Sau ngày hôm đó, ta liền trở lại cuộc sống hoa nô làm việc tưới tiêu, cuốc đất đàng hoàng ở ruộng hoa như thường lệ. Cơ mà dưới sự sắp xếp của quận chúa, công việc được phân cho ta tự nhiên giảm bớt không ít, hơn nữa còn tạm thời không cần phải khổ não tiếp tục trộm Hỏa đan sân, những ngày này trôi qua rất thích ý.
Thời gian này Ngân San Lan thỉnh thoảng thừa nhịp không có Sơn cô nương bên cạnh, sẽ một mình chạy tới tìm ta, không thay đổi cố chấp muốn ăn đậu hủ gì đó, nhưng thường thường nàng vừa động thủ xoa mặt ta, tiểu cô nương Lục La bên người quận chúa liền sẽ xuất hiện đúng lúc cắt ngang, giải vây cho ta, nghĩ đến đây đều nhờ có quận chúa phân phó. Haiz, như vậy đủ để thấy, dù quận chúa tâm tư khó lường khó hầu hạ, nhưng làm người cũng không đến nỗi nào xấu xa.
Còn vấn đề khó khăn hôm đó quận chúa để lại cho ta... Ai, ta mới lười suy nghĩ đến tột cùng là đã đắc tội nàng chỗ nào. Dù sao cũng chẳng nghĩ ra.
Mà ngoài ý muốn, Lãnh Tiêu luôn muốn làm cô gia Dược trang lại không thấy xuất hiện đâu. Sau đó nghe nói vì lúc trước bị Ngân tiểu thư khiển trách trước mặt nhiều người nên cảm thấy khó chịu, vị đại thiếu gia này trong lúc tức giận đã thu dọn đồ đạc trở về nhà. Chuyện truyền ra ngoài, trở thành mẫu chuyện vui cho mấy tửu lâu, không biết liên quan từ đâu nghe được chuyện phong lưu trước kia của Lãnh Tiêu cũng được truyền đi chóng mặt, ngược lại lấn át cả lời đồn ta trở thành nam sủng của tiểu thư.
Lúc nhàn rỗi ta uống trà ngắm cảnh, nghe vài chuyện bí mật đồn đãi thú vị của những hoa nô kia, thỉnh thoảng sẽ chạy tới tìm quận chúa đều kể cho nàng nghe.
Những ngày qua vào vụ mùa thu hoạch hoa cúc, nên cho tăng cường thêm nhân công ở vườn khác qua phụ giúp. Ta để ý quan sát, phát hiện ám vệ của vương phủ ẩn nấp dưới lớp nô bộc không hề ít. Bọn họ thỉnh thoảng đều mượn việc báo cáo thu hoạch hoa để báo cáo công việc, thay phiên tới chỗ quận chúa nghị sự, mỗi lần ta trở về đụng phải, đều thấy mấy người bọn họ ngồi đó thần sắc âm trầm, cũng không biết đang bí mật tính toán chuyện gì.
Đúng rồi, nhớ tiểu vương gia từng nói, trước hắn từng phái rất nhiều nhóm người đi nhưng rốt cuộc không có ai trở về... những ám vệ được phái đi đó, sẽ không phải là đám người được quận chúa sắp xếp vào Dược trang làm việc này đi...
"Đang ăn cơm, làm gì ngẩn ra vậy?"
Bỗng một giọng nói truyền tới, êm ái như làn gió nhẹ thổi vào tai. Người ngồi đối diện gõ vào chén ta một cái, nhân tiện gắp cho ta một đũa thức ăn.
Ta mới ý thức được mình đang ăn cơm thì thất thần. Cúi đầu nhìn bàn bốn món một canh ngon mê người, không khỏi thư giãn.
Hai, không ngờ hôm nay lại được đãi ngộ này, có thể được ngồi ăn cơm cùng quận chúa. Nhưng nghĩ lại lúc trước người này cũng cho mình ăn khổ đâu ít, trả thù lao một chút cũng phải thôi, huống hồ còn là nàng trước nói ăn cơm một mình không vui, ta lý nào từ chối. Vì vậy mỗi ngày sau khi làm xong về tắm, ta liền không khách khí chạy tới chỗ quận chúa ăn chùa.
A, không khí có chút thoải mái này là chuyện gì xảy ra.
Sau khi lùa xong vài chén cơm, ta nhớ lại vài chuyện khác thường gần đây, cuối cùng không nhịn được hỏi.
"Quận chúa, các ngươi có phải... chuẩn bị làm thêm chuyện gì nữa?"
"Ngươi vẫn nên biết càng ít càng tốt."
Quận chúa nhẹ giọng trả lời, lại gắp cho ta một đũa thức ăn. Ta liếc trộm, thấy vẻ mặt nàng nhàn nhạt, giống như nửa điểm cũng không thèm để ý.
Thời điểm không có ai, quận chúa đều không thích mang mặt nạ, giờ phút này dung nhan khuynh thành khuynh nước kia liền không chút ngăn trở lộ ra trong không khí, được ánh đèn ấm áp rọi lên, hết sức cảnh đẹp ý vui. Mà nhìn gần, lại càng mịn màng không tỳ vết.
Ừm, quả nhiên... trông rất ngon miệng.
Ta không khỏi liếc thêm vài lần, rất xúc tiến khẩu vị. Lại thấy nàng ưu nhã gắp miếng măng bỏ vào miệng, thong thả nhai vài cái, nuốt xuống, lại nói tiếp.
"Chưa tới ba bốn ngày, chỗ này sẽ náo nhiệt."
"Náo nhiệt? Có ý gì?"
Ta theo bản năng hỏi, kết quả chỉ đổi lấy người đối diện cười không đáp, cái miệng kia nhẹ cong lên phá lệ câu nhân.
Lại tới, cố ý gây tò mò. Con hồ ly này rốt cuộc đang mưu tính chuyện gì?
Thật muốn biết a làm sao đây.
Ta bất mãn nhìn chằm chằm quận chúa. Nàng lại không thèm có chút để ý, vẫn định thần ăn cơm, nhai kỹ, nuốt chậm, thanh âm đũa chạm vào chén cũng rất nhẹ. Vào lúc sắc trời tối hẳn, ánh trăng nhẹ đổ xuống, làm màn đêm mờ sáng. Gió lạnh ngoài cửa thổi lay màn trúc, thổi vào trận trận hương hoa, mấy cây lê già kia cũng đong đưa theo, phát ra âm thanh xào xạc thoải mái.
Quá mức an bình. Mà trong sự yên tĩnh, lại có chút xao động đè nén.
Ta chuyển dời tầm mắt, nhìn thấy ngọn đèn bên kệ, bên ngoài màn lụa mỏng có vài con thiêu thân đang đập cánh, liều mạng muốn tới gần nguồn sáng mà bọn chúng mê say, lại không biết ẩn đằng sau sự cám dỗ mỹ lệ đó, lại chính là nguy hiểm chết người.
Bỏ đi... nếu chuyện này đã không liên quan, vẫn nên an phận, tránh cho giống như con thiêu thân kia.
Ánh mắt ta dời về lại, cúi đầu nhìn chén cơm của mình, quấn quýt gắp miếng rau cần ban nãy quận chúa gắp cho ta một mớ, cau mày khó khăn nhai. Sau đó, yên lặng động thủ gắp miếng phèo nấu với hạt ngân hạnh còn nóng hổi mà nàng không thích nhất bỏ vào chén cho quận chúa.
"Ta không thích ăn canh này."
Vốn đang chậm rãi ăn quận chúa lúc này dứt khoát đặt chén đũa xuống, cau mày kháng nghị.
Ta mặt không đổi sắc nói.
"Quận chúa thân thể ngươi còn chưa khỏe, không thể kén ăn, uống nhiều canh một chút tốt cho ngươi hơn."
"Không muốn."
Quận chúa chẳng những không nhận, còn bắt đầu tùy hứng, giống như đứa con nít bị bạc đãi vậy.
"Thật ra mấy loại thức ăn này ta không thích ăn. Ta muốn ăn món thịt anh đào còn có thúy lưu viên còn có bánh trứng muối do ngươi làm." (tha ta ah, mấy món ăn này ta không biết phải edit sao hết:((((()
"..."
Nguy rồi, người này lẽ nào hứng lên liền kêu ta tối trời chạy đi làm cho nàng ăn? Ta nói.
"Đợi trở về vương phủ ta làm cho ngươi được không."
Quận chúa suy nghĩ một lúc, ngược lại cũng không khó dễ ta nữa, chỉ bấm đầu ngón tay tăng thêm điều kiện.
"Vậy sau khi trở về ta còn muốn ăn thêm bánh ngó sen trộn rau củ, vịt quay mật ong, cá trứng với hàu tươi nướng còn có bò nướng thơm." (ngất tập 2)
"..."
Xem như ta chưa nói gì, khôi phục lại bộ dạng tiên khí bức người tiếp tục ăn cơm!
"Bổn cung đang nói chuyện với ngươi."
"Vâng vâng vâng, đều nghe theo ngươi, sau khi trở về ta nhất định làm cho ngươi ăn."
Ta ngoan ngoãn lên tiếng dạ thưa. Mới phát hiện bản thân hình như đã nấu cho quận chúa ăn rất nhiều, ngay cả món sở trường mà ta bí mật chế biến trong bếp cũng đều cho nàng nếm qua. Hai, nghĩ lúc đó, sư phụ lão nhân gia cũng chưa có được lộc ăn như vậy.
Ta thật sự là tới ám sát Trữ Thanh Ngưng sao, sao ta cứ thấy tới để trả nợ hơn.
Nhớ tới nhiệm vụ ám sát, ta lại bắt đầu rục rịch. Hôm nay đang bên ngoài vương phủ, chỉ hai người với nhau, quận chúa nàng là thật sự tín nhiệm ta, hay là đang khảo nghiệm ta? Đại Phương không tới cùng sao? Vậy có những ám vệ khác đang bảo vệ?
Có điều, qua mấy ngày ta lén quan sát, hình như ngoại trừ Lục La liền không còn ai tới gần hầu hạ. Còn nha đầu Lục La này chỉ biết chút công phu tự vệ, bây giờ còn được phân phó canh giữ bên ngoài viện, cơ bản không thể chú ý trong phòng.
Cơ hội tốt biết bao a... cần động thủ vào lúc này không?
Nếu thành công, ta liền có thể trong đêm rời khỏi Dược trang, trở về cánh rừng già của mình, sau đó cầm tiền dạo chơi khắp nơi tiêu dao tự tại, từ đây trên đời không còn ai tên là Trữ Thanh Ngưng, cũng sẽ không còn Đại Hoa thị nữ vương phủ... đáng tiếc bây giờ thanh Minh Phong không ở trong tay ta. Thật quấn quýt.
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng như tuyết của người đối diện, tầm mắt lại rất tự nhiên, không khống chế dời xuống.
Quận chúa nhận ra được bất ổn kịp thời ngăn cản ta.
"Đại Hoa ngươi đang nhìn đi đâu đó, hử? Còn nhìn đăm đăm như vậy?"
Ánh mắt đăm đăm sao?! Ta kinh ngạc, ngay sau đó kềm chế chột dạ, bình tĩnh móc khăn tay ra, nghiêng người lau khóe miệng cho nàng để che giấu.
"Quận chúa, ngươi còn dính canh ở đây."
"Ưm?"
Quận chúa không kịp chuẩn bị, dáng vẻ sững sốt ngây ngẩn vô cùng đáng yêu. Ta buồn cười nhìn nàng, ánh mắt lại lần nữa bị đôi môi anh đào béo mập hấp dẫn.
Đường môi nhìn kỹ, cũng béo mập, có vẻ cũng rất mềm mại...
Thoáng chốc, mấy con thiêu thân chỗ lồng đèn cách đó không xa tạo ra vài tiếng động, bỗng kéo hồn ta về lại. Sau khi nhìn rõ tình huống, lục phủ ngũ tạng ta xém chút muốn văng ra khỏi cổ họng. Trời ạ xảy ra chuyện gì, ta với quận chúa... tại sao lại gần xịch nhau vậy?! Ta còn không biết tự lúc nào đã đặt móng vuốt trên gương mặt nàng!
Ta giật mình, vội vàng thu tay về xoay người ngồi yên, sau đó cúi đầu mãnh liệt lùa cơm. Không ngờ một giây sau, quận chúa đối diện cũng thoáng chốc bưng chén cơm lên, hơn nữa ăn còn nhanh hơn cả ta.
Chậc, nãy chẳng phải còn bảo không thích ăn mấy món này! Quận chúa ngươi ăn mãnh liệt vậy không chịu mắng ta, ta quả thật rất sợ hãi a, ta cũng không biết nên làm gì bây giờ! Cảnh tượng hai người không nói năng tiếng nào một đường nhanh chóng lùa cơm quá quỷ dị đi! Nếu đầu bếp nhìn thấy sẽ òa khóc mà dâng thêm món ăn cho chúng ta a!
Hơn nữa... hơn nữa ta lại đỏ mặt tim đập như trống đánh là chuyện gì xảy ra. Gần đây cũng không hiểu làm sao, mỗi lần ở chung với quận chúa hình như đều không được bình thường a...
Cứ vậy không giải thích được, ta cùng quận chúa trầm mặc lùa sạch thức ăn.
Sau khi ăn xong ta không nhịn được gọt táo, nơi đầu lưỡi vẫn còn sót lại hương vị của rau cần. Quận chúa ăn no ngược lại khôi phục dáng vẻ mị thái bình thường, ngồi trên giường ưu nhã uống trà, ánh mắt hướng về ta đang gọt táo, cuối cùng còn nổi lên chọc ghẹo lại gần.
"Quận chúa ngươi đừng tới gần quá, ta đang cầm dao."
Ta cau mày nói. Ngay sau đó như ý nghĩ, cố ý vờ như vô tình, lưỡi dao trên tay nghiêng về hướng nàng, mắt thấy dao sắp cắt phải áo, thì bỗng một đạo kình khí ác liệt bay tới, chỉ kêu vút một tiếng, cây dao nhỏ thoáng chốc đứt làm hai.
Cùng rơi xuống đất, cùng với một nhúm tóc của ta.
Quả nhiên có người trong tối bảo vệ! Ta không khỏi kinh hãi, nhìn kỹ hướng góc phòng tối om, lại không thấy nửa điểm bóng người. im lặng không một tiếng động, chỉ có cỗ sát khí mơ hồ hiển lộ, mang theo chút áp bức. Võ công đối phương, chỉ sợ lợi hại hơn Đại Phương nhiều. Thì ra bên cạnh quận chúa còn ẩn giấu một nhân vật như vậy...
"Vừa rồi xém chút ta không giữ được cái mạng nhỏ này a."
Ta vỗ vỗ ngực, giọng ủy khuất.
"Ha, yên tâm, nàng sẽ không ngộ thương người tốt."
Quận chúa rủ mắt, đưa tay nhặt lọn tóc kia lên, yêu kiều đứng dậy.
Ta không xác định nhìn về nét mặt nhàn nhạt của nàng, kinh ngạc phát hiện trán nàng đang đổ mồ hôi. Chậc, lúc này ta mới để ý thấy, lửa trong phòng đốt cũng hơi nóng, dù trời thu có chút se lạnh, nhưng để tới năm cái lò sưởi trong phòng phải chăng hơi quá khoa trương.
Lúc này, Lục La lại dẫn hai tiểu thị nữ bưng nước nóng đẩy cửa tiến vào, sau đó thu dọn bàn, lại cúi người ra ngoài. Có điều trước khi đi, nụ cười tủm tỉm của nàng ném lại cho ta tựa như có ẩn chứa thâm ý vậy.
Ta ngốc lăng, còn chưa kịp suy nghĩ, quận chúa đối diện rửa mặt liền sâu kín ném ra một câu làm ta trợn mắt há hốc mồm.
"Đại Hoa, đợi lát nữa ăn trái cây xong, tới đây hầu hạ ta."
"Cái gì?!"
Ta không dám tin vào lỗ tai mình.
"Ha, nhìn ngươi, lại nghĩ ngợi bậy bạ rồi. Bổn cung mấy đêm nay ngủ không được thoải mái, muốn có người bên cạnh thôi."
Quận chúa nhẹ liếc ta, sau đó xoay người vòng qua bình phong vào phòng.
—— Ta còn tâm tình nào mà ăn trái với chả cây nữa chứ.
Cho đến khi nằm lên giường quận chúa, ta vẫn không hiểu được lời vừa rồi của nàng. Ngủ không được thoải mái muốn có người bên cạnh là sao? Có người nằm bên cạnh thì liền thoải mái? Có điều nàng bây giờ ngược lại rất quy củ, không có đối với ta... phi, vốn chỉ là đường hoàng đi ngủ thôi! Mọi người đều là nữ nhân, có gì phải lo lắng.
Đều tại quận chúa, tự nhiên nói gì mà hầu hạ...
Nhưng mà, không ngủ được. Người nằm bên cạnh muốn giết lại không giết được, khả năng ám vệ vẫn còn đang ngồi một mình hung thần ác sát nhìn chằm chằm ta, ta ngủ được mới là lạ.
Nằm bên ngoài ta ngốc lăng nhìn nóc trướng, ánh mắt thỉnh thoảng hướng nhìn xà nhà. Trong phòng còn một cửa sổ đang mở, màn rũ xuống, thỉnh thoảng gió thổi nhẹ lay. Nửa đêm tiếng dế kêu nghe rất rõ, ánh trăng bên ngoài cũng lẻn vào từng chút, in lên bàn một đường sọc trắng bạc mịn màng.
Rõ ràng đêm thu khí trời se lạnh, nhưng trong phòng lại nóng bức như ngày hè.
Nóng quá. Mấy cái lò than có thể tắt nó đi được không a...
Bỗng, quận chúa bên cạnh chuyển người hướng về phía ta, đầu cứ vậy thuận thế dựa lên làm ổ trong cổ ta, hai tay cũng ôm lấy eo ta rất chặt. Ta không nhịn được run lên một cái, phản ứng đầu tiên chính là trên người quận chúa rất lạnh, cứ như vừa mới từ trong bão tuyết bước ra, cả người một tầng lạnh giá.
"Ui... quận chúa?"
"Đừng cử động, cho ta ôm như vậy được rồi."
Quận chúa kềm chế, giọng nói rất khàn khàn vang lên bên tai.
Ta cảm nhận được hô hấp nàng đang run rẩy, trong lòng ta cũng khẽ trầm xuống. Ngủ không được thoải mái, thì ra là chỉ ý này ư. Mỗi đêm nàng đều sẽ phát bệnh?
Chẳng trách trong phòng lại bày nhiều lò sưởi như vậy... ta hơi cúi đầu, thấy nàng cau mày, khó chịu cọ cọ vào cổ ta, giống như thân thể kia có làm sao cũng không thể ấm lên được, lò sưởi làm sao đã đốt thế rồi mà vẫn không thể làm cho nàng ấm lên.
Quả đúng là đáng thương a, ban đầu nàng rốt cuộc đã trúng phải loại độc gì.
Ta cương cứng người bất động, theo bản năng liếc nhìn xà nhà. Cũng không biết có phải bản thân gặp ảo giác, lúc này cứ như có cơn tức giận bên cạnh đang thấm vào, như thể chỉ trích ta không hiểu lòng dạ chủ nhân của nó vậy.
Vì vậy dưới cơn uy hiếp vô hình, ta rất không cốt khí thành thật kéo chăn đắp kín người cho quận chúa đại nhân, liên đới bản thân cũng được đắp kín. Cẩn thận ôm lấy thân thể lạnh như băng, cằm nhẹ nhàng đặt trên tóc nàng. Sau đó xoa nóng hai lòng bàn tay vào nhau, khẽ vuốt ve tấm lưng cho nàng, thư giãn nhịp theo phách, giống như đang dỗ dành cho con nít đi ngủ vậy.
Ừm... xem như đang ôm cục đá hạ nhiệt đi. Trong phòng nóng như vậy, quận chúa vừa vặn... ta cứ vậy tự an ủi bản thân.
Khắp nơi trở nên yên tĩnh, tiếng côn trùng trong đêm cũng nhỏ dần. Tiếng nước nhỏ tí tách trong phòng, thúc giục người ta chìm vào giấc ngủ. Dần dần, người trong ngực hơi thở từ run rẩy cũng trở lại bình thường, tiếng thở dần sâu hơn. Mà ý thức của ta cũng dần mơ hồ theo, từ từ tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau tỉnh lại, quận chúa đã không còn trên giường. Thời điểm ta liền tới ruộng hoa điểm danh đột nhiên lại thấy thấp thỏm, quận chúa người này thích nhất thể hiện, lại vui buồn thất thường, đêm qua nàng phát bệnh yếu ớt vùi trong ngực ta sưởi ấm, sáng nay thức dậy có khi nào lại nổi giận, muốn giết ta diệt khẩu không a... đúng là ta có hơi nghĩ quá một chút.
Lại không ngờ tối đó bị gọi tới ăn cơm, không ngờ quận chúa lại muốn ta ngủ cùng nàng tiếp, nguyên nhân do đêm qua ta phục dịch cho nàng cực tốt, nàng ngủ được rất thoải mái... tại sao nghe xong ta thấy mắc cỡ muốn chết!
Ta đường đường là nữ sát thủ đứng hạng ba trong chốn giang hồ, cứ vậy trở thành đồ vật làm ấm giường cho người ta sao.
"Quận chúa, ngươi có thể ôm cái gối nước ấm a."
Thời điểm lần nữa bị quận chúa ôm cổ, ta không nhịn được đề nghị.
"Không, bổn cung thích vừa mềm vừa lớn hơn."
Quận chúa lần nữa mặt không thèm đổi sắc nói ra mấy lời nghe vào rất ư mắc cỡ, sau đó còn như đúng rồi nói.
"Hơn nữa người ngươi ấm áp như vậy, liền chủ động tới làm ấm giường cho bổn cung mới đúng. Đây là chức trách của thị nữ thiếp thân không thể thoái thác."
Ta nói.
"Đại Phương cũng từng làm ấm giường cho quận chúa rồi sao?"
Quận chúa nào đó mặt đầy chê trách.
"Đại Phương nàng còn không bằng cái gối nước ấm."
Phụt, loại tâm trạng phức tạp không biết nên vui hay buồn này của ta là chuyện gì xảy ra.
Cứ vậy trôi qua hai ngày, đúng như lời quận chúa, trong trang trở nên náo nhiệt.
Sáng nay ta vừa ra ruộng hoa, liền nghe từ xa vài tiếng kèn mừng kêu lên, vì vậy đứng cạnh sườn núi ngắm xuống, thấy xa xa trên đường núi có một đám người đang mặc lụa đỏ thổi kèn inh ỏi đi về hướng Dược trang.
Ưm, nhìn tình hình xem ra... là Ngân trang chủ muốn nạp thiếp?
- --- ---- ----
Ship quà đã tớiiiiiiiiiii *đóng dấu bộp bộp* *ký tên roẹt roẹt*, chúc các bạn một mùa valentine vui vẻ nhóe <3~ cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình, thân~~
P/S: xin lỗi ah, mình up lên muộn, có lỗi chính tả, thì các bạn báo chỗ đó mình nhé, mai mình sẽ sửa lại liền, cảm ơn các bạn nhe.