Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly

Chương 11: Đi cùng




Đi tới trước bàn, ta mở lồng thức ăn, sau đó lấy trái dưa lưới đặt lên khay. Hai mắt quận chúa rõ ràng rực sáng, có thể do cảm thấy mới lạ, lúc này nàng liền nghiêng người về trước ngóng xem, còn chưa đợi ta chuẩn bị xong đã liền tiến lên, tự động thủ, ngón tay thon thả trắng nõn nhẹ nhàng mở nắp trái dưa lưới.
Kèm theo tiếng động, là nhiệt khí thoáng bốc lên, làn khói mỏng bốc lên tràn đầy trước mặt, dung nhan tuyệt sắc nào đó cũng mơ hồ hòa hợp với màn sương, nhưng cách một tầng khói mờ vẫn có thể thấy được nụ cười nhẹ của nàng.
"Có vẻ cũng không tồi."
Giọng nói trong vắt như khe suối kèm theo chút âm vui thích, khiến người nghe cảm thấy hết sức thoải mái, khóe môi cũng không nhịn được muốn cong lên theo.
Tiếp xúc nàng ta mới phát hiện quận chúa Tấn An ở trong phủ luôn rất tùy ý. Vốn sống trong cảnh đẹp ý vui, nên trên gương mặt nàng ta thường xuyên hiện lên nụ cười, đối đãi người luôn mang dáng vẻ thân thiện lễ độ, với chuyện này mà nói rất hiếm thấy trong hoàng tộc, chẳng trách trong phủ ai cũng rất mực trung thành với nàng. Nếu không phải ta có mục đích khác, sợ rằng cũng sẽ sinh ra hảo cảm với nàng đi.
Ta thoáng tỉnh lại, hai tay dâng lên muỗng sứ lót trên miếng khăn tay.
Ngoài dự liệu, quận chúa lại không tiếp nhận, mà đôi môi mím thẳng nhìn ta, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ híp lại, cười như không cười, giống như một con hồ ly xảo huyệt đang mưu đồ xấu xa.
Đánh hơi được mùi nguy hiểm, ta nhất thời cảnh giác, kể cả chút xíu tán thưởng vừa mới sinh ra cũng tan thành mây khói. Xém chút ta đã bị nàng mê hoặc, quả nhiên người này không giống như vẻ hiền lành tốt đẹp bên ngoài, bây giờ nhất định là đang suy nghĩ làm sao để gây khó dễ cho ta.
Là muốn mượn cớ vặn vẹo này nọ, hay bất mãn món ăn muốn ta đi nấu lại, ác thú vị xem ta bị dày vò?
Thế nhưng nàng lại nghiêm mặt nói.
"Đổi lại thường ngày mỗi lần Đại Phương đưa đồ ăn nóng tới, tất nhiên sẽ thổi nguội rồi mới dâng muỗng thức ăn cho ta."
Nà ní?! Ta có chút kinh ngạc, trong lòng có vô số dự đoán, nhưng không ngờ đến cuối cùng nàng ta sẽ tim không dồn dập mặt không đỏ không xấu hổ nói ra lời này, còn đặc biệt ngồi ngay ngắn lại, dậy lên uy nguy của một quận chúa, nghiêm túc không có nửa phân đùa giỡn.
Nàng ta đây là đang dò xét lòng trung thành của ta? Hay nên nói... là do ngày thường Đại Phương hộ chủ như mạng sống, cưng chiều nàng ta tới trình độ này? Ta không dám tin tưởng!
Ta cầm cái muỗng thổi nguội rồi dâng tới trước mặt nàng! Quận chúa ngươi có tay có chân cũng không tàn phế tại sao phải... đợi đã, lẽ nào quận chúa trước mặt người khác thì hiền huệ, nhưng thực tế khi ở trong nhà thì là một phế vật đợi người ta cơm bưng nước rót?
Trong đầu ta có một tia sét giáng xuống cái rầm. Nàng thật sự là dạng người như vậy sao? Chỉ là... suy nghĩ một chút cũng rất có khả năng a, cũng có thể một người trước mặt mọi người sẽ luôn hoàn mỹ mười phân vẹn mười, bên ngoài càng giả bộ hiền lương thục đức không có một sơ hở dễ tấn công bao nhiêu, thì bên trong lại càng dễ là người lười nhác buông thả bấy nhiêu.
Ha, thì ra là vậy, đám ngu dân dốt nát mê luyến quận chúa của chúng, nếu biết được chân tướng sẽ tìm một góc để khóc đi!
Ngay lúc ta đang đắm chìm trong những suy nghĩ độc địa, mỹ nhân đối diện bỗng cười thành tiếng, âm thanh trong suốt dễ nghe giống như giọt nước lung linh nhỏ xuống mặt hồ vậy, tạo nên những dao động lăn tăn.
"Haha, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì vậy? Biểu hiện trên gương mặt còn xuất sắc hơn cả diễn viên."
Ta bị đánh thức, ngẩng đầu liền thấy sóng mắt mênh mông như chứa cả vườn đào kia, trổ hoa thật xinh đẹp.
"Ta chỉ là cười ngươi, không cần khẩn trương. Nhìn ngươi vừa rồi, tựa như đang vui vẻ rồi lại nghi hoặc rồi lại quấn quýt, đút cho ta ăn loại chuyện này với ngươi, khó khăn đến vậy à."
Lại mang chút làm nũng... người này quả thật khó đoán. Nàng hành động như vậy, chỉ là muốn trêu chọc ta thị nữ mới tới thôi sao?
Tôi vội vàng quỳ xuống, buồn phiền thưa.
"Nô tỳ hầu hạ không chu đáo, xin quận chúa trách phạt."
Thật ra vào lúc này ta cũng đang buồn phiền thật, vừa rồi không cẩn thận bại lộ sơ hở, lại thất thần trước mặt kẻ địch.
Tật xấu dễ thất thần lại không che giấu biểu cảm thật, lúc còn sống sư phụ từng trách mắng ta rất nhiều lần, nhưng ta làm sao cũng không thay đổi được. Trước kia còn cảm thấy không có gì đáng ngại, hôm nay mai phục bên cạnh con hồ ly này, thật ra đã trở thành một nhược điểm chết người, phải nghĩ cách vượt qua mới được.
"Vì sao phải phạt ngươi?"
Lúc này phượng mày quận chúa khẽ nhích, mang chút ý vị phong lưu.
"Mau đứng lên, ta cũng không có phân nửa ý sẽ trách phạt ngươi. Thật ra biểu tình phong phú một chút cũng hay, ta liền thích ngươi điểm này."
Nếu quận chúa là nam nhân, ta nhất định sẽ cảm thấy mình đã bị một nam tử tà mị trêu chọc. Đáng tiếc lão nương bây giờ một chút tim đập nhanh trong lòng như có con nai con nhảy loạn cảm giác xấu hổ này nọ một chút cũng đều không có, tự động hiểu lời nói của nàng theo hướng tồi tệ, chỉ muốn trợn mắt trừng nàng.
Hy vọng ta có nhiều biểu cảm, để ngươi xem giải khuây phải không?!
Đúng như dự đoán, người đối diện sâu kín thở dài, tiếp theo liền cảm khái một câu.
"Biểu cảm Đại Phương... luôn chưa từng thay đổi."
Quận chúa ngươi đây là cảm thấy cô đơn!!
Không ngờ, Đại Phương hết mực trung thành lại bị chê trách như vậy! Có điều trong đầu ta hiện lên bộ mặt tê liệt không cảm xúc của nàng, lại thấy có chút đồng tình với quận chúa!
Phụt, Đại Phương cầm muỗng thổi nguội rồi còn ôn nhu dâng lên gì đó, quận chúa ngươi chẳng phải phóng túng vui vẻ quá rồi sao!
Ta bị những hình ảnh tốt đẹp tưởng tượng trong đầu chọc cho không xong. Cố nín cười, nhẹ giọng nhắc nhở.
"Quận chúa, bánh* nguội ăn sẽ không ngon."
Đáy mắt nàng chuyển đổi, lóe lên chút ánh sáng. Ngay sau đó đưa tay cầm lấy muỗng nhỏ, một bên chậm rãi nói.
"Như vầy mới đúng, ở chỗ ta không cần quá câu nệ. Dù sao... sau này ngươi vẫn phải luôn một mực theo bên cạnh ta."
Ta luôn cảm thấy lời này có thâm ý.
"Vâng."
Ta rũ mắt dạ thưa, thừa dịp nàng cúi đầu, lặng lẽ nâng mí mắt quan sát bốn phía. Có hai tiểu thị nữ đứng ngoài cửa, chưa biết có võ công hay không, tầm mắt ta giả vờ lơ đãng nhìn qua vài chỗ, đúng như ta dự đoán, có ám vệ.
Quận chúa vẫn chưa tín nhiệm ta.
Một khi ta động thủ, hậu quả chỉ có một, đó chính là chết. Nếu trước kia ta còn có chút lòng tin có thể động thủ xong chạy trốn ra ngoài, thì hôm nay đã kiến thức qua bố trí cùng những cao thủ ẩn nấp trong phủ, đã biết khó thể nắm chắc phần thắng. Xem ra cần phải kiên nhẫn chờ đợi thời cơ ám sát tốt nhất, nhất định phải giữ lại đường lui. Bất luận ám sát có thành công hay không, ta cũng không muốn lôi cả mạng sống mình vào.
Tuy trong lòng quận chúa còn nhiều hoài nghi, nhưng vẫn có thể định thần ăn đồ ăn do ta bưng tới, quả là tự tin, nàng ta không sợ ta sẽ không cân nhắc hậu quả mà làm liều sao.
Vừa nghĩ, vừa nhìn nàng dùng muỗng nhỏ múc lên một muỗng, sau đó đưa lên miệng khẽ thổi, lại thăm dò cắn cắn. Miếng bánh màu vàng có chút co dãn, chạm vào bờ môi béo mập của nàng, càng khiến cho miếng bánh mềm mại óng ánh.
Ta khó hiểu cảm thấy hơi đói bụng.
"Ừm, mùi vị không tồi."
Ăn vài muỗng rồi, quận chúa mới gật đầu bình luận. Một câu nói đơn giản, lại khiến người ta cảm thấy rất chân thành. Mà lúc này bộ dạng híp mắt thưởng thức của nàng quả thật có chút khả ái, quyến rũ theo kiểu cô gái nhỏ xinh đẹp, khác với trong ấn tượng trước kia của ta rất nhiều.
Ta nhếch môi.
"Tạ quận chúa khen ngợi."
Nói xong lại nhìn người nọ, thấy trong quả dưa lưới cũng đã vơi đi phân nửa. Ta bỗng có cảm giác hài lòng, còn có chút cảm giác thành tựu không diễn tả được, ừm... giống như khi mẫu thân nhìn thấy hài tử nhà mình có khẩu vị ăn cơm vậy...
Cảm giác tình thương ấm áp từ mẫu tử này là chuyện gì xảy ra.
"Tài bếp núc của ngươi không tầm thường, hơn nữa cũng rất mới mẻ. Khéo tay như vậy, tốt lắm. Xem ra ta không chọn lầm."
Lúc này quận chúa buông muỗng, lập tức có thị nữ dâng trà súc miệng. Sau đó nàng lại lau miệng rửa tay, mới chậm rãi nói tiếp.
"Hai ngày này ngươi chuẩn bị thu xếp với Đại Phương, mùng tám theo ta đi Phong Diệp Tự."
"Lần này có thể sẽ ngủ lại vài ngày trong chùa, ngươi phụ trách việc ăn uống, đồ ăn ở đó ta không quen."
Nàng nhìn về phía ta, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên.
"Cần chú ý những gì ta sẽ cho Đại Phương dạy ngươi, ngươi cũng nên học thêm trông coi một vài sự vụ."
"Vâng."
Ta cúi đầu dạ thưa, ngay sau đó liền thầm nghĩ. Mùng tám đi Phong Diệp Tự... lẽ nào nàng ta giống như lời bá tánh đồn đãi mùng tám hằng tháng sẽ đi cầu nhân duyên một lần? A, mới không phải đơn giản vậy đi, ta cũng không tin nàng ta gấp gáp muốn thành thân như vậy.
Nhưng bất luận thế nào, ra ngoài vương phủ, cũng đồng nghĩa với có nhiều cơ hội hơn. Nếu lúc đó có thể có được sự tín nhiệm của nàng, thì ở một mình với nàng là thời cơ tốt nhất. Một mình nhanh gọn lẹ hoàn thành, ta cũng xem như không phụ sư môn...
Mà sang ngày hôm sau ta mới biết, lần đi Phong Diệp Tự này là để cầu phúc cho đương kim Hoàng Thái Hậu.
Chưa tới hai tháng nữa chính là sinh thần thứ bốn mươi của thái hậu. Tam vương gia cùng mẫu phi Thục thái phi của hắn trai giới năm ngày cầu phúc cho thái hậu, liền lựa chọn Phong Diệp Tự Thuận Thiên thành. Hai mẹ con bọn họ ngày hôm sau sẽ tới đây, sau đó sẽ cùng khởi hành với quận chúa.
Chuyến đi này của bọn họ, thứ nhất là để trai giới cầu phúc, thứ hai cũng muốn thuận đường hỏi thăm sức khỏe quận chúa Tấn An.
Thục thái phi quen biết với thái hậu từ nhỏ, tỷ muội tình thâm, năm đó cùng tiến cung hầu hạ tiên hoàng, nâng đỡ lẫn nhau trong chốn thâm cung ngươi tranh ta đoạt này, hơn hai mươi năm tình cảm trước sau như một. Sau khi tiên hoàng băng hà, Thái phi một mực chăm sóc thái hậu, hài tử được phong làm thân vương. Tam vương gia không kém hoàng thượng bao nhiêu tuổi, lúc còn bé liền hay chơi chung, hôm nay hắn ở cương vị thân vương xem như cũng gần gũi với hoàng thượng.
Mà vương phủ quận chúa Tấn An cũng được rất mực thánh sủng, và có quan hệ tốt với Thục thái phi...
Nếu đã là quan hệ tốt... vậy trước đây không lâu tam vương gia nói quận chúa độc ác là chuyện gì xảy ra? Ở trong phòng, ta nhìn tình báo trên tay, bên trong toàn là tin bát quái, đồng thời cũng yên lặng ghi nhớ những thông tin này, trước khi những dòng chữ nhỏ xíu trên tờ giấy biến mất.
Ta mua được tin tức từ kẻ giấu mặt đều dùng loại mực đặc thù để viết, mở phong thư ra, chữ viết sẽ rất nhanh biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một tờ giấy trắng thông thường mà thôi, bảo đảm không bị ai phát hiện.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy gì, ta để tờ giấy qua một góc trên bàn, dùng làm giấy luyện chữ. Nếu thiêu hủy, sợ rằng sẽ lưu lại dấu vết dụ người ta hoài nghi. Lần này ở lại năm ngày trên núi, phòng thủ trên chùa sẽ không thể nghiêm ngặt như trong phủ, cộng thêm đông người phức tạp, quả thật là cơ hội ngàn năm có một a... xem ra nên thật tốt tìm cách xuất thủ như thế nào.
Ta mở cửa sổ phòng, vươn vai duỗi người dưới ánh nắng, tâm tình rất tốt còn cong môi mỉm cười với tiểu thị nữ đi ngang qua cách đó không xa.
- --- ---- ----
(*) Món ăn này mình không hiểu lắm, dùng từ bánh để gọi, nhưng cách nấu thì khá giống canh, tại vì chưng, mà chưng thì sẽ ra nước, có vẻ nó sẽ hơi đông lại, tại vì mềm mềm óng ánh đàn hồi gì đó, làm mình liên tưởng đến pudding, không biết có phải Phi Hoa nghĩ ra món bánh đại loại như pudding ở thời đó không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.