Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly

Chương 37: Sa lưới




"Trang chủ."
Người đến, dùng vẻ cung kính chắp tay hướng Ngân trang chủ, khóe miệng câu lên ẩn chứa vài phần tà đạo, ánh mắt hoàn toàn khác với vẻ đôn hậu ôn hòa lúc trước, để lộ một cỗ tính toán khôn lanh.
Tuy cách vách tường, nhưng tiếng nói chuyện đầu bên kia lại vang lên hết sức rõ ràng, nếu ngưng thần lắng nghe cũng không thành vấn đề. Chỉ nghe thấy phía đối diện trả lời.
"Ta cứ tưởng đã nói với ngươi mọi chuyện rõ ràng từ đầu."
Ngân trang chủ với một bộ tư thái trấn định, thậm chí cũng không thèm ngẩng đầu, giống như người đối diện xuất hiện với hắn chẳng có gì đáng để ý, giọng trầm ổn đè thấp, ẩn ẩn khí phách.
"Nếu tới vì chuyện đó, vậy xin mời tổng quản hãy về cho."
Nghe nội dung đoạn đối thoại, có vẻ cả hai đã từng có tiếp xúc ngầm từ sớm, nhưng đôi bên có ý nào đó không hợp nhau. Trước mắt Ngân trang chủ cũng hạ lệnh trục khách.
"Chà, xem ra tâm ý trang chủ đã quyết. Nói thật, ta không hiểu, nếu chúng ta đã có chung kẻ địch, vậy tại sao lại không liên thủ."
Tổng quản Thần Nguyệt giáo cũng không theo lời rời đi, ngược lại càn rỡ tới gần, đôi mắt kia híp lại, sau đó giọng trầm thấp đi vài phần.
"Lẽ nào... mối thù đoạt nương tử, ngươi thật tình một chút cũng không muốn báo?"
Tiếng nói vừa dứt, động tác châm trà của Ngân trang chủ rõ ràng hơi dừng, giọng cũng trở nên lạnh đi.
"Dù không biết ngươi nghe được từ đâu những gì, nhưng nếu là về kế hoạch của các ngươi thì ta không có hứng thú, hơn phân nửa cũng không muốn tham dự."
Đặt ấm trà xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.
"Nể tình nghĩa phụ ngươi có ơn với ta, chuyện này ta coi như tạm thời chưa từng nghe thấy, ngươi hãy rời khỏi đây, tự mà thu xếp ổn thỏa."
"Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."
Lời này nói ra, sắc mặt tổng quản đã trở nên có chút khó coi, ánh mắt cũng âm hiểm. Thấy hắn nhíu mi vỗ tay một cái, mấy tên đệ tử Thần Nguyệt giáo lập tức phá cửa xông vào, trong tay đều cầm đao kiếm.
Trang chủ lạnh giọng.
"Các ngươi muốn làm gì!"
"Hahaha, làm gì hả?"
Hắn hất ống tay áo, thản nhiên tới cạnh bàn ngồi xuống.
"Không ngại nói ngươi biết, toàn bộ nước trong giếng các ngươi đều đã bị chúng ta hạ độc, lúc này mấy người trong trang đều đã bị độc phát, bắt trói lại."
"Nếu ngươi chịu hợp tác, ta lập tức cho thuốc giải thả người, nếu không, cũng đừng trách chúng ta trở mặt vô tình huyết tẩy sơn trang!"
Vừa nói vừa dò người tới, ánh mắt giống như rắn độc khóa chặt người trước mặt, tiếp tục uy hiếp dụ dỗ.
"Mà thực ra cần gì phải xé rách da mặt với nhau như vậy. Ngươi ngoan ngoãn mở kho bạc, quyên góp quân lương, giúp chúng ta hoàn thành nghiệp lớn, đến lúc đó ngươi có thể báo được mối thâm thù, trở lại làm trang chủ tiêu dao tự tại Ngân Dược sơn trang của ngươi, tốt biết bao nhiêu."
Thì ra muốn tạo phản!
Nghe đến đây ta có chút không nhẫn nại được. Hoàn toàn không ngờ Thần Nguyệt giáo còn có loại tâm tư này, hơn nữa hắn nói hạ độc là chuyện gì xảy ra? Theo bản năng ta quay đầu nhìn quận chúa, nàng cũng đưa tay qua, đầu ngón tay nhẹ nhàng khều lòng bàn tay ta một cái, như thể đang trấn an vậy.
Trong lúc thấy mi mắt ta sững sốt nàng lộ vẻ thanh ngạo, là công khai rõ rệt, hết thảy đều đã nằm trong lòng bàn tay người này. Mà lúc làm những chuyện này, nàng chẳng qua cũng chỉ đang chơi trò lạc mềm buột chặt mà thôi. Bất quá thời gian để con mồi tự do hoạt động ước chừng đã đến thời hạn, quận chúa buông tay ta, đôi môi khép mở nói một chuỗi khẩu hình miệng với ta, liền đứng dậy tiến về hướng thư phòng.
Ta cẩn thận suy nghĩ, vừa rồi nàng nói là —— ở lại đây, ngoan ngoãn đợi ta quay lại?
Tâm trạng ta trở nên vô cùng phức tạp.
"HA."
Lúc này lại nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng cười lạnh, ta đành phải dời sự chú ý về lại. Lại hướng nhìn vào lỗ thủng, bầu không khí bên kia đã giương cung bạt kiếm. Chừng mười tên đệ tử Thần Nguyệt giáo võ công không tầm thường đang vây lấy trang chủ, ánh mắt không mấy thiện cảm. Trang chủ lắc đầu thở dài, cuối cùng đứng lên khỏi ghế.
Lúc này ta mới có thể nhìn rõ dung mạo hắn —— một bộ râu được cắt tỉa chỉnh tề có vài đốm hoa râm, đôi lông mày lưỡi mác nghiêng xếch lên, hai mắt lấp lánh có thần, loáng thoáng hiện lên khí khái anh tuấn bất phàm như thời còn trẻ.
Đối mặt trước việc người khác lợi dụng điểm yếu uy hiếp hắn không hề có lấy chút sợ hãi, chỉ đứng chắp tay, mắt lạnh liếc nhìn.
"Ta vốn muốn niệm tình lão giáo chủ Tát Cách không gây khó dễ cho ngươi, nào ngờ cuối cùng ngươi lại để dã tâm của mình hủy hoại chính mình."
"Hahahaha nói ta tự hủy hoại? Trang chủ ngươi nên lo cho tình cảnh trước mắt của mình đi."
Tổng quản giống như nghe thấy chuyện hết sức buồn cười vậy, tràn đầy giễu cợt.
"Chậc, tất cả người trong trang, bao gồm nữ nhi bảo bối của ngươi, và nô bộc của ngươi. Muốn bảo toàn cho họ, phải nghe theo lời chúng ta, đừng lại khảo nghiệm sự kiên nhẫn của ta."
"Ta đã cho người thả tín hiệu thông báo Hàn tướng quân lên núi, quân đội Kinh quốc rất nhanh sẽ bao vây sơn trang. Đợi đến lúc đó, sợ rằng tướng quân cũng không dễ nói chuyện như với ta đâu."
Hắn nói xong lắc đầu giễu cợt, sau đó lại dần nhận ra có chỗ khác thường, thần sắc biến đổi. Ánh mắt lại quan sát mấy vòng trên người Ngân trang chủ đối diện vẫn không có dấu hiệu trúng độc, càng thấy hoài nghi.
Đứng dậy, cau mày suy nghĩ, liền quay đầu nói tiếng Lam Nguyên với thuộc hạ. Trên mặt tên thuộc hạ cũng lộ ra nghi ngờ, lẩm bẩm gì đó, nhưng còn chưa nói hết, đột nhiên mấy người bên cạnh cùng ôm bụng ngã xuống đất, thống khổ kêu rên. Đao kiếm đều rớt khỏi tay, lũ lượt đổ xuống.
Tình thế đột ngột xoay chuyển khiến người ta phải kinh ngạc. Một giây trước tổng quản Thần Nguyệt giáo mới còn kiêu căng phách lối giờ cũng tương tự ôm chặt bụng, thân hình loạng choạng ngã ra sau vài bước.
"Tại sao lại vậy!"
Hắn mở to con mắt, lật đật móc trong ngực ra bình sứ nhỏ, đổ một ít bột ra đầu ngón tay, nhìn kỹ, sợ hãi nói.
"Đây không phải là thuốc giải ban đầu! Không thể nào, sao có thể..."
"Thuốc giải thật đang nằm trong tay chúng ta."
Thời điểm kinh hoảng thất thố, một đạo âm thanh trong trẻo sắc bén truyền tới, khiến tiếng kêu rên trong phòng ngừng lại. Bọn họ đồng loạt xoay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người ngoài cửa mặc lớp áo trắng như tuyết, nhanh nhẹn đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo, khắp người đều bao phủ hàn quang hư ảo.
Nữ tử giống như cô gái bước ra từ bức tranh kia cong môi, ánh mắt trong veo lạnh lùng thuận tiện quét nhìn bọn người dưới đất, cuối cùng dừng lại trên người Ngân trang chủ, nói.
"Trang chủ có thể yên tâm, những người khác đều bình yên vô sự."
Cố ý dừng một chút, mới nói tiếp.
"Nhưng những tên nghi ngờ có dị tâm trước mặt này, bổn cung không biết có nên ra tay cứu giúp hay không."
Không chút nào che giấu một mặt tồi tệ của mình.
"Thuốc giải sao có thể ở trong tay ngươi..."
Tổng quản Thần Nguyệt giáo không dám tin.
"Ngươi là ai!"
"Quận chúa Tấn An của Đại Việt, Trữ Thanh Ngưng."
Quận chúa từng bước tiến vào, ánh sáng vàng phủ lên tấm áo khoác của nàng, làm ánh lên hoa văn thêu bằng chỉ bạc, tăng thêm vài phần âm sắc nhu hòa, nhưng khí tức trên người nàng vẫn băng sương ác liệt như cũ, khiến người sợ hãi. Ám vệ đi theo tiến vào chỉ trong nháy mắt khống chế toàn bộ đám người Thần Nguyệt giáo.
Nàng không cho bọn họ thở dốc, lại nói.
"Trong tay ta không chỉ có thuốc giải, mà còn có cả đồng đảng của các ngươi."
Những lời này nhẹ nhàng rơi vào tai đám người họ, nhưng nghe xong lại giống như tiếng sét đánh. Đệ tử Thần Nguyệt giáo thoáng chốc trở nên kinh hoàng, thần sắc trên mặt tổng quản cũng từ kinh ngạc ban đầu biến thành xám đặc.
"Thì ra các ngươi sớm đã mai phục ở đây..."
Hắn bị chèn ép quỳ xuống đất, tia máu phủ đầy mắt nhìn chằm chằm quận chúa, cũng không biết do căm hận hay là thống khổ do độc bộc phát, giờ phút này gân xanh nổi đầy trán, mặt mũi hết sức dữ tợn.
"Tại sao các ngươi biết được!"
Quận chúa ghé mắt liếc nhìn tên tônhr quản thống khổ quỳ dưới đất với đôi mắt ứ máu, khóe miệng cong lên độ cong lạnh băng mà tàn nhẫn.
"Bởi vì các ngươi làm việc, còn chưa đủ sạch sẽ."
Tổng quản nghe vậy thân mình run lên, ánh mắt nhìn nàng càng tăng thêm vài phần kinh hãi cùng ảo não. Còn trong đầu ta cũng đột nhiên có chút rung chuyển. Quận chúa mang theo uy hiếp khốc liệt như vậy, ta không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng lúc này mới có thể hơi ngẫm lại trước giờ, dường như bản thân đã quá quen thuộc với sự ôn nhu cùng vẻ quyến rũ thường ngày của nàng, thỉnh thoảng còn làm nũng dính người, tựa như con mèo con vô hại vậy.
Thời điểm con hồ ly này ở cùng ta đã thu hồi móng vuốt sắc bén, lại trong lúc vô tình cho ta ảo giác khéo léo ôn thuận, khiến ta chút nữa đã quên mất, nàng còn có một mặt lãnh khốc này.
Mà lúc này, Ngân trang chủ sớm đã ung dung ngồi trên ghế, còn chậm rãi uống tiếp chung trà của mình, hoàn toàn một bộ ta là kẻ ngoài cuộc.
Tên nam nhân này quả thật khiến người ta không thể nhìn thấu a, hắn sao có thể dửng dưng trấn định như vậy? Chuyện đêm nay hắn biết được bao nhiêu?
"Gần đây Kinh quốc nhiều lần xâm chiếm Trung Nguyên, các ngươi thân là con dân Đại Việt, lại thông đồng ngoại bang ý đồ mưu phản."
Quận chúa như có ý nhìn hắn, sau đó tới bên cạnh tổng quản Thần Nguyệt giáo, lãnh đạm nói.
"Các ngươi đã biết tội."
"Hừ, nếu không như vậy, người Lam Nguyên chúng ta lúc nào mới có thể giàu có phồn thịnh! Lẽ nào muốn một mực bị người Hán các ngươi lấn át dưới chân, đời đời kiếp kiếp cũng chỉ có thể sống ở nơi thủy cùng sơn tận?"
Tên nam nhân quỳ dưới chân biết đại cuộc đã định, vẫn căm hận không cam tâm, không hối cải nói.
"Các ngươi luôn miệng nói chúng ta là con dân các ngươi, nhưng khi Lam Nguyên bùng nổ ôn dịch lũ lụt, các ngươi ở đâu? Các ngươi phái người tới, nhưng lại là trấn áp bạo lực, đuổi cùng giết tận chúng ta! Cha mẹ ta năm đó, chính là bị mấy người sống các ngươi đánh chết!"
Ta nghe thấy kinh ngạc, thì ra năm đó đã phát sinh chuyện thảm khốc như vậy?
"Không sai, năm đó gian thần lộng hành, tham lam tài vật lại xem mạng người như cỏ rác, đã mang tới tổn thương sâu sắc cho Lam Nguyên. Triều đình có lỗi với các ngươi, nhưng đây không phải là cái cớ để các ngươi dùng để mưu phản."
Trong mắt quận chúa lóe lên khác thường, thần sắc trên mặt chuyển thành rét lạnh.
"Sau đó triều đình đã phái quân đội cùng ngự y tới, giết gian thần, vãn hồi được biết bao tính mạng, lại vì cứu người mà hy sinh bao nhiêu tướng sĩ, các ngươi có từng hiểu?"
"Không chỉ có vậy, bọn họ còn vì để các ngươi có cuộc sống an ổn về sau, đã huy động lực lượng khai hoang sửa đường, xây lại nhà, mở tư thục... thời điểm trở về, đã được người Lam Nguyên ra tiễn mấy trăm dặm quyến luyến không thôi. Những chuyện này, các ngươi đều đã quên rồi sao?"
"Nói Lam Nguyên là sơn cùng thủy tận, nói người ở đó không cam tâm thuộc về Đại Việt? Ha..."
Quận chúa cười lạnh, giọng điệu bộc phát ác liệt.
"Đừng tự tìm cho mình một lý do đường đường chính chính. Từ thời tiên thoàng thống nhất thiên hạ, liền lấy dân làm gốc, giảm miễn xu thuế, đối với những bộ tộc biên cương lại phá lệ ưu đãi. Lẽ nào Lam Nguyên không có được sự sung túc hàng năm sao?"
"Người Lam Nguyên luôn lương thiện biết thấy đủ, nhiệt tình với quê cha đất tổ, bọn họ tuyệt đại đa số đều hy vọng có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, trải qua cuộc sống thanh nhàn thái bình. Không thỏa mãn cam tâm, chẳng qua chỉ là của mấy tên dã tâm các ngươi. Các ngươi vì dã tâm tư dục của mình, thà khơi mào chiến tranh mang tới tai họa cho bọn họ, để cho ruộng đất nhà cửa đời đời kiếp kiếp phải bị chà đạp."
"Hơn nữa hợp tác cùng Kinh quốc, không khác nào lột da hổ. Các ngươi cho rằng tương lai sẽ có kết quả tốt đẹp gì."
"Ngươi!"
Sắc mặt tổng quản tái nhợt, cắn răng nhìn quận chúa, lệ khí trên mặt cũng tiêu tan, chỉ còn lại một mảnh sợ hãi.
Những lời này quả thực nói không nể mặt, khiến người không chốn dung thân, nhưng từng câu từng chữ đều được nói ra rất hùng hồn, nện vào tâm khảm hắn từng chữ một. Chỉ thấy môi hắn lay động, nhưng nửa buổi cũng không nói ra được câu phản bác nào. Còn mấy tên đệ tử đang thống khổ kêu rên kia cũng không còn nghe thấy tiếng cắn môi chịu đựng nữa, đều đang lộ chút xúc động.
Quận chúa nháy mắt với tên ám vệ bên ngoài, đợi hắn cầm giải dược hòa vào nước trà mang cho bọn họ uống, mới tiếp tục nói.
"Các ngươi nếu muốn lấy công chuộc tội, liền nghe theo triều đình sắp xếp, giúp đỡ chúng ta truy ra tên gián điệp cấu kết ngoại bang. Đến lúc đó có thể được xử lý khoan hồng."
"Hãn Đô vương cũng có tình có nghĩa, chúng ta sẽ không bán đứng hắn."
Tổng quản thở hổn hển nói. Vào lúc này hắn uống thuốc giải xong khóe miệng vẫn lưu lại vết máu, tỏ ra yếu ớt không xong.
Quận chúa lạnh nhìn hắn.
"Có tình có nghĩa? Nói mấy câu muốn cho ngươi mở mang bờ cõi tự xưng vương, chính là có tình có nghĩa? Thương hại ngươi bị người ta lợi dụng còn không biết, như cũ tuyệt vọng rồi."
"Ngươi có ý gì?"
"Hãn Đô vương đáp ứng cho ngươi khu vực Lộc Thủy, nhưng ngươi xem thử thực ra chúng chính là mưu đồ như thế nào."
Nàng ném một xấp giấy viết tay cùng bản vẽ tới trước mặt hắn.
"Đây là mật lệnh hắn đã đưa cho đại soái Cách Nam. Cùng với tấm bản đồ này, ngươi xem hắn chính là phân định mảnh đất đó ra sao?"
Tổng quản nghe thấy do dự cầm lên, xem xong, sắc mặt liền đại biến, đợi hắn xem xong những cái khác, sắc mặt đã là từ trắng bệch chuyển sang xanh mét, tay cầm giấy cũng không ngừng được cơn run rẩy. Ta có chút hiếu kỳ, nhưng từ góc độ này chỉ loáng thoáng thấy được bên dưới tờ giấy, có hình thù một con dấu.
"Tên, tên ngụy quân tử! Lại qua cầu rút ván, muốn diệt trừ tộc Lam Nguyên ta!"
Tổng quản nghiến răng nghiến lợi mắng, lúc này vẻ mặt mới hiện ra hối hận cùng phẫn hận, hất những tờ giấy kia đi, hai tay nắm quyền chính là hung hãn đánh xuống. Ta bên này nghe thấy âm thanh rung chuyển vang lên, đều cảm thấy cái tay cũng đau. Không ngờ hắn bỗng đứng dậy, từ từ cầm cây dao găm muốn tự vận, may là ám vệ bên cạnh một chưởng đoạt lấy, nhanh chóng trói hai tay hắn lại.
"Quả thật gian manh xảo huyệt, đồ chó săn! Uổng công ta tín nhiệm hắn như vậy, hahahaha..."
Hắn mất hết ý chí không còn vùng vẫy, quỳ ngồi dưới đất điên cuồng cười to, giống như bị điên loạn vậy. Lúc này Kiêu Cơ một thân áo đỏ thẫm mang theo vài nữ đệ tử Thần Nguyệt giáo tiến vào, bị tiếng cười kia làm cả kinh chuyển dời tầm mắt.
Tổng quản nhìn thấy người tới, tiếng cười chợt dừng lại. Kiêu Cơ cũng ngẩn người, cùng hắn mắt lớn trừng mắt nhỏ. Trong nhà thoáng chốc trở nên tĩnh lặng.
Kiêu Cơ hẳn được quận chúa mời tới, dáng vẻ một bộ không biết chuyện gì xảy ra. Nàng thấy rõ tình hình trong nhà xong mặt đầy kinh ngạc, liếc nhìn quận chúa, cuối cùng đối với Ngân trang chủ nói.
"Trang chủ, các ngươi đây là ý gì? Vì sao lại bắt trói ngược đãi đệ tử Thần Nguyệt giáo chúng ta? Không thương hoa tiếc ngọc như vậy!"
Tổng quản bỗng ho ra ngụm máu.
"Giáo chủ..."
"A Long!"
Kiêu Cơ thấy vậy muốn tiến lại đỡ lấy hắn, lại bị ám vệ đón đỡ ngăn lại, đành phải nói.
"A Long! Đây là chuyện gì xảy ra!"
Trang chủ một mực luôn không lên tiếng rốt cuộc mở miệng, giọng nhàn nhạt nói.
"Giáo đồ của ngươi cấu kết ngoại bang, giúp đỡ cho quân đội Kinh quốc, muốn khởi binh tạo phản."
"Cái gì!" Kiêu Cơ kinh ngạc.
"Sao có thể! A Long sao có thể làm ra chuyện gà chó không bằng như vậy..."
Khóe mắt tổng quản run lên, thần sắc càng thêm đau khổ, càng khó nhìn hơn bị độc phát vừa rồi. Ta cảm thấy mấy câu nói này của Kiêu Cơ, quả thật tạo cho hắn tổn thương càng nhiều hơn quận chúa.
Mà Kiêu Cơ dưới ánh mắt tỏ ý của trang chủ đã nhặt sấp giấy dưới đất lên xem, chỉ thoáng chốc, mày liễu lúc này sụp đổ.
"Thật sự đã làm phản tặc!"
Nàng thất vọng chất vấn tổng quản nhà mình.
"Người bên ngoài đồn đãi Thần Nguyệt giáo chúng ta giết người không chớp mắt... lẽ nào là vì những chuyện bẩn thỉu mà các ngươi đã làm?!"
"Đó là người Kinh quốc đã làm."
Thời điểm tổng quản á khẩu không trả lời được, vừa vặn một nữ tử bước tới thay mặt hắn trả lời.
"Bọn họ giả mạo đệ tử Thần Nguyệt giáo vượt biên trộm cướp, lại không thu vén được bản tính hung tàn độc ác, đã làm tới mức giết chóc cướp bóc, cầm thú không bằng."
Ta không khỏi mở to hai mắt, lúc này người mặc bộ áo thuần sắc cung phục bước tới bên cạnh quận chúa... là trưởng công chúa sao? Ha, thậm chí cả trưởng công chúa cũng tới tham dự?
Ta lập tức lui người nhìn trong sân viện, phát hiện cửa thư phòng chẳng biết tự lúc nào đã có thêm đoàn người, trong tay cầm đuốc, ánh lửa rọi sáng cả sân viện, ta nhìn trộm quá mức nhập tâm, mới không phát giác.
Đêm nay quả thật là một đêm náo nhiệt a.
Không ngờ quận chúa cuối cùng còn ngoại hợp với trưởng công chúa. Mấy chục vệ binh mặc ngân giáp trong sân, cũng đều do trưởng công chúa mang tới, đằng trước còn áp giải mấy tên nam nhân bị bắt trói, nhìn qua ngũ quan đều là người Kinh quốc không sai, mà trong đó tên cao lớn bị bịt miệng kia, đoán không lầm chính là Hàn tướng quân được nhắc tới qua miệng tổng quản.
Mà nhìn về phía tàng cây cách bọn họ không xa, còn có một bóng người quen thuộc đang đứng. Ta thò đầu nhìn, chỉ hơi nhận rõ, lập tức liền vui vẻ, chẳng phải Đại Phương đấy sao?
Ha, ta có dự cảm ngày mai có thể lên đường về nhà rồi.
- --- ---- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Kiêu Cơ: o(≧ 口 ≦)o tại sao! Tại sao ta không biết gì cả, lẽ nào cũng chỉ một mình ta là mơ màng không biết gì! Thật quá đáng ghét, ta đường đường là giáo chủ Thần Nguyệt giáo a, một năm bán nhân sâm có thể lượn quanh Đại Việt hai tuần lễ a!
Trưởng công chúa:..... bắt hết mấy người này lại, giải đi.
Kiêu Cơ: Không! Σ(っ °Д °) っ ngươi muốn dẫn ta đi đâu?! Ta thế nhưng là cô nương nhà lành!
Trưởng công chúa: (mặt không cảm xúc) đi hoàng cung kinh thành.
Kiêu Cơ kích động: Thật á, tốt quá!
o(* ̄▽ ̄*)o ta đang muốn tìm một vị công chúa Đại Việt của các ngươi để lãnh giáo cầm nghệ! Nghe nói dù nàng mặt lạnh như cục đá không hiểu phong tình là gì không ai dám cưới về vẫn còn phòng không chiếc bóng, ( ̄y▽ ̄)╭ nhưng vừa khảy đàn liền có thể để cho tất cả cầm sư phải khóc hoảng trong nhà xí a~~
Mọi người ngược lại hít sâu một hơi khí lạnh.
Trưởng công chúa: (cười nhạt) người đâu, bắt phản tặc về giam lại, nữ nhân này... mang tới phòng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.