Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 43:




Editor: Tiểu Ốc
Tống Lương Thần đã không còn cơ hội gặp mặt Lệ Tịnh Lương, rất khó để hiểu, một cuộc hợp tác quan trọng như vậy, nhưng Lệ Tịnh Lương thân là nhân vật chủ chốt lại mất tích, giao lại toàn quyền lo liệu cho cấp dưới.
Do dự đã lâu, cuối cùng cô ta cũng lấy hết dũng khí đi hỏi phó tổng Hà, mới biết được rằng bởi vì Lệ phu nhân vừa mới sinh xong con đầu lòng chưa được bao lâu đã mang thai tiếp, nên càng phải chăm sóc cẩn thận và chu đáo hơn, vì vậy anh đã trở về nhà làm một ông xã nhị thập tứ hiếu* rồi.
(*)Nhị thập tứ hiếu: hiểu nôm na là ông chồng hoàn hảo, siêu siêu tốt, chăm sóc chu đáo cho vợ, tuyệt đối thủy chung, ngoan ngoãn với vợ,….
Tống Lương Thần: “......”
Ở trong nhà, Hạ Tuyền nằm, Lệ Tịnh Lương đứng, cầm một quyển sách trong tay, nghiêm túc đọc diễn cảm.
Hạ Tuyền vui vẻ nghe, Lệ Hạ ở bên cạnh vỗ tay bảo hay, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.
Một lát sau, điện thoại Lệ Tịnh Lương vang lên, anh nhìn lướt qua số điện thoại rồi để sách xuống đi ra ngoài, Hạ Tuyền ở trên giường chờ mòn chờ mỏi, khoảng chừng gần mười phút sau anh mới đi lên tầng một lần nữa, lúc về phòng thì trong tay cầm hai con gấu bông, một con là cô phiên bản hoạt hình, một con còn lại là...... Lệ Hạ phiên bản hoạt hình, thật ra thì nhìn bề ngoài cũng không giống lắm, nhưng quần áo và khí chất thì phải giống đến mười phần.
“Anh mua ở đâu vậy?” Hạ Tuyền vui mừng nhận lấy.
“Tâm tình rất tốt sai.” Anh không có trả lời, mà hỏi ngược lại.
Hạ Tuyền rũ mắt xuống, trên mặt mang theo nụ cười chân thành: “Cứ coi như có nhiều chuyện phiền muộn hơn nữa, thì chỉ cần nghĩ tới em và anh...em cũng thấy rất vui rồi.”
“Vậy thì tốt.” Lệ Tịnh Lương khẽ vuốt đầu con trai nói, “Anh có chút chuyện phải đi ra ngoài, bốn người bọn em tự chơi đi nhé.”
Hạ Tuyền ôm gấu bông nói: “Anh vẫn chưa nói cho em biết anh mua ở đâu? Tên là gì? Không phải là cùng tên với em chứ?” Cô chỉ chỉ vào mình.
“Thật đúng là trẻ con, còn muốn đặt tên cho gấu bông nữa.”
Lệ Tịnh Lương đi đến bên cửa ngoái đầu lại nhìn hai mẹ con bọn họ, khẽ dừng lại mấy giây rồi nói: “Nó tên là thiên sứ giáng trần.”
Dứt lời, lập tức rời đi không quay đầu lại, còn giúp bọn họ đóng cửa.
Hạ Tuyền nhìn con gấu bông trong tay, hồi tưởng lại câu trả lời mà anh vừa nói với mình, cảm thấy câu nói kia thật sự rất đúng.
Mặc dù đến nay lời nói của Lương Ngâm vẫn canh cánh trong lòng cô, nhưng có thể có Lệ Tịnh Lương làm bạn, cảm xúc của cô đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Thì ra, cảm xúc của con người thật sự có thể bị chi phối bởi người mình yêu, và khi bạn đặc biệt yêu một người, thì người đó có thể điều khiển mọi thứ của bạn.
Trong gian phòng trang nhã của một nhà hàng tầm thường ở ngoại ô thành phố, Lý Chí Viễn thận trọng ngồi ở trên ghế, thỉnh thoảng giương mắt nhìn người đàn ông đối diện, cảm xúc trong lòng phức tạp.
Lệ Tịnh Lương thong thả ung dung uống trà, mặc dù chủ động hẹn Lý Chí Viễn tới đây, nhưng anh vẫn luôn giữ yên lặng, giống như không có chuyện gì cả.
Lý Chí Viễn thật sự không thể chịu nổi cái áp lực không tiếng động như vậy của anh nữa, nuốt nước miếng nói: “Lệ tiên sinh, ngài tìm tôi có chuyện gì không? Xin ngài đừng khách khí, có việc gì cứ nói thẳng.”
Đối với loại giọng điệu nhún nhường này, Lệ Tịnh Lương đã sớm quen lắm rồi.
Anh giương mắt liếc nhìn ông ta, khẽ lắc đầu nói: “Luật sư Lý, ông không đoán được lý do tôi tới tìm ông sao? Suy nghĩ thật kỹ vào, hãy sử dụng thứ duy nhất không vô dụng trên người ông.”
...... Đầu óc ư?
Lý Chí Viễn hoang mang tự hỏi, chợt trợn tròn hai mắt nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ là bởi vì...... Lệ phu nhân?”
Lệ Tịnh Lương tựa vào ghế nở nụ cười, Lý Chí Viễn thấy thế cũng biết mình đoán đúng.
“Xin Lệ tiên sinh yên tâm, mặc dù bây giờ Lương Ngâm ở cùng tôi, nhưng tôi sẽ không giúp bà ta làm bất cứ chuyện gì có hại đến Lệ phu nhân.” Lý Chí Viễn hoảng hốt thề thốt.
Lệ Tịnh Lương hừ lạnh một tiếng khinh thường nói: “Tôi đương nhiên yên tâm, tuy nhiên coi như ông muốn như vậy, nhưng cũng phải xem ông có cái bản lĩnh đó hay không đã.”
“......” Thế là sao? Mồ hôi Lý Chí Viễn rơi như mưa khổ sở suy nghĩ, đầu cũng sắp nổ tung rồi.
“Nghe nói ông đang nghĩ cách để giảm án tù cho Diệp Minh Tâm?”
Lệ Tịnh Lương chỉ nói bâng quơ một câu, Lý Chí Viễn lập tức hiểu ra vấn đề, vội vàng nịnh nọt nói: “Thì ra là vì vậy? Lệ tiên sinh, bây giờ tôi chỉ mới chuẩn bị thôi, chưa trực tiếp làm gì cả, nếu như ngài không thích, tôi sẽ lập tức ngừng lại.”
“Ông không sợ bà Lương không vui sao?”
Lương Ngâm đã ly hôn với Diệp Hân, Lệ Tịnh Lương đã không cần xưng hô đối phương là Diệp phu nhân nữa.
“Bà ta vui hay không cũng không quan trọng, chỉ cần Lệ tiên sinh vui mừng là được rồi.” Lý Chí Viễn nịnh hót cười một tiếng.
Lệ Tịnh Lương lịch sự nhếch môi khẽ cười, hắng giọng nói: “Bà Lương, bà có thể ra ngoài.”
Lý Chí Viễn ngẩn ra, kinh ngạc nhìn căn phòng kế bên, một người phụ nữ với gương mặt tái nhợt bước ra từ bên trong, đó chính là Lương Ngâm.
“Tại sao bà lại ở đây?” Lý Chí Viễn không thể tin nổi nói.
Lương Ngâm căm hận chỉ vào ông ta nói: “Ông là tên lừa gạt!”
Lý Chí Viễn khẽ ghét bỏ nhíu mày: “Lừa bà thì sao? Với bộ dạng bây giờ của bà, ngoại trừ cái gương mặt đó ra thì còn có cái gì để bị người ta lừa sao?”
Lương Ngâm tức giận đến nỗi choáng váng, suýt chút nữa thì ngất xỉu, Lý Chí Viễn lập tức nói: “Lệ tiên sinh, ngài yên tâm, nếu như bà ta ngất xỉu ở đây, tôi sẽ có đầy đủ cách để chứng minh chúng ta vô tội, còn bà ta thì xong đời.”
Lương Ngâm thật sự không thể nào tin nổi những gì mình đang nghe: “Tại sao ông có thể làm vậy?” Bà ta ôm ngực, vẻ mặt nhịn đau, giống như thật sự bị tức đến nỗi phát bệnh.
Lệ Tịnh Lương cười tủm tỉm nhìn Lương Ngâm: “Bà Lương, bây giờ bà biết rồi đấy, ngoại trừ cái chết ra, bà chẳng còn cái gì hết.”
Lời này vừa nói ra, Lương Ngâm lập tức hiểu rõ những chuyện xảy ra ngày hôm nay là vì ai, bà ta phẫn hận nhìn chằm chằm Lệ Tịnh Lương: “Vậy thì sao? Chỉ cần tôi còn sống, như thế liền đại biểu tôi đã thắng.”
“Đúng, bà đã thắng, nhưng con gái của bà vì chiến thắng của bà mà chẳng những phải ngồi tù nhiều năm, lại còn phải chịu sự đối xử không mấy tốt đẹp ở trong đó.” Lệ Tịnh Lương thản nhiên nói, “Hơn nữa ai bảo bà chắc chắn có thể sống? Luật sư Lý, không phải mới vừa rồi ông nói rằng tôi bảo gì ông cũng làm sao? Giết bà ta đi, sau đó tự cởi tội cho mình.” Anh khoanh hai tay dù bận nhưng vẫn ung dung nói: “Để tôi chiêm ngưỡng thành ý của ông.”
Lý Chí Viễn nghe thấy Lệ Tịnh Lương bảo giết người cũng lập tức ngây ngẩn cả người, ông ta do dự nói: “Lệ tiên sinh, chuyện này......”
Lương Ngâm sợ hãi nhìn hai người đàn ông trong phòng, lập tức nhắm thời cơ chạy đến chỗ cánh cửa, nhưng Lệ Tịnh Lương nói thẳng: “Cửa có người canh gác, bà Lương đừng nghĩ tới việc chạy.”
Lương Ngâm cắn môi nói: “Ban ngày ban mặt, Lệ tiên sinh lại dám giết người?“.
“Tôi không muốn giết người.” Lệ Tịnh Lương nhún vai vô tội nói, “Người muốn giết phải là luật sư Lý.” Anh khẽ giơ tay lên, “Luật sư Lý, hãy nghĩ đến những lợi ích, ông nhất định sẽ nguyện ý làm như vậy, đúng không?”
Lý Chí Viễn chau mày suy tư một lúc, thấy vẻ mặt chân thành của Lệ Tịnh Lương, ông quyết định bước nhanh về phía Lương Ngâm, chặn bà ta ở trong góc tường, sau đó dùng sức siết chặt cổ bà ta.
Lương Ngâm muốn thét chói tai, nhưng hoàn toàn không phát ra được tiếng nào, cơ thể không tự chủ co rúc vào một chỗ, bởi vì thiếu không khí nên mắt cũng bắt đầu trợn trắng, theo thời gian trôi qua, và sự gia tăng khí lực của Lý Chí Viễn, cơ thể Lương Ngâm bắt đầu co quắp, sức sống của bà ta mất dần, vào lúc sắp ngột thở, Lý Chí Viễn chợt bị người khác kéo ra từ phía sau, trực tiếp té lăn trên mặt đất.
Lương Ngâm khó khăn thở hổn hển, ho khan mấy tiếng rồi suy yếu liếc nhìn người cứu mình, lại là Lệ Tịnh Lương.
“Lương Ngâm, bà thấy rõ chưa.” Lệ Tịnh Lương thong thả ung dung nói, “Nếu như tôi muốn bà chết, thì bà đã chết từ lâu rồi, con gái bà cũng vậy.” Anh đứng thẳng người, khinh miệt nhìn xuống bà ta, “Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho bà chết dễ dàng như vậy đâu, bà sẽ rất nhanh hiểu được rằng, chết không phải là chuyện đáng sợ nhất trên đời này.” Dứt lời, anh lập tức xoay người rời đi, để một nam một nữ đờ đẫn ở trong phòng.
Buổi tối, Diệp Hân lái xe về nhà, đang đi ra từ ga ra để mở cửa, thì thấy Lương Ngâm đang ngồi chồm hỗm ở đó.
Nhìn thấy Diệp Hân, Lương Ngâm giống nhìn thấy cây phao cứu mạng, lập tức chạy tới định ôm ông, nhưng Diệp Hân chợt nghiêng sang bên trái, bà ta té nhào xuống đất.
Mượn ánh đèn bên đường, Diệp Hân nhìn thấy vết hằn đỏ trên cổ bà ta, không cần nghĩ cũng biết bà ta chọc phải chuyện phiền toái rồi.
Ông chán ghét liếc bà ta một cái, mở cửa sắt đi vào, dưới ánh mắt cầu xin của Lương Ngâm, không chút lưu tình khóa cửa lại.
“Ông xã......” Lương Ngâm khổ sở gọi ông, mong ông có thể dừng bước lại.
Diệp Hân ngoái đầu lại nhìn bà ta nói: “Kính mong bà Lương đổi lại cách xưng hô, chúng ta đã không còn quan hệ, hẹn gặp lại.” Dứt lời, ông nhấc chân rời đi, trong vòng một ngày, Lương Ngâm bị đàn ông vứt bỏ hai lần, tinh thần vô cùng hỏng bét.
Bà ta đứng dậy, hoảng hoảng hốt hốt đi về phía trước, cũng không biết mình nên đi đâu.
Đêm đã rất khuya, một người phụ nữ thất hồn lạc phách đi ở trên đường rất gây sự chú ý cho người khác, ban đêm cảnh sát tuần tra nhìn thấy bà ta liền xuống xe hỏi thăm bà ta đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ tới việc ban ngày, hai mắt Lương Ngâm tỏa sáng nói: “Có người muốn giết tôi!”
Cảnh sát lập tức gặng hỏi bà ta chi tiết sự việc, dẫn bà ta về đồn cảnh sát. Rất nhanh, Lý Chí Viễn đã nhận được cuộc gọi của đồn cảnh sát, cầm cặp công văn vội vã đi tới đó.
Giống như Lý Chí Viễn, Lệ Tịnh Lương cũng nhận được cuộc gọi này, nhưng mà điện thoại không gọi tới anh, mà là gọi tới luật sư của anh.
“Anh đi đi.” Lệ Tịnh Lương đang sấy tóc cho Hạ Tuyền, tạp âm rất lớn, “Tôi có việc, cúp máy trước.”
Có thể đả động tới luật sư của Lệ Tịnh Lương, đương nhiên là nhân vật không nhỏ, anh ta và Lý Chí Viễn gần như trước sau đặt chân đến đồn cảnh sát, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng lập tức có đối sách.
Bọn họ đi vào bên trong, gặp được Lương Ngâm nhếch nhác, vẻ mặt bà ta hài lòng, giống như đã nhìn thấy cảnh Lệ Tịnh Lương và Lý Chí Viễn bị bắt.
Nhưng mà, mọi chuyện cũng không phát triền theo hướng mà bà ta mong muốn, mà ngược lại còn càng chạy càng xa đến một phương hướng sai lệch hoàn toàn.
“Đồng chí cảnh sát, thật sự quá oan uổng rồi! Người phụ nữ này đúng là nói xằng nói bậy, lúc xế chiều chỉ có mình tôi và bà ta ở đó, Lệ tiên sinh căn bản không hề có mặt, bà ta không phải là đang vu oan sao?” Lý Chí Viễn cao giọng nói.
Luật sư Lệ Tịnh Lương cười nói: “Chính xác là như vậy, nếu như đồng chí cảnh sát không tin, chỗ tôi có bằng chứng.”
Anh ta đưa một cái USB cho cảnh sát, cảnh sát cắm vào máy tính rồi mở lên xem, đó là đoạn video của camera an ninh theo dõi buổi họp, thời gian biểu thị trên màn hình vừa chuẩn là thời gian bị hại theo lời Lương Ngâm nói.
“Nếu như video này vẫn chưa đủ để làm chứng, thì có thể mời những vị khách hàng trong buổi họp đến để làm chứng.”
Chuyện đã đến mức này, đám cảnh sát đương nhiên tin tưởng lời vị luật sư rồi, bởi vì bọn họ thật sự không cho rằng Lệ Tịnh Lương là loại người sẽ làm hại đến một người phụ nữ trung niên nhàm chán như vậy, càng không cần phải nói đến chuyện Lý Chí Viễn là một luật sư, sẽ không bao giờ phạm pháp.
“Điều này sao có thể?” Lương Ngâm kinh hãi, “Đó nhất định là ngụy tạo! Là ngụy tạo!”
Lý Chí Viễn ai thán nói: “Thật ra chuyện là như thế này nè đồng chí cảnh sát, lúc ấy chúng tôi vốn đang thương lượng chuyện công việc, người phụ nữ này hi vọng tôi sẽ giúp bà ta biện hộ cho cô con gái đang ngồi tù, để cô được giảm án, nhưng tôi không đồng ý, bởi vì bằng chứng xác thật như vậy cơ mà, không phải tôi nên duy trì chính nghĩa sao? Người phụ nữ này thấy tôi không đồng ý liền bắt đầu muốn ** tôi, lột sạch quần áo muốn làm loại chuyện đó với tôi, sao tôi có thể thuận theo được chứ? Tôi không muốn, bà ta lập tức ra tay với tôi, mọi người nhìn thử xem này, đây chính là vết thương trên người tôi.”
Lý Chí Viễn cởi áo sơ mi ra, phơi những vết thương trên người cho cảnh sát xem, Lương Ngâm hoàn toàn đờ đẫn.
“Không thể nào...... Không thể nào......” Bà ta chỉ lẩm bẩm ba chữ này.
“Đồng chí cảnh sát, mọi người nhìn đi, bây giờ bà ta ác nhân cáo trạng trước cũng là vì đã có mưu tính từ trước, lúc ấy tôi tự vệ, lỡ tay làm bà ta bị thương, nên lập tức uy hiếp tôi nhất định phải giúp bà ta, nếu không sẽ đi báo cảnh sát, nói tôi muốn giết bà ta —— mọi người thấy chuyện này có khác gì quấy rối không?” Lý Chí Viễn vẻ mặt dở khóc dở cười.
Luật sư Lệ Tịnh Lương nhìn qua ông ta một chút, sau khi nói vài câu với cảnh sát thì lập tức rời đi, điều này đồng nghĩ với việc Lương Ngâm đã hoàn toàn trở thành một người đe dọa rồi vu khống người khác.
“Không phải như vậy, các người hãy nghe tôi nói, tôi......” Bà ta muốn phản bác, nhưng làm sao Lý Chí Viễn có thể để cho bà ta nói chuyện được? Vòng quanh đôi ba lời liền khiến cho bà ta câm nín, kết quả cuối cùng chính là, Lương Ngâm bị giữ lại, Lý Chí Viễn không chút tổn thất nào thẳng bước đi ra ngoài.
Rời khỏi đồn cảnh sát, Lý Chí Viễn nhìn thấy vị luật sư đang đứng ở trước cửa, anh đưa một lá thư cho ông ta, mỉm cười nói: “Hôm nay được tận mắt chứng kiên tài ăn nói của luật sư Lý rồi, công phu đổi trắng thành đen thật đúng là tới nơi tới chốn.”
“Đâu có đâu có, vẫn còn kém xa anh nà.” Lý Chí Viễn nhận lấy lá thư nói, “Vậy thì tôi xin cáo từ trước, dù sao cũng trễ rồi.”
Vị luật sư khẽ giơ tay, ý bảo đối phương có thể đi được rồi, chờ đến Lý Chí Viễn rời khỏi tầm mắt, anh ta mới khinh thường phủi phủi đôi tay đã chạm vào đối phương, gọi điện thoại thông báo tình tình cho Lệ Tịnh Lương.
Tiếp xong điện thoại của vị luật sư, Lệ Tịnh Lương đi ra từ trong nhà vệ sinh, vừa bước đến chỗ giường lớn vừa suy nghĩ, tuy nói thủ đoạn của Lý Chí Viễn rất đê tiện, nhưng dùng ở trên người Lương Ngâm thì cũng coi như là thỏa đáng.
“Anh giống như thật sự rất vui mừng?” Hạ Tuyền nghi ngờ hỏi, “Có chuyện gì tốt sao?”
Lệ Tịnh Lương đi đến bên cạnh cô, khẽ cắn tai cô rồi nói tất cả mọi chuyện cho cô, Hạ Tuyền chăm chú lắng nghe, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ hơ, Lệ Tịnh Lương xoa xoa gương mặt của cô thân mật hỏi: “Sao vậy, em không vui à?”
Hạ Tuyền: “Em rất vui.”
“Thế sao còn khóc.”
“Bởi vì rốt cuộc em cũng có người để ỷ vào.”
Lệ Tịnh Lương ôm lấy cô, hôn một cái lên mặt cô: “Từ lâu em đã có rồi.”
“Anh nhìn anh thử xem, toàn nói mấy câu sến sụa, em nổi hết cả da gà rồi này.” Hạ Tuyền quệt miệng xoa xoa cánh tay.
Lệ Tịnh Lương đổi đề tài: “Ngày mai em đến công ty một chuyến đi, anh sẽ phái người đến đến đón em.”
“Có chuyện gì sao?” Cô hít hít lỗ mũi ngẩng mặt lên.
“Không có gì đâu.” Giọng điệu của anh tương đối tùy ý, “Chỉ cần thay một bộ lễ phục để tham gia một bữa tiệc, tốt nhất là nên ăn mặc long trọng một chút.”
“Gần đây em không có mua bộ lễ phục mới nào.” Hạ Tuyền có chút khổ não, đây chính là ước nguyện nhỏ nhoi của một người dưới trướng ông chủ Lệ là cô đây.
“Không sao, anh chuẩn bị giúp em.” Lệ Tịnh Lương dịu dàng đầu độc nói, “Buổi sáng hôm đó, em chỉ cần ăn mặc thật xinh đẹp rồi chờ xe tới đón em là được rồi......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.