Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 93: Quân lệnh (2)




Lúc xuống xe, trong tay Tả Tu Nhiên có thêm hai hộp quà. Đào Đào và mẹ Đào theo anh lên lầu ba, người mở cửa là bác sĩ Âu Dương. Ông nhìn thấy họ mà không hề bất ngờ, có thể Tả Tu Nhiên đã thông báo trước rồi. Ông khách sáo đón họ vào, mọi người “chúc mừng năm mới” lẫn nhau, uống tách trà, rồi bác sĩ Âu Dương dẫn mẹ Đào vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Năm mới đến bệnh viện, sợ cô chê không được may mắn, nên anh đưa cô đến đây, mời chú Âu Dương tái khám giúp. Hôm qua anh thấy cô chỉ chơi có hai ván mạt chược mà môi đã tím ngắt, tiếng thở cũng rất thô.” Tả Tu Nhiên kéo vạt áo Đào Đào, hai người đi đến ban công. Tầng mây phiêu đãng trên không trung che khuất mặt trời, sắc trời hơi u ám, gió làm sóng biển dâng lên thật cao.
Đào Đào thấy ấm áp trong lòng, “Tôi tưởng phẫu thuật rất thành công, những điều này đều là phản ứng tự nhiên trong quá trình hồi phục, nên không nghĩ nhiều. Thầy Tả, cảm ơn anh.”
Tả Tu Nhiên hừ lạnh một tiếng, “Một tiếng cảm ơn là xong?”
Đào Đào bất lực cụp mi xuống.
“Anh là người rất coi trọng công danh lợi lộc, làm việc gì cũng đều có ý đồ.”
“Biết rồi, khi nào anh về Bắc Kinh, tôi sẽ bảo bố tặng anh một món quà thật to.”
“Được.” Anh nhún nhún vai, ngó cô một cái với vẻ sâu xa.
Cửa trong phòng mở ra, bác sĩ Âu Dương và mẹ Đào đi ra, hai người vội đi tới.
“Hồi phục không tệ, chỉ là cảm xúc dao động quá lớn làm cho cơ thể hơi mệt mỏi, nhất định phải uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi. Thuốc tây tạm thời dừng lại, tôi đã kê một ít thuốc bắc cho bà ấy uống thử. Tuy thuốc có hiệu quả chậm nhưng ôn hòa, có thể trừ tận gốc.” Bác sĩ Âu Dương đưa toa thuốc cho Đào Đào, xoay người lại vỗ vai Tả Tu Nhiên, “Lại ra oai phủ đầu với bố nữa rồi?”
“Không có.”
“Không có? Tết không ở nhà mà chạy đến Thanh Đài làm gì?” Bác sĩ Âu Dương cười nói.
“Chúc tết chú Âu Dương ạ.”
“Cháu không có lòng tốt như vậy đâu. Hôm qua chú nói chuyện điện thoại với ông ấy, ông ấy cũng nhắc đến cháu, mà thở dài thườn thượt. Tu Nhiên, chuyện trước đây, bố cháu cũng rất bất đắc dĩ, cháu đừng cứ canh cánh ở trong lòng.”
“Cháu nào dám,” Tả Tu Nhiên cong khóe môi, nhưng trong mắt không có ý cười.
Chào tạm biệt ra khỏi nhà bác sĩ Âu Dương, Tả Tu Nhiên đưa mẹ Đào về nhà trước, sau đó đưa Đào Đào đến bệnh viện bốc thuốc. Đào Đào đi ra khỏi bệnh viện, nhìn thấy Tả Tu Nhiên đang dựa vào xe ngẩng đầu say sưa ngắm nhìn trời.
“Đang nhìn gì vậy?” Cô đi đến bên cạnh anh.
Anh cúi đầu, ném gói thuốc trong tay cô vào ghế sau, mở cửa ghế lái phụ, “Chúng ta đi đâu dạo?”
Một cơn gió thổi đến vài chiếc lá khô, Đào Đào co ro ôm lấy hai vai, cau mày, “Lạnh thế này, về nhà thì hơn.”
Anh không nói một lời, trợn mắt một cái, đẩy cô vào trong xe.
Đối diện bãi tắm thứ ba của Thanh Đài là một ngọn núi không cao lắm, cây cối cao vút, môi trường yên tĩnh, chính quyền thành phố xây bãi tắm thành một công viên lớn mở cửa miễn phí, đương nhiên đây chính là địa điểm lý tưởng cho các cặp tình nhân, may mà là mùa đông, thời tiết lại không đẹp, nên ở đây rất yên tĩnh, đi qua mấy con đường nhỏ cũng không nhìn thấy người thứ ba. Trong lúc thả bộ, vì bị cây che khuất, gió biển không thổi vào được, nên không lạnh lắm. Trên những chiếc ghế gỗ dọc đường đi rơi đầy những lá thông nhỏ vụn, có vài con chim non trong rừng líu lo bay qua.
Anh phủi sạch một chiếc ghế gỗ, móc khăn tay trong túi áo ra trải lên trên, kéo cô ngồi xuống, khẽ than: “Tuy đã có xe nhưng anh vẫn thích đi bộ; tuy ngồi trong nhà hàng cao cấp hưởng thụ, nhưng ngon nhất vẫn là cơm nhà nấu; tuy được vây quanh rất có cảm giác thành tựu, nhưng vui nhất vẫn là hai người ở riêng cùng nhau.”
Anh xoay người lại, ôm lấy bờ vai Đào Đào.
Đào Đào hít thở sâu, nghiêng đầu nhìn về nơi xa, bàn tay đeo găng tay đặt trên gối không được tự nhiên mà gập lại, “Thầy Tả, tôi…” Cô cảm thấy hai người cần nói chuyện đàng hoàng với nhau, nhưng biết nói từ đâu đây?
“Đừng coi những gì em từng trải là vốn liếng mà cứ luôn miệng khoe khoang. Anh biết bây giờ em đang độc thân là đủ rồi.” Anh nhướng mày, tháo găng tay cô ra, dùng đôi môi lành lạnh hôn lên đầu ngón tay cô, “Anh đưa em đến đây, không phải vì muốn nghe điều này.”
Cô hít lấy hít để, hô hấp gấp gáp.
Anh cười càng thêm đậm, đôi mắt sâu hun hút, “Có muốn biết cái đêm mua hộp đựng xà phòng cho em, anh bịt tai em lại, đã nói những gì không?”
Cô trừng to mắt.
Anh dùng ngón tay chạm nhẹ lên đôi môi run run của cô, “Đào Đào, bây giờ em là người đã có chồng, em yêu chồng em sâu đậm, được, tôi sẽ bóp chặt thứ đang nảy sinh trong lòng mình xuống, tôn trọng hôn nhân của em, giữ khoảng cách với em. Nhưng nếu có một ngày, ví dụ có một ngày em khôi phục lại được tự do, thì vị trí bên cạnh em, không được cho ai khác, chỉ có thể là của tôi. Tôi tứ chi khỏe mạnh, có nghề nghiệp chính đáng, tuổi cũng không lớn, em không có lý do từ chối, có đúng không? Anh lại nói tiếp, vì nguyên nhân nào đó mà có một số chuyện tôi không kịp nói với em, nếu như em nhìn thấy hoặc nghe thấy gì từ chỗ người khác thì không được tin, nhất định phải nghe tôi giải thích, em có làm được không? Em nghe xong, thì nhìn vào mắt anh và rất nghiêm túc gật đầu với anh. Em còn nhớ không?” 
Cô chỉ nhớ anh nói mấy từ “tôi”, “cô”, còn lại cô không nghe ra một chữ nào nữa.
||||| Truyện đề cử: Song Trùng |||||
“Sao anh biết có một ngày tôi sẽ ly hôn?” Nhìn ánh mắt chắc chắn của anh, lòng cô rối như tơ vò, bao nhiêu suy nghĩ như nước biển cuồn cuộn dâng lên trong đầu.
“Chúng ta ở cùng một phòng làm việc, tâm tư của em viết hết cả lên mặt, anh có thể không nhìn ra sao? Bây giờ, anh không có nuốt lời, anh đã đến rồi đây. Đào Đào, chúng ta nên bắt đầu một tình yêu bình thường rồi.” 
Đào Đào nhất thời không thở nổi, lời tỏ tình trực tiếp nhanh chóng nhưng mãnh liệt như vậy khiến cô có cảm giác không thể thoái lui. Thầy Tả không phải là Diệp Thiếu Ninh, sẽ lịch sự nho nhã mà trưng cầu ý kiến của cô, anh không thông báo mà đã bắt đầu rồi.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay to lớn với những ngón thon dài đang nắm lấy tay mình, khớp xương gầy guộc, có hơi đau, móng tay được cắt ngay ngắn, lòng bàn tay khô ráo nhưng ấm áp, dịu dàng bao trọn lấy tay cô. Nhiệt độ này rất dễ chịu, tới mức cô muốn đắm mình vào, muốn nhắm mắt lại, thật sự không nhìn hay nghĩ gì nữa.
Nhưng cô nghĩ thầy Tả sắp về Bắc Kinh rồi, anh lại không thiếu bạn gái, trong truyền thuyết còn có một cô vợ chưa cưới, những lời này của anh, chỉ là lời nói đùa khi tâm huyết đang dâng trào mà thôi. Hơn nữa cô cũng không có ý muốn bắt đầu một tình yêu mới ngay, càng không thể chơi trò tình một đêm với thầy Tả.
Thầy Tả chỉ là một người bạn đặc biệt.
Cô ngẩng đầu lên, làm bộ cười nhẹ nói: “Thầy Tả mà còn bắt nạt người khác như vậy nữa thì đại lễ của bố tôi cũng không có luôn đấy.”
Mắt Tả Tu Nhiên bỗng tối đi, “Em tưởng anh đang đùa giỡn với em sao?”
Không phải đùa, lẽ nào còn muốn làm thật?
Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ một cách khó khăn vật vã, xoay lưng lại với anh, cười như không có gì, “Không có, thật sự thì tôi cảm thấy rất vinh hạnh.” 
Nói xong, giành lên xe trước.
Đoàn văn công sẽ biểu diễn báo cáo xuân mới vào chiều mùng Sáu, được tổ chức tại hội trường lớn của quân khu, Hứa Mộc Ca biểu hiện bình thường, tuy không xuất hiện lỗi lớn nhưng có thể cảm nhận được từ những tràng pháo tay lác đác ở bên dưới. Lúc hạ màn, cô ta bất cẩn giẫm phải vạt váy, suýt thì ngã, quay về cánh gà, cả khuôn mặt xinh đẹp cũng méo mó hẳn đi.
Trương Hoằng cũng ngồi dưới sân khấu, trước khi tiết mục tiếp theo bắt đầu, anh ta khom lưng chạy đến phòng nghỉ, gọi điện cho Hoa Diệp. 
Hoa Diệp đứng trên ban công, bên ngoài trời đang mưa, mưa nhỏ nhưng không ngớt, đã bắt đầu từ sáng sớm. Nhưng Quý Manh Nhân lại chọn hôm nay về lại Thanh Đài, anh vốn muốn qua đó mở cửa sổ cho thoáng khí giúp bà, nhưng giờ thì đành thôi.
“Mộc Ca không tập trung rõ ràng quá, có phải có chuyện gì không?” Trương Hoằng hỏi.
“Tôi không rõ.” Hoa Diệp đáp. Thật ra hôm mùng Một đi xem phim, sau khi gặp bạn trai của Đỗ Tinh, cô đã có chút hồn bay phách tán rồi. Cô nói với anh rằng có gặp người đàn ông đó vài lần khi còn học ở Pháp, không gọi là thân quen. Lúc xem phim, cô đứng ngồi không yên, không ngừng nhìn ngó xung quanh, được một lúc thì hỏi anh có nghe thấy điện thoại kêu không. Điện thoại anh chuyển sang chế độ rung, có điện thoại anh có thể cảm nhận được.
Đưa cô về nhà, mặt cô vẫn có vẻ sốt ruột, anh hỏi cô có sao không. Cô cười nói, con người đứng trước niềm vui quá lớn, khó tránh khỏi sẽ lo được lo mất, nói xong, ôm eo anh thật chặt, và tặng một nụ hôn.
Sự nhiệt tình như vậy khiến anh có hơi bối rối, mắt cứ nháy liên tục.
Anh chỉ đưa cô đến dưới chung cư, mà không lên lầu.
“Anh làm bạn trai người ta kiểu gì vậy hả, cũng không quan tâm thử? Mau gọi điện an ủi đi.” Trương Hoằng trách móc.
Anh nín thở, trong lòng hơi khó chịu, “Tôi và Mộc Ca không gọi là…”
Từ “bạn trai bạn gái” còn chưa nói ra, thì Trương Hoằng đã cười, “Còn xấu hổ nữa chứ, bọn này đã biết từ lâu rồi, nếu không phải vì Mộc Ca thì sao anh lại ly hôn?”
Anh trầm mặc không nói gì.
Trương Hoằng chê buổi diễn quá ngột ngạt, không quay lại hội trường mà hẹn Hoa Diệp ra ngoài uống một ly. Bar Cầu Vồng không giống như những năm trước năm mới vẫn mở cửa bình thường. Tiêu Tử Hoàn rời đi, khiến cho Kinh Nghệ hoàn toàn gục ngã, không còn tâm tư quản lý kinh doanh, mà tết đến đã đi du lịch, vì thế mà mấy quán bar cùng đẳng cấp khác được hời.
Hai người chọn một quán bar của khách sạn năm sao, âm nhạc du dương, ánh đèn dịu nhẹ, trai gái uống rượu cười nói khẽ khàng, rất ít người nói chuyện lớn tiếng.
Hoa Diệp vừa ngồi xuống đã nói chỉ có thể uống hai ly rượu vang nhỏ, anh không thể mang theo cả người toàn mùi rượu đi gặp Quý Manh Nhân. Trương Hoằng gật đầu, gọi rượu vang, chậm rãi uống.
“Hoa Diệp, tháng sau em kết hôn rồi.” Trương Hoằng lắc lắc rượu trong ly, ngữ khí có vài phần bất đắc dĩ.
“Ừ, đặt nhà hàng ở đâu?” Hoa Diệp ngước mắt lên.
“Cái đó em vẫn chưa nghĩ đến, ha ha, sự thật là em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để kết hôn. Nhưng mà, cô ấy có thai rồi.”
Hoa Diệp kinh ngạc.
Trương Hoằng cười xấu hổ, “Không sợ anh cười đâu, chính là lần ở nhà anh đó.”
“Không phải đã dùng biện pháp rồi sao?” Hoa Diệp nhướng mày, không muốn nói chuyện này, cảm thấy rất giận cũng rất ghê tởm. Cho nên thời gian qua, anh rất ít liên lạc với Trương Hoằng.
“Lúc mới đầu thì lý trí, sau đó điên lên rồi ai còn nghĩ đến việc phòng tránh nữa chứ. May mà bây giờ anh và Mộc Ca ở bên nhau, nếu không trong lòng em sẽ áy náy chết mất. Nói thật, đôi lúc em thật không giống một con người. Giờ thì, đã bị trừng phạt rồi đấy. Em không biết rốt cuộc em có yêu cô ấy hay không, nhưng buộc phải kết hôn với cô ấy.”
Hoa Diệp nhấp nhẹ một ngụm rượu, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
“Trương Hoằng, cậu cho rằng tôi và Mộc Ca ở bên nhau sẽ hạnh phúc sao?”
Trương Hoằng nhướng nhướng mày, “Đương nhiên, anh yêu Mộc Ca nhiều như vậy, bọn em đều nhìn thấy cả. Mấy anh em mình ở bên ngoài dường như rất được yêu thích, nhưng ai cũng đều ngưỡng mộ anh, vì anh là người thật sự hiểu và trân trọng tình yêu, ông trời có mắt, nên đã đưa Mộc Ca về lại bên anh.”
“Vậy các cậu nghĩ Đào Đào thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.