Âm Mưu Em Chồng

Chương 33:




Hạnh nhìn Vy run như cầy sấy thì vui lắm, cô nhếch mép, cầm tay Giao kéo vào trong nhà. Khi đi ngang qua Vy, Giao còn không quên huých vai ả một phát rồi mới bình thản đi vào nhà cùng Hạnh. Phía sau Dũng và Chiến vẫn an nhiên, điềm tĩnh bước vào trong nhà như thường.
Tuy nhiên, khi đi được vài bước, Dũng chợt quay lại, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Vy. Ả không đáp chỉ nhún vai tỏ vẻ không biết. Dũng thấy không hỏi được gì cũng đành quay người theo Hạnh vào trong.
Chị dâu yêu dấu, chị lại định giở trò gì đây?
Vy bần thần đứng nhìn bốn người bước vào. Tên khốn đó, không phải cô đã cho hắn tiền vào Nam rồi sao, sao bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây.
Mặc dù cố tỏ ra bình tĩnh, tuy nhiên trong lòng ả không khỏi lo lắng, không biết tên khốn kia liệu có đột nhiên trở mặt không. Lòng ả rối như tơ vò, cô ta cứ đứng đó lững lự không biết có nên vào không.
Tiếng nội từ trong nhà vọng ra, kéo cô ta thoát khỏi dòng suy nghĩ ngổn ngang. Vy giật mình, cố trấn tĩnh, hít một hơi thật sâu.
Nước đến đâu ta nhảy đến đấy, giặc đến đâu ta chặn đến đó. Tùy cơ ứng biến vậy.
Không sao, chắc hắn không dám nói đâu. Hắn đã nhận tiền của mình rồi cơ mà. Huống chi bằng chứng hắn phạm tội còn ở trong tay mình. Hắn không dám liều vậy đâu.?
Vy tự nhủ, trấn an bản thân.
Tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn đến, VY mở ra xem, tin nhắn vỏn vẹn ba chữ” Đã giải quyết”, cô ta mỉm cười. Đi thôi, vào xem kịch hay thôi nào. Hạnh à, cô còn non và xanh lắm, cô tưởng bắt được người là cô sẽ thắng tôi sao, cô tưởng có thể dễ dàng đuổi tôi ra khỏi cái nhà này sao.
No No.
Con sư tử một khi đã xác định rõ con mồi thì làm gì có chuyện dễ dàng buông tha. Nó nhất định sẽ ngoặm thật chặt cho đến khi con mồi chết mới thôi. Khó khắn lắm tôi mới đưa được chồng cô vào tròng cô nghĩ tôi ngu lắm sao. Để xem, sau hôm nay ai đi, ai ở. Vy cười, một nụ cười ngạo nghễ.
Trong phòng khách, Hạnh, Chiến, Giao đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nội và bố mẹ, thấy Vy bước vào Hạnh vẫn niềm nở chào hỏi.
_ Chị VY, lại đây ngồi đi chị.
Ngoài miệng thì tươi cười vậy thôi chứ kể từ khi biết Vy hại chết con mình, trong lòng cô tràn đầy căm phẫn, cô hận không thể dóc da, dóc thịt của ả ném cho chó ăn, hận không thể quẳng xác ả xuống biển cho cá rỉa. Nhiều khi nghĩ đến đưa con đoản mệnh bị mất oan, trong lòng cô không kiềm được lại khẽ quặn đau, những lúc như thế, trong đầu cô lại bát giác hiện lên một suy nghĩ độc ác, có những lúc cô còn độc ác muốn ra tay đẩy ngã Vy, phá hủy đứa bé trong bụng cô ta như cô ta đã từng hại con cô. Nhưng cô không làm được, lương tâm của cô không cho phép cô làm cái việc độc ác như vậy, cô tin con có ở trên trời có linh thiêng cũng không muốn mẹ nó làm việc ác khiến trời đất không thể dung thứ. Vy sống ác rồi sẽ bị quả báo xứng đáng, và quả báo của cô ta đã tới rồi đây. Cô cứ cười đi, hôm nay sẽ là ngày cuối cùng mà cô được ở trong căn nhà này, ác giả ác báo, tôi sẽ chống mắt lên nhìn cô bị nghiệp quật ra sao.
_ Ừ. Vy lại gần, ngồi xuống ngay cạnh nội, tay phải không ngừng xoa xoa cái bụng đang dần nhú lên. Nội nở nụ cười hiền hậu, xoa xoa bụng cô.
__Hạnh, ai đấy em.
_ À.Đây là bạn thân của em Giao, còn người này, chắc chị cũng quen, em chắc không cần phải giới thiệu đâu nhỉ. Hạnh nói ẩn ý, trong giọng nó có ý châm chọc, chế nhạo.
Vy hết nhìn Hạnh rồi nhìn Chiến ngạc nhiên hỏi.
_ Chúng ta đã gặp nhau rồi à.
_ Hình như là vậy. Chiến không khẳng định cũng chẳng phủ định. Hạnh khẽ cay mày, Vy thì cười cười.
Không hiểu sao khi nhìn thấy Vy cười, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác bất an. Hạnh nhìn Chiến, trong đầu cảm có điều gì đó không đúng lắm trong thái độ của Chiến nhưng chính xác là điều gì thì cô không biết đựơc. Mãi đến sau này, cô mới nhận ra rằng, điều kì lạ đó chính là thái độ điềm tĩnh, bình tĩnh đến lạ thường của Chiến khi gặp mặt người thuê mình, dường như đối với hắn cuộc gặp mặt này không có gì là bất ngờ, nó hoàn toàn nằm trong dự liệu.
_ Vậy à. Xin giới thiệu tôi là Vy, bạn thân của chồng Hạnh.
Hừ, đồ không biết xấu hổ. Giao thầm mắng. Méo ai mà thân được với loại rắn độc như mày, bạn thân éo gì mà lừa lừa lúc bạn say bê luôn cả bạn lên giường, thân thân méo gì mà nhảy vào phá hoại hạnh phúc gia đình người ta rồi lại còn thuê người hại con nuôi của bà đây bị sẩy thai. Rồi mày sẽ bị quả báo thôi con. Bà đây chống mắt lên mà xem mày bị nghiệp quật nha con. Đồ đĩ thõa, mất nết. Giao khinh khỉnh thản nhiên đáp “ Thân thật”.
Phía bên này, Hạnh khẽ nhéo vào eo Chiến một cái thật đau,cô lừ mắt. Chiến có chút sợ hãi, cơ thể khẽ run lên.
_ Kìa Hạnh, mời bạn ăn hoa quả đi chứ cháu.
_Vâng.
_ Giao ăn xoài đi nè em. Xoài bao chua đúng chuẩn khẩu vị của em luôn. Vy cũng không chịu thua, đá xéo lại.
Giao tức tối nhìn Vy, hai mắt như muốn tóe ra tia lửa, nếu ánh mắt có thể giết người, Hạnh cá chắc Vy phải chết hàng trăm lần dưới ánh mắt của cô bạn thân ngổ ngáo này mất. Hạnh ghé sát tai Giao thì thầm.
_ Bình tĩnh, đợi anh Vũ đến. Tao xử nó giúp mày.
Nghĩ đến chốc nữa tự tay lột mặt của con cáo già, Giao liền cảm thấy vui sướng, khoan khoái vô cùng. Cả người trở nên phấn chấn lạ thường. Cô nàng vui sướng, lập tức quay sang trả lễ cho VY.
_ Chị Vy nè, em nghe nói chỗ chị ở trước nhiều cây chó đẻ lắm à.
VY không hiểu ý Giao, ả đưa mắt nhìn cô thăm dò, đang không biết trả lời ra sao mới tốt thì bà nội đột nhiên nói xen vào.
_Đúng rồi đó. CHỗ quê nhà cái VY có nhiều cây đó lắm. Sao cháu biết hay vậy.
Giao cười cười, miệng hơi nhếch lên.
_ À, chuyện là bạn của cháu muốn tìm mua cây này, hôm trước cháu có nói chuyện với Hạnh, anh Vũ đi ngang qua nghe được có mách cháu là nhà chị VY có nhiều lắm nên cháu hởi thôi.
_ Ừ. Chỗ nhà con chắc vẫn còn Vy nhỉ. Nao có vè quê thì mang lên cho cái Giao ít.
_ Vâng, nội.
_ Dạ thôi, con không cần đâu nội. Cô ập ừ muốn nói tiếp nhưng cứ trúc trắc mãi không nói hết câu. Quen biết Giao bao nhiêu năm, vừa nhìn là Hạnh biết Giao định nói gì, chắc có mặt bà nên cô nàng không tiện nói đây mà. Hạnh biết ý, đi đến bên bà tìm cách đánh lạc hướng chú ý, đưa nội ra ngoài.
Tranh thủ lúc nội vắng mặt, Giao mặc kệ bên cạnh còn có Dũng và Chiến, cô thản nhiên đáp. “ Bảo sao mà cô mặt dày như vậy. Hóa ra từ nhỏ nơi lên bên cạnh bầy chó dại nên bị ảnh hưởng bởi bản tính của chó đây mà“ Câu cuối cùng, Giao nhướn người, thì thầm vào tai Vy “ Đúng là bản tính của chó cái, thấy giống đực là động dục, gặp ai cũng giao phối được, không hề biết xấu hổ, liêm sỉ là gì”
VY nghe Giao nói giận tím mặt, hàm răng nghiến chặt lại, hai tay cuộn thành quyền, lửa giận bừng bừng trong người, cả người như muốn phát hỏa tưởng chừng như chỉ cần Giao nói một câu nữa thôi, cô ta sẽ bất chấp tất cả mà xông lên tát cho Giao một phát. Cũng may, trong thời điểm cô mất đi lý trí nhất, tiếng gọi của Dũng đã nhanh chóng kéo cô về thực tại.
_ CHị VY, chị vào trong xem bố mẹ nấu xong chưa đi.
_Ừ. Vy lườm lườm Giao rồi mới đi vào trong
_ Bác gái, có cần con giúp gì không ạ.
_ Không cần đâu. Con cứ ra ngoài đi hai bác làm sắp xong rồi. Mới cả mấy món này hai bác đặc biệt làm cho Hạnh, con cũng không biết khẩu vị của nó nên cũng không làm đựơc đâu.
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng sức sát thương khá nặng nề, cho dù là kẻ ngu cũng nghe ra đựơc ẩn ý trong câu nói chứ đừng nói đến một người thông minh như Vy. Cô ta dù tức nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười tươi, thân thiện như hoa hậu đáp.
_ Vâng. Hai bác nấu đi, cháu ra ngoài đây ạ.
Vốn dĩ, việc nấu ăn trong nhà trước nay đều do Hạnh đảm nhiệm. Nhưng kể từ khi cô chuyển ra ngoài, nhà bếp hoàn toàn được bàn giao cho bà Lệ. Công việc nấu ăn đối với bà Lệ cũng không phải là quá khó khăn, nhưng với cương vị là một người đàn ông mẫu mực, không có khái niệm về vấn đề nội trợ là việc của phụ nữ, vì vậy bất kể lúc nào, chỉ cần ông Đức ở nhà, hai vợ chồng già đều vui vẻ nắm tay nhau vào bếp nấu ăn.
Gần 12h trưa, bữa cơm về cơ bản là hoàn tất, Hạnh cùng với mọi người phụ bố mẹ chồng dọn cơm lên bàn. Bày biện bàn ăn xong cũng vừa hay đúng lúc Vũ đi làm về.
_ Hôm nay có vụ gì mà mọi người tụ họp đông đủ thế.
_ Có chuyện trọng đại lắm anh ạ. Giao vừa sắp đũa vừa nói.
_ Ủa, Giao cũng ở đây à. Người này là.
_ Đây là Chiến bạn em. Anh ý hơi ít nói, anh đừng để bụng.
_ Ừ.
Bữa ăn vui vẻ trôi qua, hình như đã lâu lắm rồi gia đình cô mới cớ được một bữa ăn bình yên. Hạnh nhìn Vy cười nói vui vẻ với nội, cô hừ lạnh, khinh bỉ quay sang Chiến nói nhỏ “ Anh biết mình phải làm gì đúng không”
_ Tôi biết rồi.
Kết thúc bữa ăn, cả nhà ngồi quây quần bên chiếc bàn nhà, Hạnh ngồi cạnh Vũ, tay cô đan vào tay anh, cô nhướn người,kề sát miệng vào tai anh thì thầm “ Em có bất ngờ dành cho anh”
_ Bất ngờ gì vậy. Vũ tò mò hỏi. Hạnh chỉ cười không trả lời.
Mãi cho đến khi, mọi người ngồi ổn định hết vào chỗ. Cô mới đứng dậy thưa gửi đoàng hoàng.
_Cháu thưa nội, con thưa bố, thưa mẹ, con có chuyện muốn nói.
_ Có chuyện gì mà trông con có vẻ nghiêm trọng thế.
_ Thưa bố, con có chuyện muốn thưa, hôm nay tại đây, nhân dịp cả nhà mình có mặt đầy đủ mọi người, con muốn thay con của con đòi lại công bằng,vạch mặt kẻ độc ác đã hại chết đứa bé trong bụng con.
_ Ý con là sao. Chẳng lẽ ý con là việc con sẩy thai là có người cố ý chứ không phải sự cố.
_ Vâng. Và người hại con không ai khác chính là..
Hạnh chưa nói hết câu, Vy đã chen vào.
_ Là con.
Lời Vy vừa thốt ra, ai nấy đều giật mình, hoảng hốt nhìn Vy chằm chằm, bà nội lắp băp nói.
_ Vy, con nói gì vậy.
Dũng nhìn Vy khó hiểu. Ánh mắt cậu nhìn cô như muốn nói “ CÔ điên à, cô bị điên hay sao mà lại đi nhân tội. Cô có biết mình đang nói gì hay không"
Vy vẫn thản nhiên như không phớt lờ ánh mắt của mọi người, ả nhìn Hạnh chằm chằm. Sau vài giây thất thần vì bất ngờ, đại não của Vũ cũng hoạt động trở lại, anh dần ý thức được toàn bộ lời nói của Vy. Lửa giận trong lòng bừng cháy, cảm giác căm hận sục sôi trong lòng, anh điên tiết,hung hăng dùng sức giáng cho Vy một bạt tai.
_ Đồ độc ác, đồ quỷ dữ.
Cái tát bất ngờ từ Vũ khiến cơ thể Vy loạng choạng, cô ngã khuỵa xuống đát, cảm giác nóng rát từ mặt truyền dến, cô uất ức, hai mắt rưng rưng nhìn Vũ.
_ Vũ, cháu làm gì vậy. Có gì từ từ nói. Cháu đánh con bé thế mà được sao.
Thấy nội bênh, Vy tỏ vẻ oan ức, ả gào lên
_ Anh đánh em. Trong mắt anh, em là người ác độc vậy sao. Lúc nào anh cũng vậy, mặc kệ có chuyện gì, dù đúng dù sai anh có bao giờ chịu lắng nghe em giải thích dù chỉ là một câu không. Chẳng lẽ anh chán ghét em đến vậy sao.
_ Đúng vậy, tôi chán ghét cô vô cùng.
_ KHông phải cô vừa thừa nhận đó sao.
_ EM không có, em chỉ là thay Hạnh nói ra điều em ý muốn nói thôi
Lần này cả nhà lại đựơc một phen ngạc nhiên, ai đấy đều trợn to mắt nhìn cô ta chằm chằm.
Vy vừa khóc vừa nói.
_ Con biết, con đã sai khi xen vào gia đình của Vũ. Con cũng biết Hạnh hận con là điều đương nhiên nhưng con không thể ngờ chỉ vì hại con mà Hạnh lại có thể ngang nhiên hại những người vô tội khác để đạt đựơc mục đích. Nếu không phải con sống tốt, trong một lần vô tình cứu anh Chiến đi thì chắc hôm nay con sẽ mang tiếng oan cả đời mất.
_ Cô nói nhăng nói cuội gì thế. Giao quát.
_ Tôi nói không đúng sao, không phải hai người sai người bắt anh Chiến rồi ép anh ấy đến đây vô oan giá họa cho tôi hại chết đứa bé trong bụng Hạnh sao.
_ Rõ ràng là cô hại còn gì. Cô đừng có chối.
_ Tôi không có. Tôi không làm thì sao tôi phải nhận.
Nói đoạn, Vy quay sang nội, nghẹn ngào.
_ Nội, nội phải làm chủ cho con. Con thực sự không có làm, nếu nội không tin nội có thể hỏi anh Chiến đây.
_Anh Chiến, anh mau nói đi. Hạnh đáp, ánh mắt cô chăm chú nhìn Vy.
Nghe nhắc tới tên mình, Chiến đưa mắt nhìn Hạnh, nhìn Vy rồi nhìn quanh mọi người một lượt rồi đột nhiên hắn quỳ sụp xuống.
_ Cô Hạnh, tôi xin lỗi. Tôi không thể làm cái việc bất nhân, bất nghĩa như vậy được. Cô Vy từng cứu tôi một mạng tôi không thể nghe lời cô mà hại cô Vy đựơc.
Trước hành động bất ngờ của Chiến, cô sững người, lắp bắp hỏi.
_Anh Chiến, anh nói gì vậy. Anh.. Không phải....
_ Tôi xin lỗi, số tiền cô đưa tôi, tôi nhất định sẽ kiếm cách để trả lại cho cô.
_Anh muốn chết có phải không. Hay anh cảm thấy bị đánh chưa đủ. Giao quát.
_ Trật tự đi Giao. Dũng gàn.
_ Chuyện này là sao vậy Hạnh.
_Con, con không biết.
_Người do con đưa đến con lại nói không biết là sao.
_Nội, để con hỏi Chiến vài câu đựơc không ạ.
_ ừ.
_Anh Chiến này, tại sao anh lại ở đây, có phải anh bị anh Sáu bắt đến đây không.
_ Đúng.
_ Có phải anh Sáu đã đánh anh không.
_ Đúng.
_Anh có thể cho mọi người xem vết thương chứ.
_ Có thể. Chiến từ từ vạch áo lên, các nốt sưng đỏ lần lượt hiện lên đến chói mắt. Hắn nói.
_Hôm trước, khi tôi đang đi từ nhà ra, tự nhiên bị một đám người xông ra bắt cóc, chúng ép tôi phải đứng ra vu oan cho cô Vy, tôi không chịu chúng liền đánh tôi, đánh cho đến khi tôi đồng ý mới thôi. Mặc dù tôi đã đồng ý với bọn chúng nhưng dù gì lần trước cô Vy đã cứu tôi một mạng tôi cũng không thể nào lấy oán báo ân đựơc, vì vậy tôi mới liều mạng lén báo tin cho cô Vy biết. Mọi chuyện là như vậy đó.
Cô căm phẫn nhìn Chiến, hai mắt đỏ au, Hạnh kích động xông tới túm lấy cổ áo Chiến mà quát.
_Anh đang nói dối., anh mau nói ra sự thật mau lên. Tôi bảo anh nói ra sự thật cơ mà. Anh chán sống rồi phải không.
_Hạnh bỏ anh ta ra đi em. Vũ ôm cô gàn lại.
_Anh ta nói rồi. Em không có, anh phải tin em.
_Anh tin em mà. Dù thiên hạ có nói gì anh cũng tin em. Dù em có giết người ngay trước mặt anh chỉ cần em nói em không giết anh cũng tin em. Bình tĩnh lại đi Hạnh.
_ Em không có, là cô ta, là cô ta hại chết con em.... Huhu..
Trước tình huống bất ngờ, nội và vợ chồng ông Đức đều không biết phải nói sao cho phải. Nội thở dài, xoay người đi vào trong phòng.
_ Thôi, đựơc rồi. Chuyện này đến đây kết thúc đi.
_ Thằng khốn này, mày dám trở mặt, tao nhất định sẽ không cho mày sống yên.
_ Dũng tiễn khách đi con. Còn ba đứa vào phòng bố mẹ nói chuyện.
_Bác, cháu.
_ Đây là việc riêng của gia đình bác. Bác tự biết giải quyết.
Giao dù không chịu nhưng cũng đành hậm hực ra về. Vừa ra khỏi cổng cô lập tức gọi điện cho anh Sáu. Lúc nghe được tin, anh Sáu cũng giận lắm, anh đùng đùng cho người bắt tên Chiến về dần cho hắn một trận thừa sống thiếu chết, cũng may là sau đó Hạnh biết chuyện nên đã đến xin tha cho hắn. Cô thật không hiểu sao trên đời lại có loại người chỉ vì tiền mà bất chấp mạng sống như vậy. Âu cũng là số mạng con người, chuyện cũng đã đành, bây giờ dù cô có ép anh ta về nói lại nội cũng sẽ chẳng tin cô. Thôi thì tha cho hắn một mạng coi như tích đức cho con cô vậy.
Đó là những chuyện của sau này, hiện tại trong phòng bố mẹ Vũ.
_ Hạnh à, bố mẹ thật sự quá thất vọng vì con. Sao con lại có thể làm ra chuyện đó cơ chứ.
Vũ cau mày, tay vẫn đỡ lấy ngừơi Hạnh, anh gắt.
_ Bố, bố nói gì vậy. Con tin Hạnh không có nói dối. Là cô ta mua chuộc người kia.
_Anh đừng có quá đáng nha. Ngừơi là do Hạnh dẫn đến chứ em không có ép. Cũng may anh Chiến không bị tiền làm mờ mắt nếu không nỗi oan này em có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
_ Con không có. Lời con nói đều là sự thật.
_ Con tin vợ con. Giọng anh chắc nịch.
_ Bố, mẹ. Hai người không tin con sao.
Ông Đức thở dài, bà Lệ buồn bã nhìn Hạnh, ánh mắt có chút thất vọng.
_ Đựơc rồi. Bố mẹ tin con có điều... Haizz. Thôi được rồi. Chuyện này đến đây thôi. Sau này đừng nhắc lại nữa.
Nhìn thái độ thất vọng của bố mẹ chồng, Hạnh buồn lắm, nỗi ấm ức trong lòng trào dâng, xưa nay lúc nào bố mẹ chồng cũng tin tưởng cô,lúc nào cũng luôn miệng nói coi cô như con gái trong nhà, nếu đã coi cô như con cái trong nhà tại sao lại không tin tưởng cô chứ.
_Anh chị về cẩn thận.
_Ừ.
Hạnh mở cửa xe định bước lên thì Dũng nói.
_ Chị dâu, em tin chị.
_Cảm ơn. Hạnh mỉm cười.
Vy đứng trên ban công nhìn xe của Vũ rời đi, cô nhấp một ngụm nước cam trong cốc nhấm nháp, vị cam thanh mát, ngọt nhè nhẹ từ từ lan tỏa khắp cơ thể. Vy sảng khoái tận hưởng cảm giác chiến thắng.
Muốn đấu với tôi? Cô còn ngây thơ lắm.
Ting. Chuông báo tin nhắn đến.
"Xuống nhà đi. Tôi muốn gặp cô"
Vy nhíu mày, bực bội vứt điện thoại sang một bên.
Điện thoại lại đổ chuông, lần này không phải là nhắn tin mà là gọi điện.
12 cuộc gọi nhỡ, Vy hoàn toàn không có ý định bắt máy. Đầu dây bên kia có vẻ cũng đoán được, liền soạn một tin nhắn" Cô không xuống thì tôi vào". Tin nhắn chỉ vỏn vẹn 6 chữ ngắn gọn nhưng sức sát thương lại cực kì mạnh.
Quả nhiên, vừa nhận đựơc tin nhắn, Vy đã hoảng hốt nằm bật dậy, vội vàng ra ngoài ban công nhìn ra cổng.
Bóng dáng cao gầy quen thuộc hiện ra dứơi giàn hoa giấy xinh tươi. Vy hoảng sợ, cả người căng cứng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.