Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 7: Tốc độ trưởng thành




Mặt trời đỏ rực từ đường chân trời phía đông từ từ nhô lên chiếu xuống những tia nắng chói chang, xua tan đi lớp sương mù âm u đang bao phủ trên mặt đất, Minh Diệm do ánh sáng chói chiếu xuống mà mở mắt.
Nhìn Tô Tiểu Thiến đang ngủ say, Minh Diệm trong lòng rất cảm động, mẹ, lần này, con nhất định sẽ giúp mẹ!
Tô Tiểu Thiến trong mơ thấy mình trúng thưởng lớn, vui mừng cười lớn, nhưng đột nhiên lại có một bàn tay nhỏ xíu mũm mỉm vỗ tới vỗ lui trên mặt cô.
“Tránh ra” Tô Tiểu Thiến nhắm mắt làu bàu một câu, sau đó lại nghiêng người mà ngủ.
“Mẹ ơi, con đói rồi” Minh Diệm nhịn không được hét lên, mẹ của nó rốt cuộc có chút lương tri hay không vậy, nó vẫn còn là một đứa trẻ mà!
“…?”
Mẹ? Con trai? Tô Tiểu Thiến bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy, sau đó nhanh chóng xoay người, ai ngờ sau khi nhìn thấy nó lại bị doạ nhảy dựng lên, loạng choạng té xuống đất.
“Mẹ, mẹ có sao không?” Nhìn ra được, nó vẫn là quan tâm cô.
“Minh… Minh Diệm?” Cô không thể tin hỏi, hoàn toàn quên mất đau đớn.
“Dạ, mẹ, con đói rồi, mẹ đi nấu cơm đi”
“Nhưng mà… nhưng mà con làm thế nào chỉ trong vòng một đêm mà lại lớn như thế này rồi? Cái thân thể này phải là của đứa trẻ 1 tuổi mới đúng?” Tô Tiểu Thiếu không cầm được hoài nghi hỏi.
Minh Diệm ngáp một cái, sau đó nằm xuống nói: “Tốc độ này con còn chê chậm nữa đó, được rồi, mẹ hỏi nhiều quá đi, con trai của mẹ hiện giờ rất đói” Minh Diệm không muốn lại tiếp tục dây dưa với câu hỏi này nữa, chỉ muốn ăn cơm thôi.
Tô Tiểu Thiến liếc nó một cái, cho xin, đối với mẹ mình mà nó có thái độ như vậy sao? Đứa con trai như thế này, cô mới không cần đó.
Nấu cơm xong, Tô Tiểu Thiến cảm thấy bản thân cần phải xin phép công ty tạm nghỉ, nếu không, để cái tên nhóc con này ở nhà, cô cũng không yên tâm, nghĩ đến đây, cô bấm số điện thoại của người bạn thân.
Tô Tiểu Thiến: “A lô, Tĩnh Nghi hả?”
Tĩnh Nghi: (Âm thanh uể oải) “Tô Tiểu Thiến cậu muốn chết hả, mới sáng sớm cậu không chịu để người ta ngủ yên?”
Tô Tiểu Thiến: (ngoáy ngoáy lỗ tai như muốn thủng, nói lời xin lỗi) “Tĩnh Nghi cậu giúp mình xin phép tạm nghỉ nha, mình có việc nên không thể đi làm được.”
Tĩnh Nghi: (Âm thanh lo lắng) “Hả? Cậu bị làm sao? Chỗ nào không được khoẻ?”
Tô Tiểu Thiến: (Cảm động trả lời) “Không có, cậu đừng lo lắng, chỉ là mình có việc, dù sao cũng nhờ cậu giúp mình nha.”
Tĩnh Nghi: (Nghi hoặc) “Được rồi, vậy cậu chú ý một chút đó.”
Cúp điện thoại, Tô Tiểu Thiến thở dài một tiếng, cô phải làm sao đây, trong một tuần này nó không phải vẫn là một đứa trẻ sao, cô làm sao có thể bỏ mặc nó mà đi làm đây? Nhưng mà không đi làm, cô lấy đâu ra thu nhập đây?
Bất quá, Tô Tiểu Thiến lo lắng như vậy, rõ ràng là quá dư thừa rồi…
Ngày thứ 3
Nó… nó lại lớn nữa rồi? Tô Tiểu Thiến có chút giật mình.
Ngày thứ 4
Nó… nó lại… nó lại cao nữa rồi? Tô Tiểu Thiến bắt đầu khủng hoảng.
Ngày thứ 5
Nó… A… Tô Tiểu Thiến bắt đầu tuyệt vọng.
Ngày thứ 6
Nó… Tô Tiểu Thiến nuốt nước bọt, nhìn Minh Diệm hiện đã cao tới eo cô cuối cùng không chịu nổi ngất đi.
Ngày thứ 7
Tô Tiểu Thiến vô cùng suy sụp nói: “Xin con đó… xin con đừng có lớn nữa…”
Chỉ trong vòng 1 tuần ngắn ngủi, nó đã có được thân thể mà những đứa trẻ khác phải mất 7 năm mới có được, nếu mà cứ theo tốc độ như vậy, vậy thì 1 tháng sau… nó không phải là 30 tuổi sao? Một người 30 tuổi gọi một người 25 tuổi là mẹ, vậy không phải là… ôi trời ơi, Tô Tiểu Thiến lại một lần nữa ngất đi, và trước khi ngất, cô khẩn cầu đừng để cô tỉnh lại nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.