Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 93:




Tô Tiểu Thiến được thông báo phải đi hầu hạ người khác, khi cô đang ngồi ngơ ngẩn trên ghế, trong đầu cô đầy ắp những lời nói của Ma Tâm Ái, cũng như con trùng đen nhỏ bị thương kia.
“A Xú à, ta không muốn cô đi” Trình Ma Huyễn hiện giờ đã vô cùng quen thuộc dưới sự hầu hạ của cô, hơn nữa, ở trong cái Hoàng cung này chưa từng có một cô gái nào quát tháo hắn ta giống như cô, (ngoại trừ nữ vương ra).
“Ma Huyễn, anh phải chăm sóc mình cho thật tốt, có thời gian tôi sẽ đến thăm anh.” Tô Tiểu Thiến tuy chướng mắt sự ẻo lả của hắn ta, nhưng ít ra hắn ta đối xử với cô tốt vô cùng, vả lại, khẩu khí của nữ binh này dường như có vẻ không mấy thân thiện, cô không muốn liên luy bất kỳ ai.
“Hu hu, thật chứ? Ta sợ cô đi rồi, sẽ quên ta” Trình Ma Huyễn kéo lấy tay cô vô cùng không nỡ.
Tô Tiểu Thiến trêu chọc nói: “Tôi đi rồi cũng tốt, nữ vương có thể phái một mỹ nữ đến hầu hạ anh, miễn cho anh nửa đêm bị hù doạ mà tỉnh dậy.”
“Ha ha” Trình Ma Huyễn nghe cô nói như vậy, không nhịn được cười lên.
“Được rồi, tôi nhất định sẽ đến thăm anh.” Tô Tiểu Thiến thu thập tay nãi xong, cùng với thị nữ chuyển lời rời đi nơi mà cô đã sống mấy ngày nay.
“A Xú, cô nhớ phải đến thăm ta đó.” Trình Ma Huyễn cực kỳ không nỡ vẫy vẫy tay.
************** Đường phân cách linh dị **************
“Ngươi đi vào đi” Một binh sĩ lạnh lùng dẫn cô đến trước một chiếc cửa nguy nga tráng lệ nói với cô.
Tô Tiểu Thiến trong sự hối thúc của nàng ta, chậm rãi tiến vào, bước chân vào bên trong, Tô Tiểu Thiến lập tức cảm thấy được nhân vật này không đơn giản, bởi vì từ cách trang trí trong căn phòng có thể nhìn ra được.
Cô cực kỳ cẩn thận đi vào, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ ai, vậy gọi cô đến hầu hạ ai đây?
“Á…” Giây tiếp theo Tô Tiểu Thiến không khống chế được hét toáng lên, bởi vì phía sau tấm rèm cửa loé lên một thân ảnh màu đen, lúc này cô đang bị Lê Ngạo bóp lấy cổ, y tức giận hỏi: “Ngươi là ai?”
Tô Tiểu Thiến vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đây… đây không phải là Minh Vương mà cô vẫn đi tìm hay sao?
“Nói” Sức lực bàn tay Lê Ngạo tăng lên thêm rất nhiều, buổi sáng y phát hiện thị nữ trong phòng đều bị điều đi hết, y muốn xem thử xem ả Ma Tâm Ái này muốn giở trò gì, có điều, nhìn thấy cái ả xấu xí này, thì y dường như đã có đáp án rồi.
“Khụ khụ… anh… cái tên biến thái này… tôi… sắp bị anh bóp chết… rồi…” Tô Tiểu Thiến gian khổ cử động đôi tay.
Lê Ngạo khựng lại một lát, tên biến thái? Cái danh xưng này hình như chỉ có một người gọi y như vậy, giây kế tiếp, y vội vàng thả tay ra, Tô Tiểu Thiến “Bịch” một tiếng rơi xuống đất.
Lê Ngạo cúi xuống hỏi: “Ả xấu xí, ngươi là ai?”
Tô Tiểu Thiến lau chùi nước mắt chảy ra, cái tên biến thái này, cho dù cô muốn trả lời, y bóp chặt như thế, cô làm sao mà mở miệng nói chuyện cho được?
“Nói đi” Lê Ngạo rống lên.
“Tôi là Tô Tiểu Thiến nè” Cô sờ vào chiếc cổ nói một cách yếu ớt.
Lê Ngạo khựng lại một lần nữa, Tô ngu ngốc? Bất giác y nâng mặt cô lên, xem xét một cách tỉ mỉ, ừm, ngoài trừ khuôn mặt không phải ra, đôi mắt kia y nhớ rõ.
“Sao ngươi lại biến thành bộ dáng xấu như ma thế này?” Lê Ngạo không vui hỏi.
Tô Tiểu Thiến lườm một cái, “Anh kệ tôi, tôi cũng đâu có gả cho anh, tôi có xấu hay không cũng chả liên quan đến anh” Cái tên đàn ông này cũng nhiều chuyện quá đi thôi.
“Cái này của ngươi gọi là ảnh hưởng đến cảnh quan đô thị” Lê Ngạo nghe thấy lời của cô cũng không biết bản thân tại sao lại tức giận, bỗng dưng không suy nghĩ gầm lên.
Tô Tiểu Thiến bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, tôi là loài người cho dù có ảnh hưởng cảnh quan đô thị cũng là ở Phàm Gian, cũng đâu có làm ảnh hưởng đến cảnh quan ở thế giới ma quỷ chứ
“Khuôn mặt của ngươi, có phải do Ma Tâm Ái làm không?” Lê Ngạo đột nhiên nắm lấy cánh tay cô tức giận hỏi.
“Không phải, không phải đâu, là dịch dung đó” Tô Tiểu Thiến bị y nắm đau quá chỉ đành nói thật ra.
“Dịch dung?”
“Đúng vây, ở nơi này nguy hiểm như vậy, nếu như tôi không làm xấu xí đi chút đánh lạc hướng người khác, vậy thì không phải tôi đã bị quăng vào Thi Ma Uyên từ lâu rồi sao” Tô Tiểu Thiến nói một cách khinh thường.
“Ờ, đúng rồi, anh có gặp qua Minh Diệm chưa? Tôi rất lo cho nó” Tô Tiểu Thiến đột nhiên hỏi.
“Gặp rồi” Y buồn bã trả lời.
“Cái gì, anh gặp rồi, nó đang ở đâu?” Tô Tiểu Thiến vội vàng hỏi.
“Nó bị Ma Tâm Ái biến thành trùng đen rồi” Y thở dài một tiếng, nghĩ đến đây, y liền cực kỳ chán nản.
“Trùng đen…” Tô Tiểu Thiến lẩm bẩm tự nói, trầm mặc vài giây, cô bỗng nhiên nói: “Tôi biết rồi, con trùng đen bị thương kia là Minh Diệm, nó là Minh Diệm” Cô đột nhiên trở nên kích động, bây giờ nghĩ lại cô cuối cùng cũng hiểu được tại sao nó lại khóc rồi, tại sao nó lại nắm chặt lấy ngón tay cô không chịu buông ra, đây nhất định là Minh Diệm đã nhận ra cô, cô, cô sao lại ngu ngốc đến như thế chứ.
“Ngươi gặp nó rồi?” Lê Ngạo vội đỡ cô dậy hỏi.
Tô Tiểu Thiến gật mạnh một cái, thì ra, thì ra nó là Minh Diệm… cô sao lại, cô sao lại không nhận ra được chứ?
“Ngươi bình tĩnh chút đi” Lê Ngạo nhìn thấy sự lo lắng của cô, không cầm được nói, “Ngươi nói cho ta biết vị trí cụ thể, chờ đến tối, ta đem nó cứu ra”
Tô Tiểu Thiến chỉ có thể gật đầu, có điều giây kế tiếp cô vội hỏi “Nhưng cứu ra rồi, nó phải làm sao để phục hồi hình người đây?”
Vấn đề này đích thực đáng để lên án, Lê Ngạo đem những sự việc trải qua từng cái từng cái nói cho cô nghe, khiến cho Tô Tiểu Thiến vốn đã lo lắng nay lại càng lo lắng thêm, nữ vương chêt đất nước diệt vong, nhưng mà, nếu như nữ vương không bằng lòng giải chú, vậy thì…
“Có rồi” Đôi mắt màu tím của Lê Ngạo bỗng chốc loé sáng.
“Gì vậy? Anh có cách gì?”
“Ta có thể lợi dụng ả ta, ả không phải đối với bất kỳ ai cũng thờ ơ lãnh đạm sao? Cho nên, ta nghĩ đến bà ngoại của ả, bà ta chắc sẽ không thật sự nhẫn tâm muốn giết ả đâu?” Lê Ngạo bỗng dưng cười một cách tà ác, xem bộ dáng, ả chỉ hận bà ta vứt bỏ ả, nhưng từ đầu đến cuối ả hoàn toàn không có ý định muốn hại chết bà ngoại của ả.
“Anh nói là, phải tìm bà ngoại trùng đen của cô ta? Nhưng mà… nhưng mà nhiều trùng đen như thế thì biết con nào mới là bà ngoại của cô ta?” Tô Tiểu Thiến chán nản nói.
Lê Ngạo mỉm cười, “Ngươi tưởng rằng mọi người đều ngu ngốc giống như ngươi sao?”
Tô Tiểu Thiến bị y nói như vậy, quả thật là 囧đến cực điểm, “Anh mới ngu đó! Anh mới là đồ ngu ngốc, nếu như anh bằng lòng cưới cô ta, vậy thì tôi cùng Minh Diệm sớm đã không còn ở chỗ này nữa rồi…” Tô Tiểu Thiến nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ngươi đang lẩm bẩm cái gì đó?” Lê Ngạo không vui nhíu mày.
Tô Tiểu thiến nhếch môi cười nói: “Không, không có gì, ừm, vậy… tối nay phải nhờ anh rồi”
Lê Ngạo nghe xong đi thẳng đến bên giường, sau đó nói: “Quét dọn vệ sinh một chút đi”
“…” Có lầm không đó? Bắt cô quét dọn vệ sinh? Bọn họ hiện tại đều là người bị giam cầm nha, y còn có tâm tình bắt cô quét dọn vệ sinh nữa à?
Lê Ngạo nghiêng người nằm xuống, nhắm đôi mắt lại, tìm được cái đồ ngu ngốc này, y cũng không còn lo lắng nữa, Minh Diệm tối nay nhất định phải cứu ra rồi, Ma Tâm Ái, ngươi luôn ngu ngốc như vậy, tối nay, Bổn vương sẽ để ngươi xem một tuồng kịch hay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.