Âm Mưu Em Chồng

Chương 29:




Hạnh giật mình, ánh mắt có chút chột dạ nhìn chằm chằm vào Vy.
_ Sao, tôi nói không đúng à. Cô có cần tôi kể luôn lý lịch của thằng oắt sinh viên mà cô nhờ theo dõi tôi không. Lần sau muốn theo dõi ai nhớ bỏ chút tiền ra mà thuê thám tử chuyên nghiệp mà làm, quả đúng là bọn nhà quê, làm gì cũng tiếc tiền.
Vy vỗ vỗ vai Hạnh rồi đi thẳng. Hạnh khẽ thở phào, cũng may là thám tử cô thuê không bị phát hiện nếu không sau này muốn theo dõi ả tiếp chắc cũng sẽ gặp phải không ít khó khăn., mà cái thằng nhóc Duy này làm ăn kiểu gì thế không biết. Đã không điều tra được chút gì lại còn bị người ta điều tra lại, thật là mất mặt khi mang danh sinh viên đại học.
Cố trấn an lại bản thân, ổn định lại cảm xúc, Hạnh tươi cười như không có chuyện gì xảy ra đi lại bàn ăn. Mọi người đã ăn uống xong xuôi, bên bàn chỉ còn bà Lệ đang lúi húi thu dọn, Hạnh nhanh chóng đi lại, thu dọn bát đũa cùng bà.
_ Con đi bổ hoa quả đi. Để mẹ dọn đống bát đũa này cho.
_ dạ.
Hạnh dừng tay, đi về phía góc bếp, chọn một quả bưởi diễn để bổ. Sau vài thao tác cắt gọt, bóc tách, từng múi bưởi căng tròn được bày đẹp đẽ trên đĩa. Hạnh bên đĩa bưởi lên nhà.
TRên phòng khách, bà nội với Vy đang nói gì đó vui vẻ lắm., ông Đức và Vũ có vẻ không hứng thú, chỉ lười biếng ngồi một góc chăm chú xem phim, nếu cô đoán không nhầm thì đây chính là phim cô dâu tám tuổi, bộ phim dài cả thế kỷ, có khóc một tập hay nhìn nhau một lượt cũng mất nửa tập phim.
_ Con mời nội, mời bố, mời mẹ ăn hoa quả.
_Ừ, để đó đi con.
_ Vy, con ăn múi bưởi này đi, bưởi diễn đó ngọt lắm.
_ dạ.
Vũ ngồi bên nhìn bà cứ chăm chăm, lúc nào cũng VY, một câu cái Vy, hai câu cũng Vy, anh khó chịu đứng dậy nói:
_ Con lên phòng trước đây. Vợ lên phòng với anh luôn nhé.
_ Vâng.
_ Vũ, cậu không ăn bưởi à.Bưởi ngọt lắm.
_ Chán không buồn ăn. Giờ tôi chỉ buồn nôn thôi.
Vy cứng miệng, mặt mày đen lại, ả cười gượng đáp.
_ Ừ. Vậy cậu lên phòng đi.
_ Tất nhiên, không lên ngồi đây để tôi nôn ra đầy nhà luôn à. Nói đoạn anh quay sang Hạnh âu yếm, dịu dàng nói:
_Vợ chồng mình lên phòng dọn đồ đi. Vũ đặc biêt nhấn mạnh hai chữ vợ chồng.
Hạnh nhìn chồng cười cười, quen anh bao lâu đến tận bây giờ cô mới biết rằng chồng mình cũng ác mồm,ác miệng gớm. Không nói thì thôi, chứ một khi đã nói là câu nào câu đấy đều khiến người khác cứng họng. Cô thật muốn hét lên thật to " ông xã em number one"
_ vâng.
_ Vũ định đi đâu à bà. Vy tò mò hỏi.
_ Ừ. Vợ chồng nó tính ra ngoài ở riêng.
_ ở riêng ạ. Sao nhà mình rộng rãi thế này mà phải ra ngoài ở hở bà. Có phải tại cháu mà Vũ với Hạnh phải dọn ra ngoài riêng không ạ.
Câu nói của Vy vừa hay lọt vào tai Vũ, anh nói vọng xuống.
_ Cô nghĩ mình quan trọng vậy à. Bớt ảo tưởng đi. Tôi thích thì tôi đi.
_ Kệ nó đi. Vợ chồng nó muốn ra ngoài ở cho thoải mái. Không liên quan đến con đâu, con đừng bận tâm.
_ dạ. Vy cười dịu dàng. Có trời mới biết sau nụ cười tươi tắn kia lại là một con người có lòng dạ vô cùng thâm hiểm, độc ác.
Ra ngoài ở riêng. Tốt lắm, Hạnh à. Cô tưởng mình thông minh lắm à. Cô cứ đi đi,tôi sẽ khiến cho cô có đường đi mà không có đường trở về. Vy đắc ý cười thầm.
Những ngày đầu khi vợ chồng Vũ dọn a ngoài, Vy tỏ ra vô cùng biết điều, ả một câu nội, hai câu nội, nói chuyện lúc nào cũng chắt nọ, chắt kia, câu nào câu nấy đều ngọt như mía lùi khiến nội vô cùng vui vẻ và yêu quý ả hơn. Không chỉ thấy lòng nội, Vy còn tranh thủ cơ hội Hạnh không có ở nhà cứ xểnh ra cái là kiếm dịp để trò chuyện lấy lòng mẹ Vũ.
Vy khéo lắm, cô ta không như những người khác, ghét ai là nói xấu người đó bằng đựơc. Cô ta không nói xấu Hạnh ngược lại lúc nào cũng khen Hạnh không ngớt lời, khen cô đảm đang, rộng lượng, cao thượng, giàu tình thương, rồi thỉnh thoảng nói vu vơ tự trách bản thân mình độc ác, là kẻ không ra gì khi làm kẻ thứ ba phá vỡ gia đình nhà người khác. Ban đầu, mẹ Vũ cũng mặc kệ, để cô ta muốn nói gì thì nói nhưng càng về sau càng nghe cô ta nói bà càng cảm thấy giả tạo, ghê tớm. Đỉnh điểm là vào buổi trưa, hôm đó Hà NỘi bị cắt điện, bà Lệ bận rộn nấu nướng trong bếp, chạy tới chạy lui mồ hôi tuôn thành ròng chảy ướt đẫm cả áo, Vy đứng bên không giúp gì thì chớ lại cứ luôn miệng nói liên thiên. Bà Lệ tức khí, quạt lại luôn.
_ Lúc cháu làm sao cháu không nghĩ. Cháu lớn rồi chứ có phải trẻ con đâu. Bây giờ có nói thì cũng giải quyết được gì đâu. Nếu cảm thấy bản thân thực sự có lỗi, bác nghĩ cháu nên an phận mà sinh ra đứa bé đừng có tư tưởng hão huyền gì cả, nếu được cháu nên tránh xa vợ chồng thằng Vũ ra, hãy để vợ chồng nó yên ổn. Bác nghĩ cháu đừng nên nói nhiều, tốt nhất là dùng hành động mà chứng minh lời mình nói thì sẽ tốt hơn đó.
Vy hoàn toàn sững sờ trước những lời bà Lệ nói. Thời gian qua, thấy bà Lệ quan tâm, chăm sóc mình chu đáo, cô ta cứ nghĩ bà Lệ đã hoàn toàn bị cô ta thu phục, đứng về phía của mình. Nhưng Vy đâu có ngờ, bà Lệ chỉ là quan tâm đứa cháu trong bụng cũng như không muốn làm trái ý mẹ chồng nên mới miễn cưỡng chăm sóc ả. Chứ tận sâu trong thâm tâm bà Lệ, bà vẫn luôn cảm thấy chán ghét Vy cho dù cô có là mẹ của cháu mình đi chăng nữa.
Nếu có ai đó hỏi trên đời này loại người nào khiến bà chán ghét nhất? Nhất định bà sẽ không chút chần chừ mà trả lời đó chính là kẻ thứ bà, kẻ chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác. Dù vô tình hay cố ý kẻ thứ ba đều là người đáng trách, bạn hãy thứ tượng tưởng mà xem một gia đình đang âm ếm, hạnh phúc với đầy đủ bố mẹ và những thiên thần nhỏ. Đột nhiên một ngày nào đó, một trong hai người đột ngột nói lời chia tay, dứt khoát xoay người rời đi theo tiếng gọi của con tim tội lỗi bỏ lại những đứa con thơ, bơ vơ chới với giữa cuộc sống, ngày ngày phải sống trong sự soi mói, dèm pha của người đời. Thời gian qua đi, người bố, người mẹ đều lần lượt tìm được hạnh phúc cho riêng mình, người tội nghiệp nhất là ai. Đó chính là những đứa trẻ, những đứa trẻ mang trong mình vết thương của quá khứ, vết thương tổn sâu sắc bởi chính người mà chúng yêu thương nhất.
Những ngày sau đó Vy có vẻ an phận hơn, cô ta không còn chăm chăm bên cạnh lấy lòng mẹ Vũ nữa. Những tưởng những lời bà Lệ nói đã khiến Vy cảm thấy áy náy, hối cải nhưng không vào một buổi tối thứ sáu- khoảng 3 tuần sau khi Hạnh và Vũ chuyển ra ngoài sống, Vy lại bắt đầu thực hiện chiêu trò mới.
Gần 11h đêm, chuông điện thoại reo inh ỏi. Hạnh lười biếng lay lay người chồng.
_ Vũ, điện thoại kìa.
_ Kệ đi. Vũ trả lời mà không thèm mở mắt. hơi thở đều đều từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hạnh bất lực nhìn ông chồng lười biếng, vén chăn ngồi dậy. Chuông điện thoại lại reo vang một lần nữa. Hạnh với tay cầm điện thoại, màn hình điện thoại sáng chói trong đêm, dòng chữ " Nội yêu" nổi bật hẳn lên trong đêm tôi.
Liếc nhìn đồng hồ gần 11h đêm, đã khuya lắm rồ, tầm này nội còn gọi điện chắc hẳn phải có việc gì quan trọng lắm. Hạnh vội vàng lay lay người Vũ.
_ Anh Vũ dậy đi.
_ Ừm, Tha cho anh đi mà vợ. Mai anh trả bài bù. Hôm nay anh mệt lắm.
Hạnh ngao ngán nhìn chồng, trong đầu anh cô là người vợ tệ thế sao, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn đó thôi à.
_ Dậy mau. Nội gọi điện đây này.
Nghe đến chữ nội, Vũ liền bật dậy như lò xo, anh gấp gáp hỏi.
_ Có chuyện gì à.
_ EM không biết. Anh điện lại xem sao. Chắc là có chuyện gì gấp nội mới gọi cho anh vào tầm này.
_ ừ.
Vũ nhận lấy điện thoại từ tay Hạnh, anh ấn số nội. sau vài tiếng tút dài quen thuộc, đầu dây bên kia cũng nhấc máy.
_ Nội ạ.
_ ừ.
_ Nội gọi con có việc gì không ạ.
_ Có chữ. Việc gấp lắm. Con mà không giúp là cả đêm nay nội không ngủ được mất.
_ Nội xảy ra chuyện gì ạ. Vũ lo lắng hỏi.
_ NỘi không sao.Chỉ là tự dưng nội thèm ăn dưa muối, cả người bứt dứt không ngủ được. Mà khuya thế này thì làm gì có ai bán, nội nhớ lần trước con cũng mua được dưa muối trong đêm nên gọi điện nhờ con xem sao.
_ Dưa muối bây giờ á nội. Vũ day day trán. Hạnh ngồi bên mở to mắt nhìn Vũ.
_ Ừ. Con đi mua giúp nội được không.
Vũ nhìn đồng hộ, 11h đêm dù không muốn đi ra khỏi nhà chút nào nhưng bà nội đã có nội, phận làm con cháu như anh chẳng lẽ lại không nghe. Thôi thì chẳng mấy khi nội có lời, nhờ anh mua hộ đồ ăn, anh cứ đồng ý cho nội vui vậy. Phận làm con cháu phải biết hiếu thuận với ông bà, cha mẹ, dù chịu cực, chịu khổ chút mà khiến nội vui anh cũng thấy đáng.
_ Vâng. Nội đợi xíu con mang sang cho.
_ Sao vậy anh.
_ Nội bảo nội thèm ăn dưa muối, bảo anh mua sang.
_ Tầm này á.
_ ừ. Vũ nhún vai tỏ vẻ vô tội, hai mắt nhắm tịt, bờ môi mỏng cong cong chu ra như chú cá dọn bể, trông anh lúc này chẳng khác gì đứa trẻ đang làm nũng, đáng yêu vô cùng.
_ EM ngủ đi. Anh đi tí rồi về. Vũ vén chăn đứng dậy đi lại phía tủ quần áo.
_ Thôi để em đi cùng anh luôn.
_ ừ. Vậy em thay đồ đi.
Loanh quanh một hồi, phải đến gần 12h, hai vợ chồng Vũ mới đến được nhà cũ. Sợ làm phiền bố mẹ, Hạnh xuống xe, tra khóa mở cổng cho xe chạy thẳng vào gara.
_ Nội, dưa muối của nội đây.
_ Sao cô lại ở đây. Vũ lạnh mặt hỏi khi nhìn thấy Vy.
_ NỘi khó ngủ nên mình sang nói chuyện cùng.
Vũ không thèm nghe, lướt qua Vy đi đến bên nội.
_ NỘi, để con lấy bát cho nội ăn nhé.
_ Ừ.
Hạnh đứng ngoài liền nhanh chân đi xuống bếp lấy bát lên. Vũ đổ dưa ra bát rồi đưa bát với đũa cho nội. Nội gắp một miếng bỏ vào miệng rồi lại gắp một miếng nữa dưa về phía Vy.
_ Vy ăn thử đi con.
_ Dạ thôi. Vy giả bộ ngượng ngùng.
_ Không phải lúc nãy con kêu thèm sao. Dưa này thằng Vũ nó mua cho con nó mà. Con ăn đi đừng ngại.
Với những người thông minh, lại từng trải đời như vợ chồng Vũ, không quá khó để cả hai nhận ra việc bà nội kêu thèm dưa rồi nhờ anh mua hộ chỉ là cái cơ, thực chất là bà muốn anh đi mua dưa muối cho Vy. Nghĩ đến đây lửa giận trong anh bừng bừng lên, Vũ giận tím mặt đứng phắt dậy, xoay người bỏ ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Hạnh buồn bà nhìn bà, ánh mắt nhuốm đầy sự thất vọng, bi thương,, cổ họng cô khô khốc, đôi môi mấp máy định nói gì nhưng lại thôi. Trái ngược với Vũ, cô không tức giận chỉ im lặng đi ra rồi lặng lẽ khép cửa lại.
Bên trong phòng yên tĩnh, nội thở dài, Vy ngồi bên cạnh dưng dưng nước mắt, nghẹn ngào nói:
_ Nội, con biết nội thương con, thương đứa trẻ trong bụng. Con cũng biết trong cái nhà này người thực sự yêu thương, quan tâm, chăm sóc cho con chỉ có nội mà thôi. Nhưng con không trách ai cả, bởi con biết bản thân con đã sai, ngay từ đầu con đã sai, vì vậy con không có quyền trách móc hay oán thán gì ai cả. Bây giờ con chỉ muốn bản thân sống thật tốt, có thể bình bình an an mà sinh đứa bé ra, sau đó lặng lẽ rời khỏi nơi đây như thế là con hạnh phúc lắm rồi. Nội à, ý tốt của nội con xin nhận nhưng con xin nội, sau này nội đừng làm những việc như vậy nữa trước đây con sống 1 mình con quen rồi đêm hôm có thèm gì con cũng có thể cố gắng nhịn đến sáng được, sau nay nội đừng gọi Vũ sang như thế này nữa. Con sợ Hạnh sẽ không vui rồi vợ chồng lại xích mích với nhau. Như vậy con áy náy lắm.
_ Con vì ai mới phải cực khổ thế này chứ, Để nó làm chút việc cho con cũng đáng.
_ Đừng mà nội. Nội hãy hứa với con đi mà.
NHìn Vy khẩn cầu tha thiết, nội cũng không đành lòng từ chối liền gật đầu.
_Ừ. Thôi con ăn đi rồi đi ngủ.
_ Nội, hôm nay con ngủ với nội nhé.
Nghe thấy Vy muốn ngủ cùng, nội vui sướng, cười híp cả mắt khiến những nếp nhăn xô hết laị.
_ Vũ, Hạnh hai đứa sang lúc nào thế.
_ Bọn con vừa sang bố ạ. Hạnh lễ phép trả lời, Vũ đứng bên không đáp.mặt mày cau có, khó chịu, cả người toát ra khí lạnh khiến người làm bố như ông cũng chẳng dám lại gần chứ đừng nói đến việc hỏi thăm.
Ông Đức kéo Hạnh lại một góc hỏi nhỏ.
_ Có chuyện gì vậy con.
Hạnh cũng chẳng giấu giếm gì ông, cô thành thật kể hết mọi chuyện, đang kể dở thì mẹ chồng cô cũng từ trong phòng đi ra.Hai người nghe cô kể xong cũng giận lắm, nhưng phận làm con ông Đức cũng không thể nào nặng lời với mẹ được, hai vợ chồng già đành quay sang an ủi Hạnh.
_ Con đừng buồn. Để mai bố nói chuyện với bà,. Giờ cũng muộn rồi, hai vợ chồng lên phòng cũ nghỉ tạm đi.
_ Không, bọn con về đây. Vũ nhàn nhạt đáp.
_ Về gì tầm này. Khuya lẳm rồi. Lên tầng nghỉ đi, mai còn đi làm. Bà Lệ giật giật gấu áo rồi nháy mắt đẩy đẩy cô về phía Vũ.
_ Thôi, hôm nay mình ở lại đây đi. Em cũng mệt rồi. Hạnh nói xong liền đi lên tầng.
Vũ thấy Hạnh lên cũng lẽo đẽo theo sau. Lên đến phòng Hạnh đóng sập cửa lại, nằm vật ra giường,, Vũ cũng nằm xuống, vòng tay ôm lấy cô, Hạnh biết nhưng cô cũng mặc kệ chẳng đáp lại. Dù biết anh chẳng có lỗi gì nhưng cô vẫn giận lắm, chẳng muốn nói chuyện với anh một tí nào, lúc này cô chỉ muốn ngồi dậy hét thật to, rồi táng cho anh một cho bõ tức. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ cô nào dám, chỉ đành ôm một bụng tức đi ngủ.
Sáng hôm sau, vừa xuống dưới nhà cô đã đụng phải Vy ở ngay góc bếp. Vy đắc ý nhìn cô, khuôn mặt tràn đầy ý cười.
_ cảm ơn cô, dưa muối ngon lắm.
Hạnh không đáp,khinh bỉ lướt qua Vy.
_ Sao cảm giác tự tay đi mua đồ ăn cho nhân tình của chồng vui chứ hả.
Hạnh vẫn lặng thinh, mặc kệ Vy độc thoại. Ả lúc này có vẻ cay cú nhưng rất nhanh lại trở về dáng vẻ bình thường, lướt qua người cô, đầu hơi cúi xuống thì thầm.
_ Thực ra tôi cũng phải cảm ơn cô, à không cảm ơn đứa con đã ra đi của cô mới đúng. Có lẽ ông trời thương tôi mới khiến nó chết đi, giúp tôi từng bước đi vào ngôi nhà này. Giờ thì hay rồi, cô thấy đó nội cũng đâu có cần cô, thứ nội cần chỉ là đứa chắt nội này thôi. Cô chẳng qua cũng chỉ là người ngoài không máu mủ, ruột thịt thôi. Khôn hồn thì cút ra khỏi đây đi. Vy chậm rãi nhả từng chữ một.
_ Cô. Hạnh tức giận, cuộn tay thành quyền.
Vy cười đắc thắng, kế hoạch thành công ngoài mong đợi. Cô ta thầm nhủ " Quả nhiên Dũng nói đúng, điểm yếu của cô chính là đứa trẻ, chỉ cần đánh trúng điểm yếu này, tôi không tin là tôi không thắng đựơc cô".
Đang chiếm ưu thế, Vy thừa thắng xông lên, ả cay nghiệt nói.
_ Thứ súc sinh đó, chết cũng đang.
Cơn tức giận dâng lên đỉnh điểm, ngọn lửa trong cô bùng cháy, Hạnh điên lên giơ tay định tát cho Vy một phát. Nào ngờ khi cánh tay mới giơ lên không trung liền bị giữ lại.
Vy nhếch mép, cười đểu.
_ Cô muốn đánh tôi à. Đừng có mơ.
Vy vẫn không buông tay Hạnh, hai bàn tay chới với giữa không trung, Hạnh dùng sức cố giãy khỏi tay Vy.
Vy ghé sát tai cô thì thầm.
_Nó chết cũng đáng. Ả cười nụ cười đầy sự giễu cợt và châm chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.