Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 66: Gặp mặt




Tại Phàm Gian, uy lực của Thu lão hổ (1) vẫn rất lớn, bên ngoài trời trong xanh, ánh nắng thì lại gay gắt, ngay cả một làn gió nhẹ cũng không có, mặt đất giống như một cái lồng hấp vậy, nóng đến không thể thở nổi, nhưng Tô Tiểu Thiến lại vui vẻ không thôi, đã lâu rồi cô không được hưởng thụ ánh mặt trời dễ chịu như lúc này.
( (1) Thu lão hổ: Theo dân gian Trung Quốc tức chỉ Lập Thu (khoảng 8/8), trong khoảng thời gian này thì thời tiết rất nóng. Thông thường xảy ra vào tháng 8 đến 9.)
Cảm thán một hồi, cô mới nhớ đến con trai mình, vội cầm lấy điện thoại, gọi cho Tĩnh Nghi, những ngày cô không có ở đây, Minh Diệm đã sống ra sao?
Tĩnh Nghi: Ai vậy?
Tiểu Thiến: (Vui mừng) Tĩnh Nghi là mình đây, mình là Tiểu Thiến nè!
Tĩnh Nghi: ……
Tiểu Thiến: Ể? Tĩnh Nghi cậu làm sao vậy?
Tĩnh Nghi: (Sư tử hống) Cậu chết ở chỗ nào vậy? Cậu có biết con trai cậu rất phiền phức hay không hả!
Tiểu Thiến: (Ngoáy lỗ tai muốn thủng một lát, ngữ khí cực kỳ ngại ngùng) Xin lỗi nha, tối nay mời cậu ăn cơm được chứ.
Tĩnh Nghi: Ừm, vậy còn được, còn có tất cả tiền sinh hoạt phí của nó nữa, cậu đều phải đưa cho mình đó nha!
Tiểu Thiến: Được rồi được rồi, đưa cho cậu hết, ờ, đúng rồi, Minh Diệm đâu?
Tĩnh Nghi: (Giọng uể oải) Mình ngày nào cũng đi làm lấy thời gian đâu mà trông coi con cậu chứ, mình gửi nó vào trường rồi, ờ, coi thời gian thì cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, câu đi đón nó đi, nó học ở trường tiểu học Dương Quang, lớp 4-1.
Tiểu Thiến: Sao nó lại học đến lớp 4 lận? (Chiếu theo tuổi tác của nó thì nhiều nhất cũng học lớp 1 thôi chứ?)
Tĩnh Nghi: Ôi trời, cậu đi thì biết liền à, con của cậu đã trở thành vạn người mê trong trường rồi đó, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa!
Bỏ điện thoại xuống Tô Tiểu Thiến vội vã cầm lấy bóp tiền đón tắc-xi đến trường tiểu học Dương Quang.
************
“Minh Diệm, hôm qua tặng cậu sushi ăn có ngon không?” Cô bé nữ sinh có tạo hình công chúa cười hi hi hỏi.
Minh Diệm liếc xéo một cái rồi không thèm ngó ngàng đến nữa.
Cô bé nữ sinh xấu hổ lè lưỡi, nó chính là như vậy, mang thức ăn thì nó trực tiếp nhận lấy, sau đó liền không thèm quan tâm đến các cô, nhưng các cô vẫn như cũ bằng lòng như vậy, nó càng chảnh, các cô càng thích không thôi.
“Trò Minh Diệm” Bỗng có tiếng giáo viên vang lên.
Minh Diệm cực kỳ không tình nguyện ngước mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Lúc này một cô giáo xinh đẹp đi tới, “Tiểu Minh Diệm, bên ngoài có người muốn gặp em đó”
Các nam sinh xung quanh toàn bộ đều khinh thường cô giáo này, cho xin đi, thật sự là không công bằng mà, dựa vào cái gì mà các giáo viên đều đối xử dịu dàng tử tế với nó, dù cho cái thằng nhóc kia không thèm ngó ngàng đếm xỉa, các giáo viên vẫn như cũ không hề tức giận, làm ơn đi, tụi nó cũng muốn được đãi ngộ như vậy.
“Không muốn gặp” Minh Diệm nói một câu cụt ngủn lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Cô giáo cười ha ha nói: “Nhưng cô ấy nói là mẹ của em nha”
“Cái gì?” Minh Diệm giật mình quay đầu lại, trong đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Cô ấy nói là mẹ em”
‘Vèo’ như một làn gió nhẹ, cô giáo vẫn chưa kịp phản ứng, nó đã rời khỏi phòng học.
Ánh mặt trời bên ngoài thật chói mắt, nhưng Tô Thiểu Thiến lại cười rất xán lạn, Minh Diệm chạy với tốc độ nhanh chóng ra ngoài, nó ngây người nhìn Tô Tiểu Thiến đã lâu không gặp, mũi của nó bắt đầu cay cay, chết tiệt mà, nó cư nhiên lại khóc.
“Minh Diệm – - -” Tô Tiểu Thiến vội vàng đi lên phía trước nhìn Minh Diệm đang đứng ngây người tại chỗ, đã lâu không gặp nó lại trắng ra rồi, cái thằng nhóc này hình như cao hơn rồi.
“Mẹ già” Minh Diệm cuối cùng cũng cầm không được bổ nhào vào lòng cô.
“Xin lỗi con, mẹ già làm con phải lo lắng rồi, xin lỗi” Tô Tiểu Thiến cảm nhận được sự run rẩy của nó, trong lòng bỗng chốc vô cùng đau đớn.
“Ý, con hình như cao hơn rồi nha” Tô Tiểu Thiến vuốt đầu nó nói.
Minh Diệm liếc xéo một cái, “Ngu ngốc, con có chỗ nào cao chứ, mẹ không biết đây đã là cực hạn rồi sao, ngốc”
Tô Tiểu Thiến ngớ người nhìn nó không hé môi nữa.
Minh Diệm không hiểu vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Tô Tiểu Thiến nhíu mày, lầm bầm: “Sao lời lẽ của con với cái tên biến thái đó giống y chan nhau vậy, hơn nữa, nếu tỉ mỉ nhìn lại, sao tướng mạo hai người lại giống y như khuôn đúc như vậy chứ” Lúc này cô không thể không để ý, ‘đứa con trai này’ và tên biến thái kia quả thật là giống y chan nhau luôn.
Minh Diệm cười, “Mẹ là heo hả, con là con của mẹ, người là chồng của mẹ, con đương nhiên phải giống người như khuôn đúc rồi”
Tô Tiểu Thiến nghe xong lập tức nhảy tránh xa nó một mét, run rẩy nói: “Mẹ từng thề rằng sẽ không gả cho ma, càng không gả cho cái tên biến thái đó” Nghĩ đến cái tên đó da gà da vịt của cô nổi lên hết trơn.
“Cái gì mà cái tên biến thái? Người là chồng của mẹ đó, là lão tử (= một cách gọi của cha) của con”
Tô Tiểu Thiến liếc xéo một cái, cái tên đó có cho cô, cô cũng không thèm.
“Mẹ già, lần này một bước con cũng không rời mẹ” Nó không muốn lại phải xa cô, nó nói rồi phải bảo vệ cô.
Tô Tiểu Thiến cúi xuống cười nói, “Con phải đi học mà, sao đi theo mẹ được, hơn nữa, mẹ cũng phải đi làm nữa”
“Không được, con đã nói theo mẹ là theo mẹ, việc này không có cửa thương lượng” Nó nói một cách bá đạo.
Khoé miệng Tô Tiểu Thiến không ngừng giật giật, cô sao lại có cảm giác vừa mới nhảy khỏi một hố lửa, giờ lại giống như tiến vào một hố lửa khác vậy chứ?
Chạng vạng tối, bọn cô ngồi ở một nhà hàng mở bên cạnh bờ hồ, đôi mắt Tô Tiểu Thiến không chớp ngước nhìn bầu trời kia, ánh tịch dương đỏ rực cả nửa vùng trời, làm cho mặt hồ phía xa như phớt lên một tầng rực lửa. Nước hồ trước mặt, đang nhuốm xanh rờn, rong trong hồ bắt đầu sinh sôi nảy nở, phủ khắp trong nước, giống như muốn che lấp đi tàn dư mà mùa Đông để lại.
“Ê, cậu nhìn cái gì mà nhập tâm đến vậy?” Tĩnh Nghi nhấp một ngụm cà-phê nói.
Tô Tiểu Thiến than nhẹ một tiếng, “Cậu không biết chứ, trong khoảng thời gian mà mình rời khỏi này xảy ra rất nhiều chuyện, cho dù là trong bức tranh, hay là ở Địa Phủ căn bản đều không có cơ hội để thưởng thức cảnh sắc đẹp đẽ như vậy.”
“Ờ, vậy Địa Phủ nó ra sao vậy? Cậu có gặp Minh Vương chưa? Ờ, vậy ông Minh Vương đó có đẹp trai không?” Tĩnh Nghi bỗng nói một cách vô cùng hưng phấn.
Tô Tiểu Thiến nghe xong, nhấp vội một ngụm nước lọc, “Đầu tiên, Địa Phủ rất khủng bố, khắp nơi đầy màu đỏ của máu, thứ hai, y một chút cũng không đẹp trai, mà còn siêu cấp biến thái nữa”
Tĩnh Nghi bị biểu tình kích động của cô làm cho ngây ra, không đẹp thì không đẹp, mắc mớ gì kích động dữ vậy?
“Nếu như lão tử của con không đẹp, vậy thì cả thế giới này thật sự không có trai đẹp rồi” Minh Diệm đầu cũng không ngẩng lên nói.
“……?” Tô Tiểu Thiến câm nín.
Đột nhiên, Tô Tiểu Thiến nghĩ đến cái gì đó, vội nói: “Minh Diệm, con có biết Hoa Hồn là ai không? Anh ấy sao lại bị nhốt vào cấm địa vậy?”
Minh Diệm nhíu chặt mày một hồi, nói: “Việc này thì con cũng không rõ, từ lúc con có ký ức, Hoa Hồn thúc thúc hình như đã bị nhốt trong cấm địa từ lâu rồi, thậm chí thúc ấy vì sao mà bị nhốt vào đó, việc này con thật sự không biết, Ma Tôn thúc thúc cũng chưa từng nói”
Tô Tiểu Thiến nghe xong, tim liền lập tức khó chịu, Hoa Hồn, anh nhất định phải sống tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.