Editor: Tiểu Ốc
...... Lệ Tịnh Lương giúp cô trả một khoản tiền lớn như vậy sao?
Điện thoại của Hạ Tuyền rơi bộp một cái ở trên giường, toàn thân đều trở nên hơi mất bình tĩnh.
Trông Lệ lão bản không hề giống với một người coi tiền như rác, chẳng lẽ anh
biết cái gì rồi sao? Không thể nào, cô chưa hề nói cho ai chuyện không
uống thuốc tránh thai kia cả, chỉ một mình cô biết thôi, chẳng lẽ anh có thể thần thông quảng đại đến nỗi lắp camera ở trong nhà cô sao?
Nhớ tới chuyện trước kia Lệ Tịnh Lương đã có chìa khóa căn hộ của mình, Hạ
Tuyền lại cảm thấy việc anh lắp camera ở trong nhà cô là không phải
không có khả năng. Cô chợt rùng mình một cái, bị ý nghĩ của chính mình
hù dọa. Sao có thể biết được chứ, chẳng lẽ Lệ lão bản còn biến thái hơn
cả người hâm mộ biến thái?
“Này? Hạ Tuyền? Em còn ở đó không?”
Hứa Cách Phỉ thấy hồi lâu cô không có đáp lại, nên lập tức không ngừng
hỏi lớn tiếng từ đầu dây bên kia.
Hạ Tuyền vội đáp một tiếng: “Vẫn còn, em đang nghe đây.”
“Rốt cuộc em đã nói gì với Lệ Tịnh Lương vậy? Nếu như anh ta đã tình nguyện
trả tiền giúp em, vậy thì có phải là cũng tình nguyện thừa nhận đứa con
của em không? Thật ra thì nếu như em cưới được anh ta thì cũng rất tốt,
giá trị con người không chỉ giảm xuống mà ngược lại còn tăng cao.” Hứa
Cách Phỉ toàn nói chuyện không đâu, “Nhưng mà anh ta có vị hôn thê rồi,
mặc dù dáng vẻ của Diệp đại tiểu thư không được tốt lắm mà tính cách thì lại càng không, nhưng cuối cùng thì thân phận vẫn cao hơn em và xứng
đôi với anh ta hơn em, em có nắm chắc rằng sẽ mình câu được anh ta tới
tận tay và trở thành nữ chủ nhân của tập đoàn Mưu Thuật không?”
Nếu là trước kia thì Hạ Tuyền nhất định sẽ không chút do dự trả lời là em
có thể. Nhưng mà sau khi đổi đối tượng muốn chinh phục thành Lệ Tịnh
Lương, thì tất cả mọi thứ đều giống như là không đơn giản như vậy nữa.
Cô vẫn còn đang rối rắm chuyện camera và mang thai, không có tâm trạng để
đối phó với Hứa Cách Phỉ, vội vã nói gặp lại rồi lập tức cúp máy, nhưng
không ngờ rằng không lâu sau đó Hứa Cách Phỉ lại gọi tới, lần này thì
mang đến cho cô một tin tức xấu.
“Ôn Minh Hạo vừa mới tìm tới chị, về sau chị không thể tiếp tục làm người đại diện cho em nữa rồi.” Hứa Cách Phỉ trầm giọng nói.
Hạ Tuyền nhíu mày hỏi: “Tại sao vậy? Em chỉ ngưng diễn có một năm thôi mà, thậm chí còn chưa tới một năm, có mỗi một đoạn thời gian như vậy mà
công ty cũng không cho phép sao? Em vẫn còn nắm trong tay hợp đồng với
đạo diễn Trần Quyền mà.”
“Có lẽ em nên bất đắc dĩ tới công ty một chuyến đi, Ôn Minh Hạo muốn bán xe bảo mẫu của em, còn thu hồi toàn bộ
trợ lý và người đại diện nữa, chị nghi ngờ rằng đây chính là yêu cầu của Diệp Minh Tâm.”
“Em lập tức tới ngay.” Hạ Tuyền cúp điện thoại
rồi thay quần áo đi ra khỏi nhà, lúc lên xe bởi vì quá vội nên không hề
để ý tới xung quanh.
Lệ Tịnh Lương ngồi yên lặng ở trong xe nhìn
cô lái ô tô rời đi, ngón tay thon dài trắng trẻo khẽ vuốt lên điện thoại di động, nhìn trên mặt như không hề có gợn sóng gì, phía sau mắt kính
là đôi mắt thâm thúy, rét lạnh tựa như sương tuyết.
Anh ưu nhã
đốt một điếu thuốc, không chút để ý phun ra một vòng khói, tư thế hút
thuốc như vậy, thật đúng là không ai có thể học được trên thế gian này.
Trong chốc lát, cửa sổ xe được từ từ hạ xuống, làn khói dần phiêu tán ra
ngoài, Lệ Tịnh Lương khoác một tay lên trên cửa sổ xe khẽ gõ tro thuốc
lá, một tay còn lại thì cầm lấy vô lăng từ từ cho xe chạy, đi về phía
giải trí Trung Hoa.
Anh đang trên đường đi thì Hạ Tuyền đã sắp
đến nơi rồi. Tâm tình của cô cũng không bình tĩnh lắm, mặc dù đã sớm dự
liệu rằng sẽ có loại phiền phức này, nhưng khi nó thật sự xảy ra thì vẫn không nhịn được mà trở nên nóng nảy và sốt ruột.
Sau khi chạy
tới tòa cao ốc của Giải trí Trung Hoa, Hạ Tuyền dừng xe ở một góc khuất, rồi từ từ đi vào tòa cao ốc bằng cửa hông, rất nhanh đã đến được tầng
phòng làm việc của Ôn Minh Hạo.
Hứa Cách Phỉ đã ở đây chờ cô sẵn, thấy cô tới thì lập tức ra đón, hỏi cô: “Em không có nói chuyện này cho Lệ Tịnh Lương chứ?”
Hạ Tuyền nhíu mày nói: “Vì sao phải nói cho anh ta biết?”
“Em đang nghi ngờ đây chính là đứa bé của anh ta, mà bây giờ thì vị hôn thê của anh ta cố kiếm chuyện, chẳng lẽ anh ta không nên tới đây để giải
quyết giúp em sao?” Hứa Cách Phỉ nói một cách rất thản nhiên.
Hạ
Tuyền lạnh nhạt nói: “Em không phải là một người tốt, anh ta cũng không
cần thiết phải tới đây giải quyết giúp em làm gì, bọn em chỉ làm theo
như đúng yêu cầu, những cái khác thì không liên quan.”
“Được rồi! Không liên quan mà anh ta còn trả giúp em nhiều tiền như vậy sao?” Hứa Cách Phỉ không nói gì nữa, quay đầu lại.
Hạ Tuyền thở dài nói: “Em đi nói chuyện với Ôn Minh Hạo trước, khi nào gặp lại thì nói chuyện sau.” Cô vỗ vỗ bả vai của cô ấy, rồi gõ cửa phòng
làm việc của Ôn Minh Hạo.
Giọng nói của người đàn ông truyền ra từ bên trong, nhẹ nhàng nói hai chữ: “Vào đi.”
Hạ Tuyền điều chỉnh biểu cảm một chút, khi nào không thể chê được vào đâu
thì mới đi vào phòng làm việc, ở bên trong không chỉ có Ôn Minh Hạo, mà
còn có...... Diệp Minh Tâm.
“Tôi biết ngay là cô sẽ tới mà.” Diệp Minh Tâm cười lạnh một tiếng, nói, “Thế nào, cảm giác mất đi tất cả có dễ chịu không?”
Hạ Tuyền nhìn cô ta không lên tiếng, cô ta tiếp tục nói: “Đang bị bệnh ở
chỗ nào, giấy xác nhận của bệnh viện đâu? Tôi thấy cô chính là không
biết đã gian díu với tên đàn ông thối tha nào ở bên ngoài, để rồi mang
thai con hoang, bây giờ còn định lẩn trốn để sinh tạp chủng đó ra nữa.”
Nghe đi kìa, tên đàn ông thối tha, con hoang, tạp chủng, không biết nếu như
Lệ Tịnh Lương nghe được vị hôn thê của anh hình dung anh như vậy, thì sẽ còn tiếp tục duy trì mối quan hệ vị hôn phu thê sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc này hay không nữa.
“Ôn tổng.” Hạ Tuyền không để ý tới Diệp
Minh Tâm, trực tiếp nói với Ôn Minh Hạo: “Bây giờ tôi chỉ xin nghỉ một
năm thôi, anh không cần nhất thiết phải thu hồi cả trợ lý lẫn người đại
diện của tôi như thế chứ? Anh có thể tạm thời giao công việc khác cho
bọn họ làm, rồi chờ đến khi nào tôi hết thời gian nghỉ thì để cho bọn họ trở lại.”
Ôn Minh Hạo cười, nói với một giọng điệu khinh miệt:
”Hạ Tuyền, không phải là tôi không giúp cô, nhưng mà cô có biết rằng cô
đã chọc phải bao nhiêu phiền toái không? Hơn nữa ở trong cái làng giải
trí, cô không xuất hiện tận một năm, còn hi vọng ai có thể nhớ tới cô
nữa?”
“Tôi còn có hợp đồng bộ phim của đạo diễn Trần Quyền.” Hạ Tuyền bình tĩnh nói.
Diệp Minh Tâm khinh thường nói: “Đạo diễn Trần là bạn tốt của cha tôi,
chuyện ông ta có nhận cô hay không còn không phải là chỉ cần một cuộc
điện thoại của tôi là xong sao?”
Cô tự đánh giá mình quá cao rồi đó, Diệp tiểu thư.
Trong lòng Hạ Tuyền suy nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng thì vẫn không nói gì.
Cô cứ đứng đó, giống như là không nghĩ ra được nên nói cái gì, tất cả đều rất bị động.
Diệp Minh Tâm thấy cô như vậy, vô cùng hài lòng, một lát sau thì hết sức cao ngạo nói: “Như thế này đi, đừng nói rằng tôi không cho cô một cơ hội
nha, thời gian trước đây tôi có nghe nói tới việc tác phẩm mới của đạo
diễn Tĩnh Văn đang chọn lựa diễn viên chính, vừa đúng lúc một năm sau sẽ mở máy, cô có thể nghỉ một năm này, nhưng sau một năm khi trở lại thì
phải đóng bộ phim này không thù lao, thấy thế nào? Nếu như cô đồng ý,
thì tôi sẽ lập tức bảo Ôn Minh Hạo thu hồi lại mệnh lệnh vừa ra.”
Thật ra thì, nếu như đây là lời nói của một đạo diễn bình thường, thì Hạ
Tuyền sẽ lập tức đồng ý với yêu cầu này, nhưng nếu là Diệp Minh Tâm thì
sao cô có thể tốt bụng như vậy được?
Cái gì mà Tĩnh Văn, đó là
đạo diễn nổi tiếng với những phim, cấp, ba, đã làm ra vô số các bộ phim
16+, H, muốn Hạ Tuyền đi đóng mấy bộ phim này sao, lại còn không có bất
kỳ thù lao nào nữa, chuyện này có khác gì so với hủy hoại cô không?
“Thế nào? Cô vẫn còn phải cân nhắc sao? Cô có cái gì để suy nghĩ chứ? Tôi
không biết cô đã mời thần thánh phương nào để tới giúp cô trả một khoản
tiền vi phạm hợp đồng lớn như vậy, nhưng mà riêng chuyện này thì cô
không thể nào phản đối được đâu, bởi vì nếu không thì kể cả một năm sau
cô có trở về, cũng không ngoi lên được đâu.” Diệp Minh Tâm tựa vào ghế
ngồi, nhìn cô với ánh mắt nhất định phải có được. d.đ.l.q.đ.tiểu ốc
Hạ Tuyền bĩu bĩu môi muốn nói gì đó, nhưng lúc này cửa phòng làm việc lại
chợt bị người từ bên ngoài mở ra, Ôn Minh Hạo không nhịn được mà định
trách mắng, nhưng chờ tới sau khi nhìn thấy người đi vào thì vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, tươi cười rạng rỡ nói: “Lệ tiên sinh tới rồi à,
thật hiếm thấy.”
Diệp Minh Tâm cũng sửng sốt một chút, thu hồi bộ dạng cay nghiệt chanh chua vừa rồi lại, lạnh nhạt nói: “Sao anh lại tới đây? Tôi vẫn còn chưa tìm tới anh tính sổ đâu đấy.”
Từ sau cái
lần bị Lệ Tịnh Lương đùa giỡn kia, Diệp Minh Tâm vẫn luôn không liên lạc được với anh, vừa đúng lúc hôm nay anh xuất hiện, cũng chính là lúc cô
ta đang trừng trị Hạ Tuyền, làm sao cái loại tình huống “trùng hợp” này
có thể làm cho người ta không nghi ngờ được chứ?
“Tôi quấy rầy các người sao?”
Lệ Tịnh Lương bước vào, đi ngang qua Hạ Tuyền, nghiêng đầu khẽ nhìn bộ
dạng nhếch nhác và tiều tụy của cô một chút, bàn tay đang buông thõng ở
bên người muốn nắm lấy bờ vai của cô, nhưng cuối cùng chỉ hơi cử động
một chút, rồi sau đó đút vào trong túi quần.
“Không đâu, Lệ tiên sinh có chuyện gì cứ việc dặn dò.” Ôn Minh Hạo cúi đầu khom lưng nói.
Xã hội này thật ra chính là như vậy, nếu bạn có tiền có địa vị, thì người
ta sẽ nhường đường cho bạn, nhưng nếu bạn không có tiền cũng không có
địa vị, muốn dựa vào người khác, thì phải xưng người ta thành ông, thành cụ. Hạ Tuyền nhìn thấy thái độ chênh lệch một trước một sau của Ôn Minh Hạo, cười tự giễu. Thật là buồn cười, cô còn tưởng rằng mình đã mạnh
hơn so với trước kia rất nhiều rồi, nhưng mà bây giờ cô mới hiểu được
rằng mình còn kém xa lắm, cô vẫn cần phải nỗ lực nhiều hơn thì mới không bị người giẫm ở dưới chân được.
“Vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lệ Tịnh Lương đứng ở bên cạnh Hạ Tuyền, mặc dù không có nhìn vào cô, nhưng lời nói ra thì lại liên quan tới cô.
“Tôi muốn xin quý công ty hai vị nghệ sĩ để làm người phát ngôn cho một công ty con của tập đoàn Mưu Thuật, Ôn tổng sẽ không từ chối chứ?”
“Dĩ nhiên là không rồi!” Ôn Minh Hạo vui mừng nhướng mày, “Xin hỏi Lệ tiên
sinh muốn chọn ai vậy? Tôi sẽ lập tức liên lạc giúp ngài.” Anh ta làm ra vẻ muốn gọi điện thoại.
Lệ Tịnh Lương khẽ gật đầu, môi mỏng mấp
máy, cười như không cười nói: “Chung Lập Dương, tôi đã gặp anh ta rồi,
cấp dưới cũng đã bàn bạc chi tiết với anh ta.”
Ôn Minh Hạo không
ngừng gật đầu: “Tiểu Chung là nam nghệ sĩ mà chúng tôi hết lòng nâng đỡ, các phương diện khác đều rất tốt, Lệ tiên sinh sẽ phải không thất vọng
đâu. Nhưng mà ngài vừa mới nói rằng muốn chọn ra hai vị, còn một vị nữa
là ai?”
Lệ Tịnh Lương nhàn nhạt nhìn về phía bên cạnh, sau khi Hạ Tuyền chống lại tầm mắt của anh thì không nhịn được mà ngẩn ra, trong
lòng có một loại dự cảm, nhưng lại không dám khẳng định.
Ở dưới cái nhìn không thể tin được của cô, Lệ Tịnh Lương giơ ngón tay lên chỉ vào Hạ Tuyền, xa cách hờ hững nói: “Cô ấy.”
Diệp Minh Tâm vẫn luôn trầm mặc chợt trực tiếp đứng lên, giống như là gà mẹ
xù lông nói: “Anh muốn chọn cô ta ư? Không thể nào! Tôi không cho phép!”
Chân mày của Lệ Tịnh Lương cũng chẳng thèm nâng lên đến một cái, thong thả
ung dung hỏi cô ta: “Nếu thế thì xin hỏi Diệp tiểu thư đây lấy thân phận gì để tới từ chối tôi chứ? Cổ đông của Giải trí Trung Hoa? Hay là cổ
đông của tập đoàn Mưu Thuật?”
Cả hai Diệp Minh Tâm đều không
phải. Mặc dù cô ta là con gái của Diệp Hân, nhưng vẫn chưa được nhận cổ
phần của Giải trí Trung Hoa, vậy thì đồng nghĩ với việc cô ta không có
tư cách để đại diện cho Giải trí Trung Hoa tới từ chối. Mà suy nghĩ theo một hướng khác, thì cô ta cũng không phải là cổ đông của tập đoàn Mưu
Thuật, vậy thì chuyện tập đoàn chọn ai làm người phát ngôn cho công ty
con lại càng không liên quan tới cô ta. d/đ/l/q/đ/tiểu ốc
Nói một cách đơn giản thì ý tứ của Lệ Tịnh Lương chính là: Cô ta không có tư cách để quản anh làm chuyện khỉ gió gì cả.
Diệp Minh Tâm không thể nhịn được nữa, kìm nén nửa ngày mới thốt ra một câu: “Tôi là vị hôn thê của anh!”
Lệ Tịnh Lương khoanh tay cười nhạo, đảo qua cô ta từ trên xuống dưới, vẻ mặt ôn hoà nói: “Cô rất nhanh sẽ không phải.”
Trong lòng Diệp Minh Tâm lộp bộp một phen, biết có chuyện không ổn.
Hạ Tuyền cúi đầu, nhìn vào cánh tay đang để ở đằng sau của Lệ Tịnh Lương,
thừa dịp những người khác không để ý tới, liền lặng lẽ cầm lấy.
Lệ Tịnh Lương cảm thấy ở trên tay có loại cảm giác lạnh lẽo như đang chạm
vào băng, không khỏi nghiêng đầu nhìn quần áo Hạ Tuyền đang mặc một
chút. Ăn mặc ít như vậy, khó trách tay lại lạnh như thế. Nhưng hình như
lực chú ý của anh đặt ở sai chỗ rồi, anh nên chú ý tới việc cô dám to
gan nắm lấy tay anh ở dưới một tình huống không phù hợp này chứ?
Chống lại tầm mắt của Lệ Tịnh Lương, Hạ Tuyền dịu dàng xinh đẹp nở một nụ
cười, trong mắt lộ ra sự tin cậy và dựa dẫm chưa bao giờ có. Không hề có nguyên nhân, tâm tình vốn đang vô cùng mất kiên nhẫn của Lệ Tịnh Lương
chợt bình tĩnh lại, giống như là tất cả những chuyện “ngu xuẩn” mà trước đó anh đã từng làm vì cô đều đáng giá.
Thật là hoang đường mà, miệng người phụ nữ này đầy lời dối trá, vậy mà anh vẫn còn muốn tin tưởng vào cô.
Đừng dẫm lên vết xe đổ nữa, ánh mắt Lệ Tịnh Lương dời đi, trong mắt là một mảnh lạnh lẽo.
***********
Spoil một trích đoạn của chương sau:
“Anh giúp tôi nhiều như vậy chắc hẳn là sẽ đòi báo đáp, trừ phi anh yêu tôi.”
“Hạ Tuyền, tôi giúp em những chuyện này đều chỉ là vì một mục đích mà thôi, tôi muốn em đáp ứng tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn em đi theo tôi tới bệnh viện làm xét nghiệm DNA.”
Lưu ý nhỏ: Khi mang thai được 16-22 tuần thì có thể đi làm phẫu thuật lấy
mẫu nước ối để giám định DNA. (Đây là lời của tác giả, không phải ta)
____________