Trên chiếc giường nhỏ trong phòng trọ, Hạnh và Vy ngồi dựa lưng vào tường trò chuyện. Bên trong, Linh đang đun nước pha trà, nước sôi, Linh lấy từ phía sau tủ đựng bát một gói thuốc màu trắng, cô đưa mắt nhìn ra ngoài,sau khi xác định chắc chắn hai người kia vẫn đang mải miết nói chuyện, Linh nhanh tay đổ thuốc vào cốc rồi nhanh chóng bỏ trà vào, lấy thìa khuấy đều lên. Thuốc tan, Linh mới thản nhiên đặt lên khay bưng ra ngoài.
Kết thúc câu chuyện, cả Vy và Hạnh đều im lặng. Hạnh im lặng, từ từ suy nghĩ lại những chuyện đã qua.
Tin VY?
Không, cô không hề tin VY, thứ cô tin chính là chứng cứ, là nhân chứng, là một người đáng tin, là một cô gái đáng thương đã bị cô nghi oan.
Vài ngày trước đó, trong một lần đi siêu thị, may mắn làm sao cô lại vô tình gặp được Huyền.
_ Chị Hạnh.
_ Ừ. Em cũng mua đồ ở đây à.
_ Vâng.
_ CHị em mình nói chuyện được chứ.
_ Vâng
…………………..
_ Chị có thể hỏi một chuyện được không, em chắc sẽ không lừa chị chứ.
_ Vâng. Có chuyện gì chị cứ hỏi. Em đảm bảo sẽ không nói dối. Huyền cười. Vẫn nụ cười tươi tắn, trong sáng như ngày nào, nụ cười mang theo sự thân thiện, cởi mở, ấm áp nhập lòng người.
_ Chuyện tài liệu trước đây. Em chắc không phải do em làm chứ.
_ CHị, chị phải tin em. EM tuyệt đối không có làm. Nếu chị không tin em có thể thề cho chị xem. EM…
_ KHông cần đâu, chị tin em. Thế việc tài liệu đó,DŨng có biết không.
_ Biết chứ chị, anh ấy còn giúp em đưa ra ý tưởng để đề xuất lên chị đó.
Trước khi gặp Huyền, trong lòng Hạnh chỉ là những nghi ngờ, những cảm xúc hỗn độn không căn cứ, sau khi gặp Huyền những suy đoán, nghi ngờ trong lòng cô càng hiện lên rõ ràng hơn. KHông còn nghi ngờ gì nữa, kẻ giở trò sau lưng chính là Dũng. Dù vậy, nhưng có một điều mà Hạnh nghĩ mãi vẫn không ra đó là tại sao Dũng lại làm những việc độc ác, thiên địa bất dung đến vậy?
Là yêu cô? Hay là hận cô?
Dù là nguyên nhân nào cô đều thấy vô lý. Chẳng lẽ chỉ vì mấy chuyện tình cảm cá nhận bồng bột thời sinh viên lại có thể khiến con người ta trở nên mù quáng, điên cuồng như vậy sao? Điều này thật khó hiểu? Hay là…
Trong đầu Hạnh chợt lóe lên một suy nghĩ…Hạnh định rút điện thoại từ trong túi ra soạn cho Vũ hỏi thăm chút ít thông tin thì từ trong phòng bếp, Linh bưng tách trà đi ra.
_ Hai chị uống chút trà cho ấm người.
_Ừ. CHị cảm ơn
Linh cười. TRước nụ cười tươi tắn, rạng rỡ của Linh, Hạnh và VY hoàn toàn không chút phòng bị đưa tay nhận lấy tách trà đưa lên miệng uống.
Nước trà ấm nóng, thanh thanh, mát mát từ từ xâm nhập khắp cơ thể, lan tỏa hòa quyện vào từng mạch máu khiến cả người cũng sảng khoái hơn. Hai mắt Hạnh nhíu lại, Vy ngồi bên cũng buồn ngủ không kém, và cứ thế cả hai cứ từ từ nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ sâu.
_ CHị Hạnh.Chị Hạnh…Chị VY, VY …
Linh vừa lay vừa gọi, không ai trả lời, hơi thở đều đặn, sau khi xác định cả hai đã bất tỉnh, Linh mở cửa gọi Dũng vào. Chưa đầy 5 phút sau, Dũng đã có mặt trong phòng bên cạnh còn có 2 người đàn ông, to cao lực lưỡng khác.
_ Đem họ lên xe.
_ Rõ.
_ Anh định làm gì vậy.
__ Tí em sẽ rõ.
DŨng xoay người đi ra ngoài, Linh lon ton chạy theo sau.
XE chạy thẳng đến một căn nhà kho bỏ hoang ở ngoại thành Hà Nội.
_ Đem họ vào, nhốt vào trong kia.
_ Dũng,anh định làm gì vậy. Anh đừng làm em sợ.
_ EM yên tâm. Anh chỉ định chơi đùa với họ chút thôi. Sẽ không sao đâu. Em đừng lo, chẳng phải chuyện này chúng ta đã bàn từ trước rồi sao.
_ Anh nói thật chứ.
_ ừm. CŨng muộn rồi, để anh đưa em về nhé.
_ Dạ.
Sau khi đưa Linh về, Dũng lập tức lái xe trở lại nhà khó. Vừa vào đến cửa, ánh mắt Dũng lập tức biến đổi, ánh mắt cậu trở nên hung tợn hơn, khát máu hơn, điên cuồng hơn. Dũng lạnh giọng ra lệnh.
_ TRông chừng kĩ vào. Nhất định không được để cho kẻ nào bén mảng đến đây.
_ Rõ.
Dặn dò tên đàn em xong xuôi, Dũng cầm chìa khóa đi lên tầng. Cửa phòng mở ra, trên giường, Hạnh và Vy vẫn còn ngủ chưa tỉnh.
Dũng quay lại phía sau nói.
_Làm cho bọn nó tỉnh đi.
_Rõ.
Tên đàn em phía sau tiến tới, lay lay người Hanh và VY.
_ Dậy, dậy đi…dậy….
Hai người vẫn nằm ngủ như chết, không một chút phản ứng. Tên đàn em bất lực đứng dậy, một tên khác từ phía sau tiến tới.
_ Tránh ra.
Dứt lời, hắn cầm nguyên chậu nước lạnh buốt đổ ào vào người cả hai. Nước lạnh thấm buốt cơ thể, từng dây thần kinh trong cơ thể đột ngột đông cứng lại, Hạnh và Vy từ từ mở mắt.
Cả hai mơ màn tỉnh dậy. Cảnh tưởng trước mắt mờ mờ ảo ảo, mọi thứ xung quanh như quay cuồng, lúc ẩn lúc hiện. Trong đôi mắt to, đen lấp láy, hình bóng hai người đàn ông mặc đồ đen hiện lên rõ mồn một.
Hạnh yếu ớt ngồi dậy, cô quay sang vỗ vỗ vào mặt Vy “ Này, chị không sao chứ”
_ KHông sao.
_ Đây là đâu.
_ Xin chào, chúng ta lại gặp lại rồi. Dũng nói.
_ DŨng. Là em sao. Chúng ta đang ở đâu đây. Hạnh hoàn toàn không ý thức đựơc tình cảnh nguy hiểm của bản thân vẫn hồn nhiên hỏi.
DŨng bước từng bước lại gần, nụ cười quỷ quyệt, đưa tay bóp chặt cằm HẠnh.
_Nơi này... Dũng đưa mắt nhìn quanh rồi nhìn Hạnh và Vy chậm rãi nhả từng chữ " Nơi hai người có thể vào mà không thể ra"
_ cái gì.
_Chị không hiểu tiếng việt à. Có cần tôi nhắc lại.
_ Em, sao em lại làm như vậy.
_ Tất nhiên là trả thù rồi. Tôi phải thay nội trả thù con ả khốn khiếp này. Thay mẹ tôi trả thù con đàn bà độc ác ra vẻ lương thiện kia.
Dũng nhớ lại cuộc điện thoại lúc chiều cậu vô tình nghe lén đựơc của bà Lệ với một người bạn.
_ Bà xử thế là con nhẹ đấy. Cái bọn con giáp thứ ba, chúng nó trơ trẽn lắm có biết gì là nhục nhã, biết gì là liêm sỉ đâu, nói chuyện nhẹ nhàng với chúng làm gì. Bà cứ thuê người thẳng tay đến dằn mặt nó luôn. Đánh chó nó một trận bố mẹ không nhận ra, rồi up lên mạng cho bàn dân thiên hạ xem. Như vậy nó mới chừa, bỏ cái thói đĩ thoa, lăng loài, quyến rũ chồng người khác đi.
Từng câu chữ của bà Lệ như muối xát vào vết thương đang rỉ máu của Dũng, ánh mắt cậu đỏ ngầu, trước mắt cậu như hiện ra hình ảnh người mẹ hiền từ năm nào bị người ta bức trên nằm hấp hối trên sàn nhà.
Dứt lời, Dũng đưa tay tát mạnh vào mặt VY.
_ Đau không.
VY ngã ngửa ra phía sau, má trái nóng bừng, hằn lên vết ngón tay, cô ta đau đớn đưa mắt nhìn Dũng.
_ Tôi xin lỗi.
Dũng hừ lạnh, chán ghét nhìn Vy.
_ Xin lỗi có làm mọi chuyện quay trở lại được không. Nội có thể đứng dậy đi lại được không.
_ Vậy sao cậu bắt tôi. Tôi làm gì có lỗi với cậu sao. Hạnh chen vào.
_ Bắt chị. Dũng nhìn Hạnh cười.
_ Tôi cũng không muốn bắt chị đâu. Có trách thì trách chị yêu ai không yêu, lấy ai không lấy lại lấy ngay con của kẻ giết người. Đây chính là cái giá mà chị phải trả cho sự ngu ngốc của mình.
_ Giết người. Cậu nói điên nói khùng gì vậy. Cậu đang nói dối.
_ Tôi không nói dối. Chính mắt tôi thấy, tận tai tôi nghe. Bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm trôi qua tôi cứ tưởng bà ta đã hối cải, nhưng không bà ta không những không hối cải còn cho mình là đúng, cho rằng mẹ tôi chết là đáng. Tôi nhất định phải khiến bà ta hối hận, tôi sẽ khiến bà ta phải mở to mắt nhìn gia đình mình tan nát, khiến bà ta hiểu đựơc cảm giác người mình yêu thương chết ngay trước, tôi phải khiến bà ta ngày ngày sống trong sự đau khổ dằn vặt.
_ Cậu nói gì vậy. Chẳng lẽ cậu không phải là con ruột….
Vậy suy đoán của cô là đúng. Giữa hai người họ chắc chắn phải có uẩn khúc gì mới khiến lòng thù hận trong Dũng lớn như vậy.
_ tất nhiên, bao nhiêu năm nay tôi nhín nhục chịu đựng, ngày ngày trưng ra bộ mặt vui vẻ, thân thiết, tươi cười với kẻ thù của mình. tất cả đều là chờ cho đến ngày hôm nay. Có trách thì hãy trách bản thân lấy nhầm chồng, gả nhầm nhà.
_Cậu điên rồi. Mau thả chúng tôi ra, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
_ Thả, Hạnh à, em nghĩ mình thoát được khỏi tay anh sao. Dũng đổi giọng, giọng nói ngọt ngào, mang chút sủng nịnh nhưng lại khiến cho người nghe không khỏi rợn người.
_ CHúng ta ngồi xem kịch tí chứ nhỉ. Lôi cô ta dậy. DŨng chỉ vào người VY.
Hai người đàn ông to lớn đi đến, kéo phắt Vy dậy lôi ra giữa nhà.
_ Anh Dũng, anh định làm gì.
_ Lấy ghế trói nó lại.
_ Dạ.
Giữa phòng, Vy bị trói chặt trên ghế, ánh mắt sợ hãi, cả người run rẩy nhìn về phía trước. Dũng tay cầm dao, từng bước từng bước chậm rãi bước về phía Vy, nhìn ả run rẩy sợ hãi, trong cậu chợt thấy hưng phấn lạ thường, cảm giác thoái mái, sảng khoái lan tỏa khắp cơ thế. Phía sau Hạnh không ngừng la lớn.
_ Dũng,dừng lại đi…..Dừng lại…. Dừng..
_ Sao, sợ rồi à.
Dũng cười cười, mũi dao sắc nhọn lướt nhẹ trên mặt. VY hoảng sợ, các dây thần kinh cứng lại, ánh mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm vào từng cử động của cậu.
_ Khuôn mặt này của cô cũng đẹp lắm đó. SOẹt. Một vết máu đỏ chảy dài trên mặt
_ A, VY đau đớn hét lên.
_ SUỵt im lặng nào. Dũng đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng.
Phía sau, Hạnh hoảng sợ, hai mắt mở to, cả người run rẩy như muốn ngã về phía sau. Cô lắp bắp.
_ Cậu, …cậu……….
_ sao nào, cảm giác không tồi chứ. Mũi dao nhọn lại một lần nữa đặt trên mặt Vy, nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới. Vy nín thở, ánh mắt hoảng loạn nhưng không kém phần chăm chú nhìn thoe từng cử động của Dũng, dù đau đớn nhưng vẫn cắn chặt răng không dám nhúc nhích tránh kích động Dũng.
_ Tốt lắm. Dũng lấy dao vỗ vỗ vào mặt Vy.
_ Cũng may là chị im nặng,nếu không… con doa này chỉ cần soẹt nhẹ một phát thôi..
Hahaha.
_NHốt họ lại.
Dũng xoay người bỏ đi ra ngòai. Bên trong, Hạnh vội vã ôm chầm lấy VY.
_ Chị không sao chứ.
_ KHông sao, không sao.
Cũng may là hắn chỉ cứa nhẹ. Vẫn còn may. Hạnh xem xét vết thương rồi nói.
_ Làm sao đây, chúng ta phải làm sao đây. Không được, chúng ta phải mau chóng nghĩ cách thoát ra khỏi đây. Dũng nó điên rồi, nó không phải là người nữa. HU hu, chị chưa muốn chết, chị không muốn.
_ CHị Vy, chị phải bình tĩnh.
_ HU..HU.
Khuyên nhủ mãi mà VY vẫn khóc Hạnh bất lực dùng tay tát mạnh cho Vy một phát.
_ CHị tỉnh lại chưa. KHóc thì giải quyết được gì. CHúng ta phải mau nghĩ cách ra khỏi đây.
Cũng may là Dũng không hề kêu người trói họ lại, Hạnh và Vy tùy tiện bước xuống giường, hai người đi vòng quanh phòng, xem xét tỉ mỉ từng chữ nhưng không thấy một thứ gì có thể truyền tin ra ngoài. Vy bất lực ngồi sụp xuống đất, chợt một thứ gì đó trắng trắng xuất hiện trong tầm mắt. VY vội vàng bò tới.
Là một quyển sổ.
_ Hạnh. VY gọi nhỏ.
Hạnh nhanh chóng bước đến. SỔ ư. Quyển sổ này thì có tác dụng gì.
Bên ngoài vẫn im lặng, VY ghé sát vào tai Hạnh nói nhỏ “ CHúng ta có thể dùng nó truyền tin ra ngoài cầu cứu”
_ Đúng rồi. Chúng ta có thể gấp máy bay cầu cứu. Nếu may mắn có người nhặn được, chúng ta sẽ được cứu.
_ Đúng vậy. Nhưng quan trọng là chúng ta phải tìm được bút viết.
Cả hai lại chìm vào yên lặng, chợt ánh mắt Hạnh dừng lại ở vệt máu trên mặt Vy. Trong đầu cô lóe lên một ý tưởng.
_ Em có cách rồi, chúng ta có thể viết bằng máu.
_ Máu, đúng vậy.
Hạnh đưa ngón trỏ lên miệng cắn, một cảm giác đau đớn truỳên từ đầu ngón tay từ từ lan tỏa,truyền dần lên các dây thần kinh trên não. Ngón tay cô đỏ ửng lên một mảng, da dẻ không hề có vết sứt mẻ nào cả, một giọt máu cũng không chảy ra.
Sao trong phim trong họ làm dễ lắm mà? Lừa đảo? Hạnh thầm mắng.
Hạnh đi xung quanh dò xét, cuối cùng cô cũng tìm được một mảnh sành nhỏ.Hạnh nhìn Vy, Vy đưa mắt nhìn ra bên ngoài,sau khi xác định mấy người gác trước cửa đang mải mê chơi bài không có ý định vào, Vy mới yên tâm gật đầu. Hạnh vội vã viết từng chữ SOS lên từng trang giấy. Sau khi viết được kha khá từ, cô mới mệt mỏi gấp quyển sổ lại.
_ EM ra trông đi. Để chị gấp máy bay cho.
_ Dạ.
Hạnh sợ hãi, ánh mắt chăm chú quan sát nhóm người bên ngoài, mỗi lần có ai đó đứng dậy đi về phía này phòng giam là tim cô như ngừng đập, các mạch máu như động cứng lại.
_ Sao rồi.
VY giơ mười ngón tay lên. Ý bảo đã gấp được mười cái. Hạnh gật đầu
Vy đứng dậy nói nhỏ, em phi máy bay nhé, chị trông cho.
_ Dạ.
Hạnh dùng chiếc ghế ban nãy trói Vy kê sát lại cửa sổ làm bệ đứng, cũng may là cô cũng thuộc tuýp người có vóc dáng cao lớn nên có thể thông qua ô cửa kính nhỏ phía trên nhìn ra bên ngoài. Màn đêm thăm thẳm bao chùm khắp không gian, Hạnh xác định không có ai xung quanh, liền run run đưa máy bay giấy lên phóng ra ngoài,mỗi lần phóng máy bay là một lần trái tim nhỏ bé của cô co lại như muốn ngừng đập, trong lòng cô chỉ sợ nhỡ may có ai đó trong đám người ngoài kia bắt được chắc cô tiêu mất. Vừa phi, cô vừa không ngừng cầu nguyện.
Cùng lúc đó tại nhà Vũ và mọi người trong gia đình, đứng ngồi không yên, đi ra đi vào liên tục. Anh liên tục gọi điện thoại vào số của cô nhưng không có ai bắt máy. Vũ gọi cho Nam, Nam gọi cho Linh thì nhận được tin báo giả báo Hạnh đã về nhà từ sớm.
Cả đêm đó, mọi người trong nhà đều lo lắng đến mất ngủ, trời vừa mới hửng sáng, Vũ đã vội vàng lên đồn báo công an. Ngay trong sáng ngày hôm đấy, Nam cũng vội vàng bắt xe quay trở về hội ngộ với gia đình Vũ hợp sức tìm Hạnh.
Để tránh nghi ngờ từ mọi người, DŨng cũng giải bộ lo lắng không kém, cậu cố tình gọi điện xin công ty nghỉ làm, ra sức cũng Vũ và Nam đi tìm. Tìm kiếm cả một ngày cũng không có tin tức gì, phía bên cảnh sát cũng vậy, Vũ thẫn thờ ngồi sụp xuống như người mất hồn, vợ chồng ông Đức lặng lẽ ngồi một góc nhìn về một nơi xa xăm trong khoảng không mịt mù, Dũng nhìn anh vậy thì thở dài, trong lòng không khỏi cười thầm. Cậu đi vào phòng thăm nội.
_ Hạnh vẫn chưa về à.
_ Chưa bà ạ. Chắc mai hay ngày kia chị ý mới về.
Chuyện Hạnh mất tích, vợ chồng ông Đức vẫn giấu không nói cho bà biết, họ sợ khi bà biết chuyện lại lo lắng quá, rồi kích động ảnh hưởng đến sức khỏe,vì vậy nên cả nhà đành thống nhất nhau nói dối bà là Hạnh về quê chăm mẹ ốm. Cũng may là có Nam phối hợp cùng nên màn kịch cũng diễn ra trót lọt.
Bà nói chuyện với Dũng một lúc thì cũng thiếp đi, Dũng đắp chăn cho bà rồi đi ra ngoài. Dũng mượn cớ công việc liền đánh xe ra ngoài. Xe vừa ra cổng, Dũng liền nhằm ngay hướng nhà Linh mà phóng tới. Trùng hợp làm sao,lúc này Nan cũng vừa từ nhà Linh bước ra, có thể do Nam mặc áo khoác gió lại đội mũ che kín nên Dũng không nhận ra nhưng Nam lại nhận ra Dũng. Cậu định nên tiếng chào hỏi thì Dũng đã nhanh chân đi khuất vào trong ngõ. Nam thở dài,thôi vậy, để lần sau.
Đi đước một đoạn Nam mới chợt nhớ ra, cậu bỏ quên ví ở phòng Linh, cậu vội vàng đi trở lại. Nào ngờ mới đi đến đầu ngõ đã bắt gặp cảnh tượng Linh và Dũng đang ôm hôn nhau thắm thiết. Tim cậu quặn thắt lại, đau đớn như bị cắt ra thành trăm mảnh,cậu ôm ngực ngã khuỵu xuống đất.