Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 49:




Editor: Anh Thơ.
Vì thời gian và một số nguyên nhân khác nên tiệc đầy tháng của Lệ Hạ cũng không được tổ chức, lần này cuối cùng cũng có danh phận và cơ hội nên Hạ Tuyền muốn cho hai đứa bé cùng làm.
Thực ra nghĩ đến những điều này thì hơi sớm, cô vừa mới sinh con, tuy lần này sinh con rất thuận lợi những cũng ảnh hưởng đến sức khỏe của cô, cô phải nghỉ ngơi thật tốt một thời gian.
Nhìn đứa con ở trong lòng chồng, Hạ Tuyền từ từ cong môi cười, chân mày hay khóe mắt đều là vẻ dịu dàng khéo léo. Trải qua năm tháng và hai lần sinh nở đã khiến cho vẻ đẹp của cô càng trở nên đoan trang chững chạc hơn, so với cô gái xinh đẹp rực rỡ trước kia thì dường như cô như bây giờ mới chính là cô.
“Diệp Hân đã đến một lần.” Lệ Tịnh Lương đặt con vào giường trẻ em, đột nhiên nói.
Biểu tình của Hạ Tuyền hơi cứng lại sau đó cười nói: “ Em không gặp ông ta, xem ra anh đã thay em quyết định rồi.”
Dáng vẻ thay tã cho con của Lệ Tịnh Lương giống như đang uống trà, vô cùng phi phàm, khi anh nghiêng người quay mặt về phía cô thì khuôn mặt anh tuấn đó khiến cho người ra nhìn bao nhiêu lần cũng không thấy ngán.
“Tốt nhất là về sau em đừng gặp lại ông ta nữa.” Anh nói như vậy.
“Không phải là em không muốn gặp là có thể không gặp.” Hạ Tuyền thở dài: “Đối thủ kinh doanh, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy nha.”
Lệ Tịnh Lương mỉm cười: “Ông ta đã không còn là đối thủ của em nữa rồi.”
“Cái gì?” Cô ngẩn người.
“Trong lúc em mang thai sinh con thì công ty của ông ta đã đóng cửa, hơn nữa đã đi khỏi Giang Thành rồi.”
Tin tức này thực sự quá kích thích, Hạ Tuyền không nhịn được mà mở to mắt, không rõ là hưng phấn hay tiếc nuối nói: “Thật sao?”
Lệ Tịnh Lương không nói gì nhưng biểu tình đã trả lời câu hỏi của cô.
“Em thực sự không muốn thấy cảnh này.” Hạ Tuyền nở nụ cười: “Nói ra thì thực ra cũng hơi tiếc nuối, không phải là tự tay em đánh bại ông ta nhưng anh là chồng của em, giữa chúng ta thì cũng không cần phân biệt với nhau, như vậy cũng được.”
Ý cười của Lệ Tịnh Lương càng chân thành hơn: “Em có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.”
“Bế con qua đây em xem một chút.” Hạ Tuyền dang tay ra nói.
Lệ Tịnh Lương bế con giao cho cô, cô ôm đứa con gái đang nửa tình nửa mơ của mình, tùy ý hỏi: “Tên của con gái là gì?”
“Lệ Thu Mạt.”
“....” Hạ Tuyền nhìn chằm chằm vào anh.
“Sao vậy?” Lệ Tịnh Lương nói: “Em cũng cảm thấy anh không nghiêm túc sao?”
“Xem ra không phải là một mình em cảm thấy anh không nghiêm túc.” Hạ Tuyền dứt khoát nói.
“Không phải như vậy.” Lệ Tịnh Lương thực sự giải thích: “Thu Mạt, rất êm tai, cũng rất đặc biệt.”
“Phải rồi, anh trực tiếp đổi tên Lệ Hạ thành Lệ Hạ Chí thì càng tốt, thật là hợp nhau.” (Chắc ai cũng biết Hạ Chí là ngày dài nhất của mùa hè nhỉ? Còn Thu Mạt có nghĩa là ngày cuối thu.)
“Đề nghị không tồi.”
“...Anh đi chết đi.” Hạ Tuyền ghét bỏ nhìn anh một cái, ôn con gái xoay người lẩm bẩm như niệm thần chú: “Tên con gái nhà người ta đều văn nhã êm tai như vậy, vừa nghe đã biết là tiểu thư khuê các. Con thì khác, sinh vào cuối thu thì tên là Thu Mạt, nếu như sinh vào tháng chạp thì có phải là sẽ có tên là Tịch Nguyệt hay không.” (Tịch Nguyệt nghĩa là tháng 12)
“....”
“Xem ra trong lòng anh đã không có em nữa rồi, là cảm thấy em không sinh được con trai cho anh nên không vui sao? Lệ Tịnh Lương, không ngờ anh lại trọng nam khinh nữ.” Cô càng nói càng không có điểm dừng.
Lệ Tịnh Lương đi đến bên giường, khom lưng lấy tay nhẹ nhàng chạm vào trán cô, dưới ánh mắt nghi hoặc của cô thì nhíu mày nói: “Không bị sốt nha, tại sao lại ăn nói lung tung như vậy chứ.”
“....” Hạ Tuyền nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh cút ra ngoài.”
“Tính tình của em càng ngày càng nóng nảy rồi.” Lệ Tịnh Lương không động đậy.
“Anh không ra ngoài phải không?” Hạ Tuyền cao giọng nói.
Bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa, Lệ Chấp cười như không cười nói: “Làm sao vậy, vừa mới tới đã thấy các con cãi nhau.”
Hạ Tuyền thấy bố chồng đến thì lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười: “Ba, ba đã đến rồi.”
Lệ Chấp mang đồ đạc vào, nói: “Cãi nhau với Tịnh Lương à? Nó không biết nói chuyện, con đừng để trong lòng.” Dứt lời, đặt đồ đạc xuống nhìn về phía Lệ Tịnh Lương, cau mày nói: “Bảo con ra ngoài thì ra đi, giống như cọc gỗ đứng ở đó làm gì.”
Lệ Tịnh Lương muốn nói lại thôi, cân nhắc một chút rồi cũng nhấc chân rời đi, Hạ Tuyền thấy vậy vội vàng đuổi theo kéo ống tay áo của hắn, nói: “Em nói đùa thôi, anh đi đâu chứ?” Để lại cô và bố chồng ở đây xấu hổ nhìn nhau à?
Lệ Tịnh Lương thấy vậy thì cũng không rời đi nữa, chỉ hỏi cha mình: “Thu Mạt không dễ nghe sao?”
Lệ Chấp nghe thấy câu hỏi này thì lập tức biết vì sao bọn họ lại cãi nhau, ông ngồi xuống ghế dựa, mỉm cười nói: “Không phải không dễ nghe mà là cảm thấy con không đủ nghiêm túc. Tên con trai thì có thể nói là kết hợp tên của con và con dâu, còn tên con gái thì sao?”
“Tên chỉ là một danh hiệu mà thôi.” Lệ Tịnh Lương ngồi vào cạnh giường bóc hoa quả cho Hạ Tuyền.
Hạ Tuyền lập tức tranh thủ phúc lợi cho con gái của mình: “Cho dù như vậy thì cũng không thể quá tùy tiện chứ.”
Lệ Tịnh Lương thỏa hiệp: “Vậy em nói xem, gọi con là gì?”
“.... Em cũng không biết.” Cô cũng bị vấn đề này làm khó rồi.
“Được rồi, ta quyết định, tên của đứa bé không sửa lại nữa, đứa tiếp theo lại đặt thật tốt là được.” Lệ Chấp vỗ bàn, những người khác đương nhiên cũng không phản bác, nhưng mà...
“Sẽ không có đứa tiếp theo nữa.” Lệ Tịnh Lương đưa hoa quả cho Hạ Tuyền xong thì nói với cha mình: “Con định sẽ thắt ống dẫn tinh.”
Hạ Tuyền vốn đang ăn trái cây nghe thấy câu nói của anh thì lập tức phun ra, vô cùng thiếu lịch sự, đứa bé trong lòng nàng cũng bị đánh thức.
“Hu hu hu...” Đứa bé khóc lên, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp khiến cho Hạ Tuyền cực kỳ tự trách, lại nghĩ đến Lệ Hạ đang cô đơn ở nhà, có chút không đành lòng nói: “Hay là chúng ta về nhà đi?”
“Về nhà?” Lệ Tịnh Lương quay đầu lại nhìn cô: “Ngày mai đi.”
Hạ Tuyền thở dài, trong lòng vô cùng không muốn, nửa khắc cô cũng không muốn ở lại đây.
“Chuyện thắt ống dẫn tinh, nếu như con đã quyết định vậy thì làm đi.” Lệ Chấp kéo đề tài lại chuyện lúc trước.
Hạ Tuyền lập tức nói: “Không cần đâu, chuyện này....”
“Dạ.” Lệ Tịnh Lương trực tiếp ngắt lời Hạ Tuyền, nói: “Em nghỉ ngơi một chút đi, anh ra ngoài với ba.” Anh đứng lên vỗ vỗ tay cho sạch vụn hoa quả, liếc nhìn Lệ Chấp một cái rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Hạ Tuyền vội vàng nói: “Anh chờ một chút, em còn chưa nói xong, này, Lệ Tịnh Lương!”
Lệ Tịnh Lương giống như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại, rời khỏi phòng bệnh, để lại hai mẹ con hai người.
Người đàn ông này thật là! Tâm tình của Hạ Tuyền vô cùng phức tạp, anh nổi điên còn chưa tính, chẳng lẽ cha anh cũng nổi điên theo anh sao? Dáng vẻ bình tĩnh kia thật giống như chính ông cũng thắt ống dẫn tinh, chẳng phải những gia đình có tiền như nhà bọn họ rất coi trọng những chuyện như thế này sao?
Cúi đầu nhìn con gái bảo bối của mình, Hạ Tuyền thở dài một tiếng, đặt con xuống giường, nghĩ đi nghĩ lại rồi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không bao lâu thì đã thiếp đi. Đến khi hô hấp của cô trở nên vững vàng đều đặn thì Lệ Tịnh Lương mới mở cửa bước vào một lần nữa. Lệ Chấp đã rời đi, anh đi đến bên giường, vươn tay vuốt ve gương mặt cô, khóe miệng mang theo ý cười dịu dàng.
Ngày hôm sau Lệ Tịnh Lương đưa Hạ Tuyền và con gái trở về nhà, bác sĩ Tần vẫn ở trong nhà, đợi Hạ Tuyền ở cữ xong thì mới rời đi, mấy tháng cô ấy sống với Hạ Tuyền ở nhà họ Lệ thì cũng rất hài hòa, hai người tính cách giống nhau, tuổi tác cũng xấp xỉ, luôn có để tài nói chuyện.
Vì vậy, bác sĩ Tần lại bắt đầu trêu chọc ông chủ Lệ: “Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy một người cha mà đặt tên con một cách tùy tiện như vậy.”
Hạ Tuyền bất đắc dĩ nói: “Cũng chỉ có thể như vậy, không có cách nào.”
“Nhưng mà cũng rất dễ nghe.” Bác sĩ Tần cười nói: “Thực ra, Tuyền Tuyền đã rất hạnh phúc rồi, có một chút lận đận thì mới là một cuộc đời bình thường, thực sự từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy ai thuận buồm xuôi gió như cô.”
Cuộc sống của cô thuận buồn xuôi gió sao? Hạ Tuyền cười mà không nói. Chỉ là cô ấy chưa từng gặp cô lúc trước mà thôi, nếu như cô ấy gặp qua thì sẽ không nói ra lời cảm thán như thế này.
Tiểu Thu Mạt lớn lên rất khỏe mạnh, ba mẹ thương cô bé, ca ca cũng rất tò mò với cô bé, hai đứa bé dường như rất hợp tính nhau cho nên ngủ chung một phòng. Chỗ ngủ cách nhau không xa, có thể nhìn thấy nhau, có đôi khi hai đứa vừa nhìn nhau đã nhìn cả ngày, Hạ Tuyền phát hiện ra điều này thì cảm thấy rất kỳ lạ.
“Chẳng lẽ trẻ con cũng hiểu được tình anh em sao?” Cô hỏi Lệ Tịnh Lương.
Bây giờ là buổi tối, hai đứa bé đều ngủ bên trong phòng trẻ em ở bên cạnh phòng ngủ chính, cửa phòng ngủ cũng không đóng, nếu như bên kia có động tĩnh gì thì bọn họ có thể nhanh chóng qua bên đó.
“Hẳn là không hiểu đâu.” Lệ Tịnh Lương đẩy kính đọc cuốn sách trong tay: “Nhưng mà đại khái là có cảm ứng huyết thống.”
“Huyết thống thực là một thứ kỳ diệu.” Hạ Tuyền thầm thì một câu, ánh mắt từ từ mờ mịt giống như nghĩ đến điều gì đó không vui.
Qủa thực không phải là chuyện tốt gì, cô nghĩ đến Diệp Hân, cái người có huyết thống với cô này lại nhân lúc cô mang thai mà có ý trộm cơ mật kinh doanh của cô, hiện tại ông ta thất bại, lại muốn đến gặp cô, không biết còn định làm trò gì. Không gặp ông ta là quyết định sáng suốt, đúng vậy...
Rốt cuộc cũng là cha của mình, nhất là khi có đứa con thứ hai, khi nghe thấy đề tài về huyết thống thì tâm tình của Hạ Tuyền vẫn vô cùng đè nén.
“Vì sao, em cũng là con gái của ông ta, nhưng tại sao ông ta không yêu thương em như em yêu thương Thu Mạt?” Hạ Tuyền tự giễu nói một câu, dường như cũng không mong Lệ Tịnh Lương trả lời, tiếp tục nói: “Dường như từ trước đến giờ em chưa từng thừa nhận là mình không phục và uất ức, hiện tại rốt cuộc cũng có dũng khí nói ra, nhưng đây cũng là lần cuối cùng.” Cô nhìn về phía Lệ Tịnh Lương, cười nói: “Hẳn là anh sẽ không cười nhạo em đúng không? Cho dù ông ta là một người xấu xa như vậy mà em vẫn từng mong có được sự quan tâm của ông ta.”
Lệ Tịnh Lương để quyển sách trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn cô, nhìn một lúc rồi lại đưa tay gác sau đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu như anh nói anh cũng đã từng hy vọng cha anh chú ý đến anh nhiều hơn thì em sẽ cười nhạo anh sao?”
Hạ Tuyền: “Ha ha ha ha.....”
Lệ Tịnh Lương: “....”
Khi Hạ Tuyền nói ý định tổ chức tiệc đầy háng cho Thu Mạt và Lệ Hạ cùng nhau cho Lệ Tịnh Lương thì anh lập tức đồng ý. Anh lập tức sắp xếp xuống, tổ chức tiệc đầy tháng ngay tại phòng tiệc của tập đoàn AR, hơn nữa còn bảo Thủy Tu Tề phát thiệp cho những gia đình quyền quý có quan hệ không tồi và những người thân khác của Lệ gia.
Khi Hạ Tuyền và Lệ Tịnh Lương kết hôn thì cũng không mời nhiều người thân và bạn bè, sân bãi tổ chức đám cưới rất lớn nhưng một phần ba là truyền thông. Tiệc đầy tháng lần này đương nhiên là không công khai với bên ngoài, đến lúc đó khách tham dự đều là người thân và bạn bè, đây cũng là lần đâu tiên Hạ Tuyền có cơ hội gặp bọn họ.
“Em cũng chưa từng nghe thấy anh nhắc đến người thân của anh.” Hạ Tuyền ngồi trên ghế chờ bữa cơm trưa của ông chủ Lệ: “Sẽ có những ai tới vậy? Cô dì chú bác?”
Lệ Tịnh Lương lưu loát đặt đĩa đồ ăn cuối cùng lên bàn, tắt bếp nói: “Đều là những thân thích không thường lui tới, em gặp cũng không cần coi là quá quan trọng.”
Nghe thấy như vậy, cái tên Lệ Tịnh Lương này đúng là không đặt sai, bất luận là ở mặt tình yêu hay tình thân thì người này đều vô cùng lạnh nhạt.
“Vậy với anh cái gì mới là quan trọng?” Hạ Tuyền ôm con gái đi đến cửa phòng bếp, Lệ Hạ ngồi trong xe chạy của trẻ con ngước mắt nhìn về phía này giống như muốn được mẹ bế lên. Nhưng mà trong lòng mẹ đang bế em gái, giống như ở đó không có chỗ của cậu bé nữa, nghĩ một lúc, sau đó liền... khóc lên.
“Tại sao lại khóc?” Hạ Tuyền vội vàng nói với Lệ Tịnh Lương: “Nhanh đi dỗ con.”
Lệ Tịnh Lương liếc bản thân mình một cái: “Mùi khói dầu.”
“Vậy để em.” Hạ Tuyền muốn tạm thời đặt con gái xuống đâu đó sau đó đi dỗ con trai một chút nhưng đi một vòng cũng không phát hiện chỗ nào thích hợp, nhất thời có hơi sốt ruột.
Lệ Tịnh Lương không nhanh không chậm đi ra ngoài, đứng bên cạnh xe chạy dành cho trẻ em, mặt không biến sắc nhìn chằm chằm Lệ Hạ một lúc, Lệ Hạ thút tha thút thít ngừng khóc.
Hạ Tuyền: “.....”
“Con trai thì phải nuôi dạy như vậy.” Lệ Tịnh Lương bình tĩnh đi qua người con trai lên lầu, chậm rãi nói: “Anh đi thay quần áo.”
Khóe miệng Hạ Tuyền hơi co rút, đành phải đứng chờ bên cạnh con trai. Cô vốn tưởng rằng Lệ Tịnh Lương thay đồ xong thì sẽ xuống ngay nhưng mà khi anh đi đến chỗ rẽ cầu thang thì bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nói: “Em vừa mới hỏi với anh cái gì mới là quan trọng.”
Hạ Tuyển ngẩng đầu lên nói: “Đúng vậy, sao thế?”
Lệ Tịnh Lương nở một nụ cười ôn hòa, nụ cười này đủ để hòa tan băng tuyết trong ngày đông.
“Em, con trai và con gái, ba người là thứ quan trọng nhất với anh. Trong tim anh, không có bất kỳ thứ gì có thể sánh với ba người.”
Thực ra, cô cũng giống như anh, trong lòng chỉ có anh và con là quan trọng nhất.
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng ngược sáng trên cầu thang, anh tuấn mỹ không giống người phàm, nhân sinh của cô vì anh mà thay đổi. Không có anh có lẽ cô đã sớm không thể kiên trì được nữa hoặc là vẫn ở nơi nào đó trên thế giới này vất vả đấu tranh. Sự xuất hiện của anh cho cô ánh sáng cũng cứu sống cô. Sự thật chứng minh, chỉ cần còn sống thì sẽ gặp được chuyện tốt.
Mong rằng tình yêu này chính là kết thúc cho câu chuyện của bọn họ. Mong năm tháng vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này.
--- ---- Hoàn chính văn --- ----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.