12 h đêm, đang say giấc nồng trên chiếc giường ấm áp, đột nhiên lại bị kẻ nào gọi điện thoại đến phá đám, hỏi thì không trả lời, Hạnh tức lắm, cô hắng giọng định chửi cho đầu dây bên kia một trận.
Đúng lúc đó, đầu dây bên kia chợt lên tiếng
_ Là tôi.
Hạnh vốn đang mở miệng thì bị tiếng nói của kia chặn lại, miệng cô mở to ra sững sờ nhìn màn hình điện thoại, rồi như không tin vào mắt mình, Hạnh dụi dụi mắt, vỗ vỗ trán như muốn chứng thực đây không phải là mơ.
_ Là tôi. Đầu dây bên kia lại nói.
Lúc này, Hạnh mới nhận thức đựơc hành động quá lố của bản thân, cũng may là không có ai ở bên nếu không cô sẽ xấu hổ chết mất. Cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể, Hạnh cất giọng đáp.
_ Có chuyện gì không.
_ Hãy hạnh phúc nhé.
Cô đờ người ra trước câu nói của Dũng, phải mất một lúc sau bộ não của cô dường như mới hoạt động bình thường trở lại. Câu nói này của Dũng không phải là có ý, hãy quên đi quá khứ và sống thật hạnh phúc sao. Cô đoán chắc là Vũ đã về nói chuyện gì với Dũng rồi nên cậu mới thay đổi thái độ như vậy. Điều này quả thật là quá tốt đi, cô và cậu có thể làm hòa như thế cuộc sống sau này khi về nhà anh có lẽ sẽ dễ thở hơn nhiều. Nghĩ đến đây trong lòng cô chợt cảm thấy vui vẻ lạ lùng.
_ Chúng ta cùng hạnh phúc nhé.
_ Cảm ơn em.
Kết thúc cuộc điện thoại ngắn ngủi, Hạnh dường như còn không dám tin vào những gì mình vừa nghe và nói. Quả thực sự việc xảy ra quá nhanh và đột ngột, chỉ vài tiếng trước thôi hai người còn đang đối đầu, cạnh khóe nhau, ấy vậy mà giờ đây họ lại có thể bình thản chúc nhau hạnh phúc.
Con người khi vui vẻ nhất cũng chính là lúc họ lơ là cảnh giác nhất, họ chỉ mải đắm chìm trong hạnh phúc nhỏ nhoi đấy mà đâu hay một trận cuồng phong sắp kéo tới cuốn trôi hết mọi thứ, Hạnh cũng vậy phải nói là giờ khắc này đây cô cảm thấy vui sướng vô cùng, cô vui đến nỗi muốn gọi điện ngay tức thì với anh để kể cho anh những gì vừa xảy ra. Tuy nhiên, dù vui sướng đến đâu cô cũng tự mình ý thức được bây giờ đã khá khuya rồi, không nên gọi điện làm phiền anh nghỉ ngơi.
Trằn trọc cả đêm, cuối cùng trời cũng đã hửng sáng. Không vội gọi điện cho anh, Hạnh háo hức soạn một tin nhắn chúc anh buổi sáng tốt lành. Đợi khoảng vài phút, vẫn chưa có tin nhắn hồi đáp, cô thất vọng cất điện thoại lên chiếc bàn ở đầu giừơng, cô đoán chắc anh vẫn chưa dậy. Cũng rất dễ hiểu, thường ngày Vũ hay dậy vào lúc sáu giờ mỗi sáng, trong khi bây giờ mới có bốn rưỡi hơn, anh không rep lại cũng là điều hiển nhiên, dù biết trước là vậy nhưng không hiểu sao cô vẫn hy vọng, trong lòng như có gì đó thôi thúc cô phải làm những việc đó.
6h sáng, Vũ tỉnh dậy, việc đầu tiên anh làm đó chính là gửi tin nhắn cho cô. Thấy màn hình điện thoại hiện thị tin nhắn cô gửi đến, thời gian gửi là 4h35 sáng, anh không khỏi thắc mắc không hiểu sáng nay cô có uống lộn thuốc gì không mà lại dậy sáng như vậy. Bình thường, cô dậy khá là muộn, thường là khi mặt trời đã lên cao, cô mới bất đắc dĩ mắt nhắm, mắt mở uốn éo mãi mới rời đựơc giường. Đâu phải tự nhiên mà các bạn học đặt cho cô cái biệt danh là thánh ngủ đâu, tất cả đều có nguyên nhân của nó cả.
Không để đầu óc phải suy diễn nhiều, anh liền lấy máy, nhấn số gọi điện cho cô. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
_ Alo
_ A Vũ.
Giọng nói cô ấm áp, ngọt ngào như viên kẹo ngọt từ từ tan vào trong cõi lòng anh. Vũ khẽ mỉm cười, áp tai vào máy.
_ Ừ, là anh.
_Em có chuyện này muốn kể với anh nè.
Không đợi anh đáp, cô liền vui vẻ tuôn ra một tràng chữ, không ngừng tra tấn lỗ tai anh. Mới sáng sớm để phải nghe cô lải nhải, Vũ không những không giận ngược lại anh cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng. Anh thích cảm giác này, cảm giác che chở, cảm giác bản thân là bờ vai vững chắc cho cô dựa vài, cảm giác này mới tuyệt làm sao.
******************
Thời gian thấm thoát qua đi, đông qua xuân đến. Chuyện tình cảm của hai người cũng ngày một thắn thiết hơn. Hai bên gia đình cũng không dưới một lần giục cứơi, ấy thế mà cả hai vẫn cứ luôn miệng kêu là còn trẻ, cần phần đấu vì sự nghiệp, vẫn chưa muốn lập gia đình sớm.
Không phải là Vũ không muốn cứơi mà quan trọng là Hạnh chưa muốn. Cô nói tuy cô và Dũng đã làm hòa nhưng trong lòng cô vẫn không yên tâm về Dũng lắm, sở dĩ cô nghĩ như vậy cũng là có lý do của nó cả, trong một lần bất cẩn bé Miu vào phòng Dũng chơi lấy quyển sách cậu để trên đầu giường ra vô tình đánh rơi một tấm ảnh trong đấy ra, mà tấm ảnh đấy lại là tấm ảnh thuở sinh viên của cô, mặt sau tấm ảnh còn có dòng chữ " Em là của tôi". Lúc nhìn thấy tấm ảnh đó cô thấy sốc và bất ngờ vô cùng, vì vậy cô mới mang chuyện này nói với Vũ rồi bàn với anh chuyện rời lại ngày cưới.
Lúc đầu, khi nghe Hạnh nói không muốn cưới Vũ cũng giận lắm nhưng về sau nghe cô nói cũng có lý, anh sâu chuỗi lại những sự việc trong quá khứ liền nhận ra rằng từ trước đến nay Dũng yêu rất nhiều người nhưng chưa từng để hình ai trong máy điện thoại cũng như trong phòng, tất cả đều chỉ là thoáng qua, gặp dịp thì chơi thôi. Duy chỉ có Hạnh là cậu lại để ảnh trong phòng, không chỉ vậy lần trước anh cũng vô tình thấy ảnh của cô trong máy tính của cậu, lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều, cứ nghĩ hai người họ là bạn nên có ảnh là bình thường, giờ nghĩ kĩ lại thì đúng là bất bình thường thật. Vì vậy, trước khi chưa xác định đựơc rõ tình cảm của Dũng anh cũng không muốn liều, một phần vì anh sợ mất đi tình cảm anh em, một phần anh cũng sợ nếu Dũng còn tư tưởng gì đến Hạnh, sau này khi về nhà mình, chắc chắn cô sẽ khó sống, nghĩ đến thái độ của bà nội hôm đó anh đã thấy rùng hết mình.
Hai người cũng đã bàn tĩnh kĩ với nhau, nếu trong 2 năm tới cậu không có bạn gái chính thức, hai sẽ tổ chức đám cưới rồi mua nhà ra ở riêng, tránh những xung đột không đáng có.
Tối thứ 7, sau một tuần làm việc đầy căng thẳng và mệt mỏi, Hạnh lười biếng nằm dài ra giường. Điện thoại di động reo lên, cô uể oải vươn tay với lấy chiếc điện thoại trên chiếc bàn bên cạnh.
Nhìn dòng chữ " Gấu yêu" hiện lên trên màn hình sáng chói, bao nhiêu mệt mỏi, buồn phiền trong lòng bỗng chốc tan tành theo mấy khói. Cô vội vàng ngồi bật dậy, chỉnh sửa lại mái tóc rối bời, lên giây cót lại tinh thần rồi ân nút nghe.
_ Em nghe.
_ Hạnh à, bà nội bảo mai em sang nhà ăn cơm đó. Mai Dũng đưa bạn gái về ra mắt.
_ Thật sao. Hạnh vui sướng hỏi lại.
_ Thật
_ Tốt quá rồi. Tốt quá. Vậy là em yên tâm rồi. Anh cứ yên tâm mai nhất định em sẽ sang sáng làm cô con dâu đảm.
_Anh chỉ mong em đừng phá cái bếp là anh thấy hạnh phúc lắm rồi.
_ Anh đó, đừng có mà xem thường em. Mai em nhất định sẽ khiến anh lác cả mắt.
_Anh lác rồi, em có lấy anh không.
_ Không, anh mà lác, em bỏ anh theo thằng khác. Haha.
_ Em muốn nhìn thấy thằng đó chết thì cứ tự nhiên.
....................
Ngày hôm sau, Hạnh có mặt tại nhà Vũ từ khá sớm. Ngoài phụ giúp mẹ Vũ nấu nướng, cô còn cùng nội đi dạo. Nội nói với cô rất nhiều chuyện, nội nói nội già rồi, đến độ tuổi này rồi, nội cũng chẳng tha thiết gì nữa, chỉ mong sao có thể nhìn thấy chắt nội trước khi nhắm mắt.
Ý nội làm sao cô có thể không hiểu chứ. Nội mong cô với anh có thể về chung một nhà nhanh nhanh sinh cho nội một đứa chắt bụ bẫm. Lúc trước, hai người trì hoãn chuyện cứơi xin là do vấn đề của cậu, nay Dũng cũng có người yêu, chắc hẳn tình cảm của cậu với cô cũng đã chấm dứt hẳn rồi, không còn lý do gì để ngăn cản hai người nữa, cô cũng không còn vấn đề gì phải lo sợ nữa. Nghĩ vậy, cô liền nhỏ nhẹ thưa với nội.
_ Dạ, thưa nội. Nội nói phải lắm. Con với anh Vũ cũng tính sau khi chú Dũng đưa bạn gái về thì sẽ thưa chuyện với gia đình hai bên.
_ Phải vậy chứ. Tốt lắm, tốt lắm. Nội cười, một nụ cười hiền hậu, nụ cười của hạnh phúc.
- Nội ơi, về thôi. Dũng đưa bạn gái về rồi ạ.
_ Mình về nha nội.
_ Ừ, về thôi. Nội nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô, vỗ nhè nhẹ.
Hạnh và Vũ dìu bà từ từ đi về nhà, từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ trong nhà vọng ra.. Vừa thấy bà nội bước vào, mọi người đồng loạt đứng dậy chào.
_ Cháu chào bà ạ..
_ Ừ. Ngồi xuống đi cháu.
_ Ơ, chị Hạnh, chị cũng ở đây sao.
_ Em là..... Hạnh cảm thấy cô gái này có chút quen quen, hình như gặp ở đâu rồi nhưng cô lại không tài nào nhớ nổi người trước mặt mình là ai.
Huyền nhìn vẻ mặt của Hạnh cũng phần nào đoán ra đựơc chị không nhớ cô là ai. Cũng phải thôi Huyền mới vào công ty Hạnh làm đựơc hai hôm, tuy cùng làm trong một bộ phận nhưng cô với Hạnh cũng chỉ có nói chuyện với nhau một lần duy nhất đó là buổi đầu tiên cô đến chào hỏi mọi người. Hạnh không nhớ cô cũng phải, còn cô thân làm người mới lại là nhân viên cấp dứơi nên những người quan trọng như Hạnh cô phải đặc biệt nhớ kỹ, điều này cô đã học hỏi đựơc từ các anh chị đi trước.
Không có vẻ gì là ngại ngùng, Huyền tự tin giới thiệu.
_ Em là Huyền, mới vào công ty đựơc hai hôm, hôm trước em còn đi theo chị Duyên chào hỏi chị đó.
Hạnh " À" lên một tiếng.
_ Là em à. Thật ngại quá hôm đó, chị nhiều việc nên cũng không để ý lắm. Xin lỗi nhé.
_ Không có gì ạ.
_ Người nhà cả mà chị dâu, chị đừng khách sáo. Huyền nghe Dũng nói vậy liền giả bộ e thẹn đứng phía sau lưng cậu, làm bộ dạng ngại ngùng.
Bà nội nghe cháu trai nói vậy liền cười ha hả.
_ Đúng đó, người nhà, người nhà không phải ngại
Vũ nhìn cậu, ánh mắt có chút khinh bỉ,khóe miệng khẽ nhếch lên như muốn nói thằng ranh con biết bà nội mong có chắt nên chọc đúng chỗ ngứa của bà luôn. Bảo sao bà không vui cho được.
Sau ngày Dũng đưa bạn gái về gia mắt gia đình, Vũ và Hạnh cũng lần lượt thưa chuyện với gia đình hai bên. Hai bên bố mẹ vừa nghe thấy anh thưa chuyện cưới xin liền vui vẻ đồng ý, thậm chí gia đình Vũ còn gấp đến nỗi, tối hôm trước anh mới ngỏ lời thưa chuyện, hôm sau gia đình Vũ đã có mặt tại nhà thông gia bàn chuyện cưới xin.
Thời gian dần trôi qua, thoáng cái mà cũng đã đến ngày cứơi của Hạnh và Vũ. Đó là một ngày đẹp trời, gió thổi nhè nhẹ, hòa cùng tiếng nhạc du dương, nhà trai nhà gái nhộn nhịp chúc mừng đôi vợ chồng trẻ.
Giờ rước dâu đến, Vũ nắm tay Hạnh, đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào. Phía dưới khán đài, mọi người thi nhau vỗ tay rồi cùng nhau reo hò " hôn đi, hôn đi" khiến cô đỏ cả mặt. Kết thúc cảnh hôn môi ngọt ngào, anh dịu dàng nắm lấy đôi bàn tay búp măng thon thả của cô, cùng nhau bật nắp chai sâm panh, rồi lại cùng nhau từ từ rót rượu vào từng chiếc ly. Hình ảnh đó đẹp đến mê hồn,hai người như chàng hoàng tử và nàng công chúa bước ra từ trong tranh, cảnh tượng đẹp khiến những người xung quanh phải đắm say không thể dứt ra được.
********
Chớp mắt một cái, mới đó cũng đã đựơc 3 tháng kể từ ngày Hạnh về làm dâu nhà Vũ. Cuộc sống hôn nhân của cô trong ba tháng này phải gọi là hạnh phúc vô cùng, nó ngọt ngào, đằm thắm như hương vị của hũ mật ong lâu năm. Từ bà nội, đến bố rồi đến mẹ ai ai cũng quý mến cô đối xử với cô như con cái trong nhà. Ngày trước khi chưa lấy chồng, cô từng tưởng tượng ra vô số những xung đột giữa mẹ chồng nàng, những cảnh mẹ chồng hành hạ con dâu như trong phim sống chung với mẹ chồng. Nghĩ thôi mà cô cũng rùng hết cả mình. Những lúc đó, cô thường tự mình nghĩ ra cảnh mình sẽ khéo léo ra sao, lấy lòng mẹ chồng ra sao, sẽ cho Vũ thấy cô là một người phụ nữ của gia đình ra sao, sẽ cố gắng như thế nào để Vũ không phải khó xử khi đứng giữa những người phụ nữ mà mình yêu thương. Nhưng từ ngày cô lấy về đây, cô đã thấy bản thân mình hoàn toàn nhầm lẫn, mọi người trong nhà ai nấy đều đối xử với cô vô cùng tốt giống như con cháu trong nhà vậy. Lúc cô làm đúng thì khen ngợi, động viên, lúc cô làm sai có tuy trách mắng nhưng vẫn ân cần chỉ bảo, giúp cô làm tốt mọi việc hơn. cô nhận ra rằng giữa người với người, đặc biệt là người thân trong gia đình điều quan trọng nhất chính là chân thành, chỉ có chân thành mới khiến con người ta gắn kết với nhau, sống vui vẻ hòa thuận với nhau mà thôi.
Ba tháng đối với một đời người nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng mãi đến sau này, cô mới biết rằng ba tháng đó đối với cô chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong những ngày tháng hôn nhân.