Trong chốn giang hồ, số người hành nghề thích khách không có nhiều. Mà trong số những thích khách đang hoạt động, chiếm phần đông đều thuộc về hội thích khách Thập Nhị.
Hội thích khách Thập Nhị, trãi rộng trên khắp toàn quốc gồm mười hai phân đà liên hợp lại mà thành, là một tổ chức ám sát tiếng tăm lừng lẫy, là một nơi không dành cho ánh sáng. Ở đó tập hợp những nhóm người máu lạnh vô tình nhưng tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, bọn họ có tuyệt kỹ, giết người vô số. Nhưng chưa bao giờ giết người vì tư thù cá nhân, chỉ giết vì tiền tài và uy tín.
Còn ta chính là thiếu chủ của hội này, sát thủ đứng nhì bảng hội, tên gọi Thốn Tuyết. Người đứng đầu bảng hội, chính là người ta tuyệt đối tâm phục khẩu phục. Bởi vì hắn chính là sư phụ của ta, vầng hào quang của hắn được biết bao người ngưỡng mộ. Nhưng hai năm trước, hắn đã thoái ẩn, không còn ai biết được tung tích của hắn, bao gồm cả ta. Dù như vậy, liên minh vẫn giữ vị trí đầu bảng cho hắn, không một ai có thể thay thế.
Dưới ta là cái tên Phi Hoa, ta nghe nói là chưởng môn nhân phái Ngạo Thiên nào đó, hành động bí hiểm, luôn chỉ độc hành. Nhưng chung quy là một môn phái đã sa sút, hiện tại ngay cả một tên đệ tử cũng không có, không chính thống, không lọt vào mắt ta.
Chân chính được ta xem là đối thủ, không phải nằm trong chốn giang hồ. Mà chính là người vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng trong chốn hoàng thân quốc thích, quận chúa Tấn An đương triều, Trữ Thanh Ngưng.
Năm đó ta vừa chưởng quản hội thích khách, vang danh khắp chốn giang hồ, nhưng danh tiếng nàng thì lại đã vang khắp thiên hạ, già trẻ lớn bé đều biết. Nàng tài hoa, xinh đẹp, lại còn rất được lòng người. Không hiểu vì sao, trong dân gian dần dần nổi lên so sánh giữa ta và nàng, trong các quán rượu hay ở trạm nghỉ chân, người giang hồ đều bắt đầu bàn luận vui vẻ. Bọn họ ai cũng nói, ta là hoa anh túc tàn độc trong chốn giang hồ, còn Trữ Thanh Ngưng là đóa bạch liên giữa trần thế. Ta với nàng được xưng là hắc bạch song thù.
Ha, một đám ngu xuẩn dễ dàng bị mê muội bởi vẻ bề ngoài.
Cái gì mà bạch liên, đồ nữ nhân trong ngoài bất nhất đó, thủ đoạn còn độc hơn cả nọc độc bọ cạp. Hội thích khách Thập Nhị của ta, trong một đêm liền mất ba phân đà. Phân đà chủ cùng thân nhân của họ đã chết oan uổng, chẳng chừa một ai, khiến cho đám sát thủ hoảng sợ bỏ đi tha hương tứ xứ, không một ai dám nhắc đến chuyện báo thù.
Trữ Thanh Ngưng a Trữ Thanh Ngưng, ta chỉ hận lúc đầu không giết được ngươi.
Nhắc tới thì, đều tại nữ thị vệ có bộ mặt tê liệt lòng dạ độc ác không biết thương hoa tiếc ngọc võ công lại giỏi đó, còn cả nữ nhân tên gọi Đại Hoa kia. Đặc biệt là cái tên thứ hai, lần lượt gây trở ngại cho ta, để nàng ta có thể bỏ chạy ngay trước mắt. Trữ Thanh Ngưng có cân nặng đến vậy trong lòng nàng ta, đáng giá dùng mạng sống của mình để đánh đổi?
Thật không cam tâm.
Đã làm ta phải chịu thiệt thòi còn đối với nàng ta... đáng ghét a, lại bỏ lỡ cơ hội tốt, cuối cùng làm liên lụy đến thuộc hạ vùi mình trong hiểm cảnh. Vị chủ thuê kia lai lịch không nhỏ, tuyệt đối không phải người đơn giản, nếu không thành công, rất có thể không phải đơn giản chỉ cần bồi thường là xong.
Hôm nay ta rất tâm phiền ý loạn, rốt cuộc không chịu được ra ngoài giải sầu, không ngờ lại gặp phải hai tên ác bá áp bức dân lành trong tiệm hoành thánh. Một tên nam nhân râu quai nón và một tên dáng cao có gương mặt trắng nõn, bọn chúng gây chuyện với tiểu nhị, nhất định là định ăn quỵt. Loại người như vậy ta đã gặp nhiều.
Ta cau mày nhìn thêm vài lần. Tên râu quai nón, trên gương mặt còn có cái thẹo dữ tợn, nhìn rất hung ác, nói chuyện ngược lại không tục tằng như ta tưởng, tựa như giai điệu vốn thanh nhu nhưng lại cố ý ép cho trầm xuống, mà vóc người cũng cao ráo thon thả, tứ chi lại khá mảnh khảnh. Nếu không phải ngực hắn có chút cơ còn khá vạm vỡ, thì bộ râu quai nón kia vốn không hợp. Nhưng nhìn hắn, ta cứ có cảm giác quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Cảm giác giống như... rất đáng ghét. Đúng vậy, đáng ghét y chang Đại Hoa nữ nhân thấy sắc quên nghĩa phụ sự hảo cảm mà ta đã dành cho nàng vậy.
Phiền não trong lòng nháy mắt lớn hơn gấp mấy lần. Ta quyết định, phải hung hăng dạy dỗ bọn họ một phen.
Vì vậy ta rút roi da, coi đó để hả cơn giận. Nhưng vì do vết thương cũ chưa lành, không thể tung hết quyền cước, bị tên mặt trắng nhân cơ hội đánh lén một chiêu đụng phải vết thương. Song khi ta đau đến hít thở không xong, không hiểu vì sao, trong đầu ta cuối cùng lại hiện lên hình ảnh người nọ chuyên chú giúp ta bôi thuốc.
Đáng hận. Rất đáng hận!
Ta cắn răng, trút cơn giận lên tên râu quai nón đang một bên xem trò vui, hung tợn nói đã nhớ gương mặt hắn. Khiến ta không ngờ tới, chính là cuối cùng bọn họ lại đi vào Tấn vương phủ. Mà dọc đường, ta rõ ràng nghe thấy tên mặt trắng gọi tên bên cạnh là... Hoa đại nhân.
A... Hoa đại nhân.
Đại Hoa.
Ta nhớ bản mặt ngươi rồi đó.
——————————————————————————
Đại Hoa: (rùng mình) Uây? Sao tự nhiên thấy rùng mình vậy? Mà thôi, đi tìm quận chúa đã~~~ (rạo rực bưng hộp đồ ăn bước vào) Quận chúa, ta...
Quận chúa cười nhạt bạt tai liên hoàn:
( ̄e(# ̄)☆╰╮( ̄▽ ̄///)
( ̄e(# ̄)☆╰╮( ̄▽ ̄///)
( ̄e(# ̄)☆╰╮( ̄▽ ̄///)!!!
Đại Hoa: (kinh ngạc) sao tát ta!
Quận chúa: (phất tay áo rời đi) hừm... tự mà phản tỉnh đi!