Editor: Tiểu Ốc
Tiểu ngoại truyện thứ nhất:
Lệ Hạ hai tuổi rồi, lớn hơn một tuổi so với Thu Mạt, tiến độ phát triển của Thu Mạt tương đối chậm, mới chỉ biết bò, nhưng cậu đã bắt đầu diễu võ dương oai rồi.
“Không ăn.” Lệ Hạ kiên định chỉ vào thìa thịt trong tay mẹ nói, “Bẩn thỉu!”
Hạ Tuyền trừng lớn hai mắt nói: “Chính con làm chứng, mẹ đã tắm rửa trước khi nấu cơm rồi.”
Lệ Hạ xoay đầu đi nói: “Lừa gạt lừa gạt.”
“Sao có thể thế được, chẳng phải con cũng nhìn thấy sao?”
“Dù sao cũng sẽ không ăn, động vật, đáng yêu.”
Hạ Tuyền nổi giận nhìn về phía cha của đứa nhỏ, anh liếc mắt về phía bên này một cái, cầm laptop đứng dậy.
Chỉ thấy Lệ Tịnh Lương đi đến bên cạnh, trong tay cầm laptop, lúc đi qua chỗ con trai thì gõ một cái lên đầu cậu, lạnh nhạt nói: “Đừng vì bản thân không muốn ăn thịt mà đi lấy cớ quang minh chính đại, thằng quỷ nghịch ngợm.”
Trong nháy mắt, Lệ Hạ đỏ mặt, không vui muốn chạy đi, lại bị Hạ Tuyền cầm lấy cổ áo kéo cậu trở về, giơ cái thìa kiên nhẫn nói: “Thật sự không ăn nổi sao? Không hối hận?”
Lệ Hạ có chút chần chờ, miệng nhỏ mím chặt như sắp khóc, đôi mắt đen nhánh như hột nhãn lặng lẽ nhìn lén cha, bóng lưng anh tuấn cao lớn giống như ngọn núi của cha áp bức cậu đến nỗi không thở nổi, vì vậy bắt đầu nức nở.
“Nhìn thấy ba của con rồi à?” Hạ Tuyền khẽ liếc Lệ Tịnh Lương ở bên kia một cái.
Lệ Hạ nhìn sang theo, càng khóc dữ dội hơn, nhưng lại không dám khóc ra tiếng, nhìn thấy một màn này, không thể không cảm thán, ông chủ Lệ vậy mà lại khiến cho con trai khóc đến mức độ này, quả thật là điên rồ.
“Lần trước khi mẹ mang thai em gái của con không chịu ăn thịt, anh ấy đã tìm bác sĩ vừa tiêm thuốc cho mẹ vừa bắt mẹ phải uống thuốc.” Vẻ mặt Hạ Tuyền sợ hãi, “Đến bây giờ mẹ vẫn không thể nào quên được loại cảm giác đó, hơn nữa còn kéo dài một khoảng thời gian rất lâu, mặc dù mẹ đã phản kháng, nhưng mà vẫn bị ép không ăn không được.” Cô uyển chuyển nói, “Cho nên, con có muốn thử nghiệm một chút không, bảo bối?”
Lệ Hạ rưng rưng nhìn về phía mẹ, mang theo ánh mắt như nhìn thấy đồng đội nói: “Mẹ, con ăn, con ăn!”
Lệ Tịnh Lương đang gõ bản phím, nghe được thấy tiếng nói ở sau lưng cũng chỉ có thể cam chịu, anh đã quen với việc Hạ Tuyền dùng anh làm đối tượng để đe dọa Lệ Hạ, rõ ràng anh không hề làm những chuyện được kể trên, nhưng sao con trai vẫn sợ anh như vậy? Chỉ cần nói đến chuyện có dính líu tới anh, là chắc chắn con sẽ đi vào khuôn khổ ngay.
Bỗng nhiên, phía sau lưng anh truyền tới tiếng bước chân nhè nhẹ, Lệ Tịnh Lương ngoái đầu lại nhìn, bước chân Lệ Hạ tập tễnh đi tới, trong mắt nén lệ nói: “Ba, không được tiêm con, cũng không được bắt con uống thuốc.” Cậu nhào vào trong lòng Lệ Tịnh Lương, khóc đến nỗi không thành tiếng, “Không được đâu, ba.”
Tâm Lệ Tịnh Lương cũng tan chảy, ôm con ngồi dậy hôn một cái dịu dàng nói: “Không ăn, không đánh, không khóc.”
“Không được đâu, ba.” Lệ Hạ nức nở nói đi nói lại bốn chữ này, nhìn bộ dạng thì có vẻ như bị Hạ Tuyền dọa sợ rồi.
Lệ Tịnh Lương trừng mắt về phía Hạ Tuyền đang đứng xem kịch ở phía sau, Hạ Tuyền cười xấu hổ, vô cùng tự trách cúi gằm mặt xuống đất.
“Thật sự không được đâu ba!!!!” Lệ Hạ kêu rên một tiếng.
__________________
Tiểu ngoại truyện thứ hai:
Cô bé nhỏ Thu Mạt hoàn toàn thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ, mặc dù vẫn còn rất nhỏ, nhưng đã xinh đẹp bất phàm, chắc chắn khi trỗ mã 18 tuổi sẽ vượt qua cả mặt mẹ, trở thành người đẹp thứ hai trong nhà họ Lệ!
Mọi người hỏi người đẹp nhất là ai sao?
Hạ Tuyền nhìn về phía ông xã đang thắt caravat ở trong phòng giữ quần áo, đôi mắt gần như biến thành hình trái tim, theo bản năng muốn đi sờ mông của một người nào đó, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đã nghe thấy tiếng Thu Mạt cười khúc khích, cô tò mò quay đầu lại, phát hiện ra cô bé đang chán ghét liếc nhìn mình, sau đó phun bong bóng chơi: “Cô lỗ lỗ*.”
(*)Thu Mạt còn nhỏ, chưa biết nói nên chỉ ú ớ được đôi ba từ, ta nghĩ ý cô bé muốn nói là Tuyền tỷ thô lỗ.
“......” Bị con gái chê, Hạ Tuyền lặng lẽ trở lại bên cạnh con gái, muốn làm một người mẹ xứng chức.
Nhưng mà, Lệ tiên sinh chân dài eo thon hoàn toàn không biết mình chính là một viên xuân dược di động, mặc quần tây áo sơ mi thoắt ẩn thoắt hiện ở trước mặt cô, ánh mắt cô căn bản không thể nào rời khỏi từ bả vai rộng rãi và cặp mông rắn chắc của anh, chờ đến khi Lệ tiên sinh phát hiện ra lửa nóng trong mắt cô thì lòng cô đã sớm nóng như lửa đốt rồi.
“Hả?” Anh thốt ra một tiếng nghi vấn, đi tới cúi người xuống nhìn thẳng vào cô, áo sơ mi siết chặt vào ngực anh, nút cài như thể có nguy cơ bung ra bất kỳ lúc nào.
“...... Lần sau mua áo sơ mi cỡ lớn nhất.” Hạ Tuyền bụm mặt xoay đầu đi, từ chối nhìn thẳng vào anh.
Lệ Tịnh Lương khẽ cười một tiếng, xoay người ôm con gái lên cao, được ở trên cao, Thu Mạt thích thúc: “Nha nha nha a…a…a!!!”
Hạ Tuyền bất mãn nói: “Xem tiểu nha đầu nhà ngươi vui vẻ kìa.” Cô đứng lên nói, “Ông xã, em cũng muốn được ôm, giơ lên thật cao.”
Lệ Tịnh Lương cười như không cười nhìn sang, quét cô từ trên xuống dưới, ý vị hàm xúc thu hồi tầm mắt, không có bất kỳ hành động nào.
Hạ Tuyền cúi đầu nhìn bản thân, bộ quần áo ở nhà đơn giản màu trắng thuần, mái tóc hơi xoăn và khuôn mặt, thật đúng là...... Lập tức đi thay đồ!!
Thấy Hạ Tuyền không nói tiếng nào rời đi, Lệ Tịnh Lương còn tưởng cô tức giận, định đặt con gái đang chơi vui xuống, thì nhìn thấy Tuyền nữ vương đi đến phòng giữ quần áo thay một bộ váy khác, trong tay cầm tất chân lace (vải ren) màu đen, một chân để ở trên mặt đất một chân đặt lên giường thong thả ung dung mặc vào.
Đột nhiên cảm thấy hơi nóng, mắt nhìn chằm chằm vào đôi chân thon dài tinh xảo được bọc trong tất chân của cô, lại thấy cô đi tới trước bàn trang điểm chải đầu trang điểm một chút, mười mấy phút sau, cô giống như biến thành một người khác.
“Em phải đi ra ngoài à?” Lệ Tịnh Lương đặt con gái lên trên giường, mặc dù con gái vẫn với tay đòi ôm, nhưng trong mắt anh chỉ còn sót lại mỗi mẹ đứa trẻ.
“Không ra.” Hạ Tuyền trang điểm xong xuôi, vô cùng quyến rũ xoay người tựa lưng vào bàn trang điểm, nghiêng đầu nói, “Bây giờ anh đã muốn ôm em chưa?”
Lệ Tịnh Lương không nói tiếng nào đi tới, lúc còn cách cô một khoảng nhỏ thì cô chợt giơ chân lên, ngăn cách giữa hai người, lòng bàn chân cách một lớp tất chân thật mỏng khẽ vuốt ve thắt lưng của anh, Lệ Tịnh Lương nhướng mày, trực tiếp bắt lấy mắt cá chân của cô, trong tiếng thét chói tai của cô ôm ngang cô lên, sau khi đi ra khỏi phòng liền cao giọng nói vọng xuống dưới tầng: “Thím Lưu, trông coi đứa bé.” Dứt lời, đá văng cửa phòng khách, sau khi vào phòng lại ‘bịch’ một tiếng đóng cửa lại.
Thím Lưu: “......” Tôi thật sự không muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này đâu.
________________
Vở kịch nhỏ:
Xin chào mọi người, tôi là thím Lưu không cẩn thận nhìn thấy cảnh tượng ở trên, tôi làm việc tại một căn nhà mà chủ nhân của nó chính là vị tiên sinh và phu nhân không biết liêm sỉ là gì, làm chuyện đó giữa ban ngày ban mặt kia.
Ngày hôm qua đã làm chuyện đó trong phòng giữ quần áo rồi, hai đứa bé còn nhỏ như vậy, có thể chú ý đến xung quanh một chút không?
Ngày hôm trước, phu nhân gọt hoa quả ở trong phòng bếp, gọt được một nửa thì đột nhiên ném đứa bé cho tôi...Tôi vừa phải chăm sóc đứa trẻ, vừa phải trả lời nó cha mẹ đang làm gì mà đóng cửa phòng bếp lâu như vậy, một ngày hơn 100 nghìn tế bào não chết.
Hôm nay thời tiết đẹp, còn là chủ nhật, tiên sinh và phu nhân cùng nhau ra bể bơi bơi lội, bơi được một nửa thì tôi lại xong đời rồi, cậu bé hỏi tôi, có phải ba lại đánh mẹ rồi không, tôi nên trả lời thế nào bây giờ? Khẩn cấp, mau online giúp tôi đi.