới của Hoàng đế (1), được rồi, mặc kệ nó, liều một phen vậy.
Cô ho nhẹ một tiếng, có chút căng thẳng nói: “À, khúc nhạc này không phải là… không phải là người bình thường có thể
nghe hiểu được, mà, người có thể nghe hiều nhất định phải có thiên phú
cùng trí tuệ hơn người, nếu không, với cầm nghệ của tôi, Minh Huyền
trưởng lão sao lại đi tiến cử tôi làm thị nữ cho Minh Vương được chứ
đúng không nào!”
Lời của cô vừa dứt, một vị quan thần tuổi tác hơi lớn ở phía dưới nói: “Ừ, chẳng trách, ta nghe được trong khúc nhạc tràn đầy tình cảm mãnh liệt” Bọn họ dù sao cũng rất tin tưởng trưởng lão!
Mọi người
thấy ông nói như vậy, cũng bắt đầu phối hợp, đều nói bản thân có thể
nghe ra tinh thần đấu trí trong khúc nhạc, không còn cách nào, có ai mà
chịu nhận mình trí tuệ thấp đâu chứ?
Ý cười trong mắt Lê Ngạo càng lúc càng đậm, xem ra, cô ấy cũng không phải là kẻ ngu ngốc!
“Không tồi, Tô thị nữ không hổ là người được Minh Huyền trưởng lão tuyển chọn, quả nhiên không giống người thường nha.” Trong lời nóicủa y trong ý có ý.
Tô Tiểu
Thiến miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, sau đó thân thể chậm rãi di chuyển
qua bên cạnh, cô không muốn lại biểu diễn tiếp đâu, nhanh chóng né sang
một bên, tốt nhất có thể tìm được thứ che kín cô càng tốt!
“Ngươi lui xuống đi!” Lê Ngạo lãnh đạm nói.
Tô Tiểu Thiến ngẩng ra một lát, vội vàng nói: “Nô tì cáo lui” Phù, cô cuối cùng cũng có thể rời đi rồi!
(1) Bộ quần áo mới của Hoàng đế: Đây là một câu chuyện cổ của nhà văn
Andersen, chắc mọi người cũng không còn xa lạ gì đối với ông, tác giả
của một loạt truyện cổ tích viết cho thiếu nhi. Mã tóm tắt câu truyện:
Tại một
vương quốc có ông vua thích sưu tầm quần áo, một ngày nọ thì có hai
người lạ tự xưng là thợ dệt có thể dệt ra thứ vải tuyệt đẹp, còn nói là
quần áo may bằng vải này còn có thể kiểm tra ai không làm tròn bổn phận, ngu xuẩn vì những người đó sẽ không nhìn thấy nó cho dù đứng gần đi
chăng nữa. Và ai cũng tin răm rắp, rồi cho dù không nhìn thấy cũng nói
thấy, ngay cả nhà vua cùng vậy. Rồi sau đó, nhà vua cởi sạch đồ, mặc bộ
đồ ‘khi khống’ đi diễu hành khắp nơi… Nhưng rồi ở có một đứa bé thốt
lên: “Nhà vua cởi truồng kìa.” Thế là nhà vua tá hoả vội vàng hồi cung.