Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 69:




“Tiểu Thiến ngồi đi” Anh đẩy gọng kính đen trên mũi cười nói.
Tô Tiểu Thiến gật đầu, vội ngồi xuống, “À… trưởng phòng, tôi… tôi…”
“Em không cần nói gì hết, chỉ cần bây giờ em có thể trở lại làm việc là được rồi” Anh không hỏi lý do, chỉ hy vọng có thể được nhìn thấy cô, chỉ muốn dùng quyền lợi của anh để lưu lại cô là được rồi.
Tô Tiểu Thiến bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn đến ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Ừm, tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt, ha… để cho anh phải lo lắng thật sự ngại quá”
“Không cần khách sáo như vậy” Anh không thích cô xa lạ như vậy.
Tô Tiểu Thiến nghe xong vội ngẩng đầu lên nói: “Ừm, tóm lại công việc này đối với tôi rất quan trọng, tôi cũng vô cùng cảm ơn anh có thể để cho tôi ở lại, anh cứ yên tâm, tôi đã nghỉ ngơi lâu rồi, để tôi tăng ca từ từ trả vậy.” Cô thật sự rất ngại.
“Ha ha, em cũng đừng tự trách, cứ coi như nghỉ tết là được” Anh luôn luôn thích tìm cái cớ cho cô.
“À, trưởng phòng, tối nay nếu anh có thời gian, nể mặt ăn bữa cơm nha” Tô Tiểu Thiến xấu hổ nói, tuy cô không muốn giữa cô và anh có bất kỳ quan hệ gì, nhưng người ta đã giúp cô quá nhiều rồi, nếu ngay cả bữa cơm cũng không mời, hình như không phải đạo cho lắm?
“Ha ha, lần sau đi, hai ngày nay công ty sẽ bận lắm” Tiêu Dật cười dịu dàng nói.
Tô Tiểu Thiến gật đầu tỏ ý công việc quan trọng hơn.
“Em nghe tin chưa? Tổng công ty phái đến một vị tổng giám đốc, nghe nói vô cùng tài hoa, trên thông thiên văn dưới biết địa lý (1), các tổng tài đều khâm phục đến sát đất, đồng thời, còn truyền khẩu dụ xuống dưới, nói rằng, tất cả các công ty chi nhánh, đều phải nghe theo lời vị ấy, anh nghĩ vị Boss này nhất định rất đặc biệt, nếu không thì một công ty lớn như vậy cũng sẽ không để cho một người nói gì nghe nấy đâu, cho nên gần đây lãnh đạo các phòng ban đều khá là bận rộn” Tiêu Dật giải thích.
( (1) Trên thông thiên văn, dưới biết địa lý: Tức không có cái gì không biết.)
Tô Tiểu Thiến vội vã gật đầu, thì ra sắp có một nhân vật lớn đến công ty!
Tục ngữ nói, ba người phụ nữ là một cái chợ, vậy một đám phụ nữ, thì chính là n cái chợ rồi, phụ nữ thích tám chuyện hóng hớt là trời sinh, xem đi, mới chưa đầy một ngày, mà cái đám mỹ nữ đều biết được sắp có một nhân vật lớn đến công ty.
Nghe nói, cái vị tổng giám đốc này có đãi ngộ còn cao hơn cả tổng tài (2).
( (2) Đọc đến đây không biết mọi người có thắc mắc giữa ‘tổng giám đốc & tổng tài’ khác nhau chỗ nào??? Ừ, thật ra 2 cái này nói giống cũng giống mà khác thì cũng khác.
Tức nếu như ở ‘một công ty’ thì người lớn nhất công ty đó chính là ‘tổng giám đốc’, cấp dưới của tổng giám đốc chính là giám đốc các phòng ban.
Nhưng nếu quy mô công ty lớn hơn rất nhiều, trở thành ‘tập đoàn’, phía dưới có rất nhiều công ty con, để phân biệt tổng công ty (tức công ty mẹ) với công ty con, vậy thì khi đó người chịu trách nhiệm quản lý công ty con là Tổng giám đốc, còn người chịu trách nhiệm quản lý Tập đoàn là Tổng tài.)
Nghe nói, ba vị tổng tài của tổng công ty gặp vị ấy đều khom lưng cúi đầu.
Nghe nói, vị ấy trên thông thiên văn dưới biết địa lý.
Nghe nói, vị ấy có toàn quyền ở công ty chi nhánh, bất kỳ một câu nói nào của vị ấy, các tổng tài của tổng công ty đều không dám nói từ ‘không’.
Điều quan trong nhất nghe nói là, vị ấy đẹp trai ngời ngời, trời sinh quý khí, bá đạo nhưng không hề che lấp vẻ dịu dàng.
Tô Tiểu Thiến ngáp một cái nhìn Tĩnh Nghi đang thăm dò tin tức.
“Ê, mình nói với cậu nhiều như vậy, cậu rốt cuộc có nghe lọt lỗ tai không vậy?” Tĩnh Nghi không vui hỏi.
Tô Tiểu Thiến bưng ly cà-phê đến trước mặt uống một ngụm, “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói mình, giờ nghỉ trưa của mình đều bị cậu bá chiếm hết rồi, những lời cậu nói với mình đều không phải là những lời vô căn cứ sao?” Cô híp mắt lại hỏi.
Tĩnh Nghi vội ép sát người mình vào tôi, “Cái gì mà vô căn cứ hả, đây đều là những tin tức mà mình đã nghe ngóng không hề dễ dàng gì mà có được đó, lẽ nào cậu không muốn nhìn thấy vị Boss lớn này?”
Tô Tiểu Thiến bất đắc dĩ nằm bò lên bàn, đầu cũng không ngẩng nói: “Điều này liên quan gì đến mình, vị Boss nhỏ nhà mình đã đủ phiền mình lắm rồi, lấy đâu thời gian mà còn lo cho vị Boss lớn của công ty?”
Tĩnh Nghi nghe xong cười như kẻ trộm nói, “Nè, mình nói cho cậu hay, nếu mà vị Boss này là người đàn ông lý tưởng của mình, mình nhất định sẽ đoạt về tay, mà nè, cậu đừng có tranh với mình đó nha, nếu không chớ trách mình trở mặt đó” Tĩnh Nghi vội đặt hàng trước, cứ làm như vị tổng giám đốc này là hàng hoá vậy.
Tô Tiểu Thiến ngước mắt cực kỳ nghiêm túc nói: “Người cậu phải lo lắng không phải là mình, mà là…” Ngón tay cô chỉ về phía người phụ nữ ăn mặc hết sức gợi cảm trong phòng nghỉ, “Vả lại, hễ cứ người đàn ông nào có bộ dáng hơi hơi đẹp trai thì hình như đều là đối tượng lý tưởng trong lòng cậu hết.”
“Nè, cậu muốn chết à.” Tĩnh Nghi bị cô nói như vậy, rất là ngượng, nói như vậy không phải là nói cô là mê trai sao?
Tô Tiểu Thiến thấy cô ấy tức giận, vội tạ lỗi “Xin lỗi, xin lỗi mình sai rồi được chưa? Cậu đừng tức giận nữa nha”
Tĩnh Nghi hất mái tóc nói: “Hứ, lần sau mà cậu còn nói như vậy nữa, coi chừng mình diệt cậu”
************* Đừng phân cách linh dị *************
Ánh bình minh xuyên thấu màn đêm mỏng manh, chiếu ra tia nắng ban mai xán lạn, chào đón một ngày mới.
Tô Tiểu Thiến ngồi trên xe của Tĩnh Nghi hai tay chống má đang nghĩ một số việc, cảnh sắc bên ngoài lướt qua vùn vụt.
“Ê, câu đang nghĩ cái gì vậy?” Tĩnh Nghi vừa lái xe vừa hỏi tâm sự trong lòng của Tô Tiểu Thiến.
Tô Tiểu Thiến bỗng dưng xoay đầu lại nói: “Mình phát hiện dạo này Minh Diệm rất thần bí, mình cũng không biết nó đang làm cái gì nữa?”
Tĩnh Nghi nghe xong cười nhạo cô chuyện bé xé to, “Con trai cậu còn có thể làm ra chuyện gì được? Nó hả, ngày ngày đều được một đám tiểu công chúa hầu hạ như một vị đại gia, cậu còn lo lắng cho nó cái gì?” Cô ấy đã thấy qua được sức hấp dẫn của Minh Diệm, chỉ cần nó mở miệng, thứ nó muốn ngày thứ hai nhất định sẽ có người tặng, cho dù giá tiền có bao nhiêu đi chăng nữa.
Tô Tiểu Thiến than nhẹ một tiếng, cô chính là sợ lần trước cười nhạo nó, khiến nó không vui, haizz, chắc là không có chuyện đó đâu?
Công ty
Các cô vừa mới đến công ty liền phát hiện hôm nay khác với ngày thường, hôm nay nơi này treo đèn kết hoa, hoa tươi trái ngọt lung linh đầy rẫy, Tĩnh Nghi hiếu kỳ lách mình nghe ngóng.
Một phút sau.
“Nè nè, nghe nói cái vị tổng giám đốc thần bí chiều nay sẽ đến công ty đó” Tĩnh Nghi hưng phấn nói ríu rít.
Tô Tiểu Thiến nhún vai không quan tâm đi về phía thang máy, Tĩnh Nghi hoảng hốt một lát rồi đi theo, “Wow, sớm biết hôm nay vị ấy đến, thì mình đã mặc bộ váy công chúa màu hồng rồi, đó là bộ quần áo đẹp nhất của mình đó” Tĩnh Nghi kéo kéo bộ quần áo trên người nói một cách bất mãn.
Tô Tiểu Thiến thấy vậy nhịn không được khẽ cười, cũng không phải là coi mắt, làm ra vẻ long trọng như vậy để làm gì?
Hai người vui vẻ vừa tiến vào phòng làm việc liền phát hiện không khí không bình thường, Tô Tiểu Thiến nhìn một cái liền trợn tròn mắt câm nín, lúc này nơi đây bốn phía sực nức nước hoa, ai nấy cũng cầm lấy đồ trang điểm, quần áo của bọn họ cũng quyến rũ, khêu gợi, đây… đây không phải là vì vị tổng giám đốc kia mà chuẩn bị đó chứ?
Tĩnh Nghi thấy vậy rất tức giận, “Cho xin, bọn họ cũng thật không ra làm sao, đều biết tổng giám đốc hôm nay đến sao không có người nào nói với mình? Hại mình ăn mặc tuỳ tiện như vậy”
Tô Tiểu Thiến vội an ủi nói: “Tĩnh Nghi cậu đừng có như vậy, cậu là bông hoa đặc biệt trong rừng hoa mà, nói không chừng chính nhờ sự đặc biệt này của cậu mà thu hút được vị ấy cũng nên? Vả lại, suy cho cùng tổng giám đốc bộ dáng ra làm sao mọi người cũng đâu có biết, lỡ mà là một ông già xấu đau xấu đớn thì sao?”
Tĩnh Nghi nghe xong, trong lòng bỗng chốc thoải mái hơn một chút, nói cũng đúng, lời đồn dù sao cũng là lời đồn, ai biết vị ấy bộ dáng ra sao, lỡ như xấu muốn chết, có tặng cho cô, cô cũng không thèm!
Trở lại chỗ ngồi, Tô Tiểu Thiến có thói quen bắt đầu chỉnh lý công việc mà hôm nay cần phải làm, mà các mỹ nữ xung quanh đều đang cười hi ha để so độ xinh đẹp, nhằm thu phục vị Boss lớn còn lợi hại còn hơn tổng tài này ngay tại chỗ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.