Tô Tiểu
Thiến chỉ nghe thấy gió thổi bên tai càng lúc càng lớn, cô cố gắng mở
đôi mắt, đập vào mắt cô là đám mây trắng nhỏ phía trên đỉnh đầu, chỉ
trong chớp mắt lại biến thành một mảng mây dày trắng xoá, cứ dần dần
tăng lên, trải rộng khắp, che lấp cả bầu trời, đột nhiên, một khối tuyết lớn rơi xuống.
Đây là nơi
nào? Sao lại có tuyết rơi? Tô Tiểu Thiến xoa xoa trán gắng sức ngồi dậy, lúc này trước mắt cô là một mảng trắng xoá căn bản không thể nhìn rõ
trước mắt là gì?
Minh Diệm? Còn có Minh Vương? Phải rồi, cô nhớ là y cũng đi theo.
Cô vội vã
đứng dậy tìm kiếm, nhưng xung quanh ngoài cô ra không còn ai khác, bọn
họ đã đi đâu? Gắng gượng chống đỡ thân thể, cô lê từng bước đi về phía
trước, cô phải làm cho rõ đây là nơi nào? Song chưa đi được mấy bước
trước mắt cô liền tối sầm rồi không biết gì nữa.
Khi tĩnh lại lần nữa thì đang nằm trên giường, cô khẽ rên một tiếng “Đau…” đúng vậy, trên trán cho chút đau nhứt.
“Cô nương, cô không sao chứ?” giọng nói là của một bà lão nhìn khoảng chừng bảy tám chục tuổi.
Tô Tiểu Thiến từ từ ngồi dậy, “Tôi đang ở chỗ nào vậy?” cô nhìn kiến trúc xung quanh, căn nhà này lại có hình tròn, Tô Tiểu
Thiến kinh ngạc không thôi, căn nhà hình tròn không phải sẽ sập sao?
“Cô nương không phải từ nhỏ đã sống ở đây sao?” bà lão hiền từ hỏi lại.
Tô Tiểu Thiến lắc đầu.
“Trừ khi cô là từ thế giới khác rơi vào?” trong mắt lão bà ánh lên sự thương xót.
Tô Tiểu Thiến lần này gật đầu, vội hỏi, “Bà ơi, chỗ này là chỗ nào vậy? Con muốn đi xem thử một chút.”
“Đây là Ma Huyễn Giới” giọng bà lão khàn khàn.
Tô Tiểu Thiến trong phút chốc cảm thấy toàn thân nóng bừng, vội kéo mền ra, sau đó kéo banh cổ áo đi ra bên ngoài.
Nhưng vừa ra đến bên ngoài, Tô Tiểu Thiến hít một ngụm khí, trời ơi, đây rốt cuộc là chuyện gì? Vừa mới vẫn còn tuyết rơi đầy trời, làm sao ngủ một giấc
tỉnh lại liền biến thành mùa hè nóng bức? Hơn nữa, các căn nhà ở đây đều hình tròn…
“Cô nương chớ cảm thấy kỳ lạ, nơi đây một năm bốn mùa không có quy luật, cái này đều phải xem tâm tình của Nữ vương Bệ hạ” bà lão có chút lạc lõng, trong ngữ khí cũng hiện rõ sự tang thương.
“Bà ơi, cái gì mà phải xem tâm tình của nữ vương?” đây là ý gì? Tâm tình với thời tiết thì có liên quan gì?
Bà lão kéo
cô vào nhà, mở một cái hộp sắt giống như cái tủ lạnh, bên trong đều là
khối băng, bà cầm một khối đưa cho cô, sau đó tỏ ý muốn cô ngồi xuống.
Tiếp theo bèn kể cho cô nghe câu chuyện về Ma Huyễn Giới…
Nơi đây được gọi là Ma Huyễn Giới, do một vị Nữ vương Bệ hạ ngự trị trên cao cai
trị, nàng ta có được sự trường sinh bất lão, thanh xuân mãi mãi, nhưng
tính tình nàng ta lại rất cổ quái, chỉ cần nàng ta vui vẻ, cả nước trên
dưới đều là mùa xuân, nhưng nếu nàng ta tức giận liền là mùa hè nóng bức khô hạn, còn như đau lòng thì sẽ là mùa đông, nếu bình thường thì sẽ là mùa thu, nhưng nếu khóc thì sẽ là trời mưa.
Nơi đây còn
là Nữ Tôn Quốc, tất cả nam nhân đều không có địa vị, bọn họ giống như
một món hàng ở chợ vậy bị đem bán đi, nữ nhân có thể tuỳ ý bỏ họ, cũng
có thể mua một người khác.
Nếu mà nữ
vương nhìn trúng người nam sủng nào, liền sẽ được triệu vào Hoàng cung
hưởng thụ phú quý, cũng tương tự như chúng phi tử thời cổ đại.
“Phi tử cổ đại? Bà làm sao biết được phi tử cổ đại là thế nào?” Tô Tiểu Thiến ngắt lời bà truy hỏi.
Bà lão nghe vậy, trên mặt thoáng chốc hiện lên vẻ bi thương, bà trầm mặc vài giây mở miệng nói, “Bởi vì – - – ta gặp phải kỳ ngộ một trăm năm của Ma Huyễn Giới nên bị cuốn vào đây”
“Kỳ ngộ một trăm năm của Ma Huyễn Giới?” Tô Tiểu Thiến nhẩm câu nói này ra chiều suy tư, theo như cô nhớ được
thì cô đuổi theo vào cái động đen không đáy rồi không còn biết gì nữa.
“Cái thế
giới này cứ một trăm năm sẽ mở cửa đến Phàm Gian một lần, phàm là người
vô ý gặp phải đều sẽ bị cuốn vào trong, ta giận dỗi với bạn trai nên mới chạy loạn, ai mà ngờ một lần sa chân rơi vào cái nơi quỷ quái này”
“Vậy bà… bao nhiêu tuổi rồi?” Tô Tiểu Thiến run rẩy hỏi, nếu bà ấy đang lúc yêu đương bị hút vào đây, vậy thì bà ấy hiện giờ không phải đã hơm 100 tuổi rồi sao?
“Ha ha, ta đã 226 tuổi rồi” bà lão mỉm cười.
Tô Tiểu Thiến kinh ngạc bịt lấy miệng, 226 tuổi? Trời ạ, người… người này sao lại có thể sống lâu như vậy?
“Cô không cần giật mình, người nơi đây đều sẽ không chết đi, bất kể
ngươi có già cách mấy, cũng vĩnh viễn không có cách nào chết
đi được, mãi mãi phải chịu những giày vò này, mà ta đã ở đây
hai trăm năm rồi” bà lão than thở.
“Nơi đây
ngoài trừ nữ vương ra, không có ai có thể mãi mãi thanh xuân, những
người nam sủng kia cũng sẽ dần dần cũng già đi, một khi già đi thì sẽ bị trục xuất khỏi Hoàng cung, mà bọn họ cũng sẽ giống như ta ngày một già
đi, nhưng vĩnh viễn không thể chết đi được” bà nói với giọng rất
thương cảm, sự bất tử mãi mãi này, nó còn khó chịu cả hơn cái chết, mỗi
ngày bà đều tưởng nhớ đến người thân ở Phàm Gian, nhưng bà cũng biết
rằng, bọn họ sớm đã không còn ở trên nhân thế rồi.
“Nói như vậy, nơi đây không phải chật kín người luôn sao?”ở Phàm Gian còn có kế hoạch sinh đẻ, người ở nơi đây bất tử, đời sau lại
tiếp tục sinh đẻ, vậy thì nơi đây không phải vô cùng đông đúc chật chội
sao?
Bà lão mỉm cười, “Nha đầu ngốc, cô tưởng rằng nơi đây là Phàm Gian à, Ma Huyễn Giới này không phải đơn giản như cô tưởng đâu, nơi đây rộng lớn đến nỗi cô không thể
tưởng tượng nổi, cho dù bọn ta không có chết đi, mỗi ngày đều có sinh
mệnh mới ra đời, nhưng nơi đây vẫn rất rộng lớn, nữ vương hằng năm đều
sẽ tuyển nam sủng, nên ở những nơi xa xôi kia, những bé trai vừa ra đời
đã bắt đầu được đưa đến nơi đây rồi, để có thể vừa kịp đến nơi đây khi
những đứa trẻ đó đủ mười tám tuổi”
Tô Tiểu
Thiến kinh ngạc không dứt, lâu như thế? Phải đi cả một chặng đường lâu
như thế mới có thể đến được nơi đây sao? Vậy cô hiện giờ là ở nơi rất xa hay là rất gần Hoàng cung đây?
“Bà ơi, con đang ở nơi nào vậy?”
“Ha ha,
cô may mắn giống ta, rơi xuống nơi rất gần với Hoàng cung, nơi đây cái
gì cũng có, phố xá cũng không thua kém gì đường phố ở Phàm Gian, nơi đây mỗi ngày đều tụ tập rất nhiều người, nơi đây rất thú vị” bà lão
cuối cùng cũng nói được một việc làm cho cô tương đối vui vẻ, sự phồn
hoa của nơi này có khi sẽ làm cho cô vơi bớt sự nhớ nhung.
Tô Tiểu
Thiến trong lòng không ngừng cầu nguyện, làm ơn, làm ơn các người đừng
cách tôi quá xa, nhất định phải chờ tôi, tôi nhất định sẽ đi tìm các
người!