Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 40:




Lộ Miểu vừa gửi tin nhắn cho Ôn Lai xong, đang chuẩn bị đóng cửa, thì một bàn tay bỗng nhiên chống trên ván cửa.
Cô kì quái quay đầu lại, trông thấy Kiều Trạch đứng ở cửa thì hơi bất ngờ, còn chưa kịp mở miệng, thì điện thoại trong tay đã bị anh giật lấy, ném lên giường, tay anh thuận thế khóa lấy bả vai cô, xoay cô nửa vòng, cả người cô đều bị ép sát lên cánh cửa.
Anh... Cô ngẩng đầu nhìn Kiều Trạch trước mặt, bất chợt câu nói bị nghẹn trong cổ họng.
Kiều Trạch đang nhìn cô, đôi mắt thâm trầm, ánh mắt yên tĩnh, nghiêm túc nhìn cô kĩ càng.
Ánh mắt anh khiến cô hơi hoảng, hơn nữa anh còn dùng tư thế cực kỳ mờ ám nhốt cô giữa lồng ngực anh và cánh cửa.
Anh... làm sao thế? Cô thấp thỏm đưa tay đẩy anh, nhưng đẩy không được.
Anh nhìn cô một cái, rồi bỗng cúi đầu, hôn cô.
Lập tức Lộ Miểu cứng người lại.
Anh có thể cảm nhận được sự cứng đờ của cô, đột nhiên trở nên kích động, hôn cô liên tiếp, thậm chí còn cạy mở môi cô ra, đầu lưỡi tiến vào thần tốc, hôn cô đầy gàn bướng lại mất khống chế, cánh tay dường như khẽ ép cô vào lòng.
Cô bị ép ngửa đầu tiếp nhận, khẽ lùi bước, liền bị anh cuồng bạo ôm vào lòng, cọ sát trên môi tăng lên, không chấp nhận để cô trốn tránh, mà Lộ Miểu cũng không thể tránh được, cho đến cuối cùng khi anh đã hôn đủ rồi, mới buông cô ra.
Môi cô sưng lên, hơi thở đứt quãng.
Hơi thở của anh cũng không ổn định, tay ôm chặt lấy cô, nhẹ chạm trán vào trán cô.
Miểu ngốc, tôi thích em. Anh nói, giọng hơi khàn, khác hẳn với vẻ trầm ổn trước đó.
Cô ngẩn người nhìn anh.
Anh cũng nhìn cô, đợi một câu trả lời từ cô.
Cô hoảng hốt thất thần một lúc lâu, khi mắt dần trấn tĩnh lại thì cô mới chầm chậm đứng thẳng người lên, động tác ấy khiến trong lòng Kiều Trạch nặng trĩu, bất giác siết chặt tay, không để cô thoát.
Cô cũng không cố chấp vùng vẫy, chỉ nhìn anh đầy mông lung, lúng túng nói: Nhưng... tôi không thích anh mà.
Bàn tay đặt trên lưng cô bất ngờ siết chặt, giọng của Kiều Trạch trầm đi mấy phần: Đây là lời thật lòng của em?
Lộ Miểu hơi chần chừ, nhưng rồi vẫn gật đầu: Tôi không thích bất cứ ai cả.
Tôi cũng ghét người khác nói thích mình. Cô cúi đầu, cúi thật thấp, tay khẽ đặt trên cánh tay anh, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra.
Anh đừng thích tôi. Cô nói.
Kiều Trạch nhìn cô không rời.
Cô cứ cúi thấp đầu, sắc mặt rất bình tĩnh, động tác lại chậm, đẩy tay anh ra xong còn đưa tay lên miệng khẽ lau đi, rồi mới ngẩng đầu nhìn anh, vẫn là dáng vẻ ngây ngốc ấy, nhưng ánh mắt lại thật bình tĩnh.
Sự bình tĩnh của cô khiến anh cảm thấy mình thật thảm hại, anh luôn để ý đến tâm tư vì cô mà thay đổi, lần lượt kháng cự nhưng lại không nhịn được mà để ý đến cô, thậm chí còn có ý nghĩ biến cô thành của mình, không ngờ từ đầu đến cuối chỉ mình anh nhiệt tình còn người lại thờ ơ, một câu nhưng... tôi không thích anh mà vô cùng ngắn gọn của cô đã khiến anh trở nên thảm hại.
Anh thu tay về.
Tôi xin lỗi. Cúi đầu nói xong, Kiều Trạch xoay người bỏ đi.
Ấm áp trên lưng đột nhiên biến mất khiến Lộ Miểu cảm thấy mông lung, ngẩn ngơ một lúc lâu mới ngồi xuống giường.
Cô cả đêm ngủ không ngon, trong mơ đều là hình ảnh Kiều Trạch đè cô lên ván cửa, hôn cô một cách mất kiểm soát.
Tỉnh dậy sáng ngày hôm sau, tinh thần cô không tốt lắm, vẫn theo quán tính rời giường lúc sáu giờ, vửa đẩy cửa ra liền trông thấy Kiều Trạch cũng đúng lúc mở cửa, theo bản năng thu chân về.
Kiều Trạch nhìn cô một cái, sau một đêm điều chỉnh, trạng thái của anh đã khôi phục lại vẻ thường ngày, cứ như chuyện tối qua không hề xảy ra.
Anh không để ý đến việc cô trốn tránh, tự mình rửa mặt, làm điểm tâm sáng.
Anh ngồi trước bàn ăn, còn cô buồn bực ngồi trong phòng không ra được.
Kiều Trạch quay đầu nhìn cửa phòng cô, chợt tâm tình trở nên thật tồi tệ.
Anh khẽ thở dài, dằn lòng, ăn hết bữa sáng, quay về phòng, cuối cùng bên ngoài mới truyền đến tiếng Lộ Miểu chào hỏi Lộ Bảo.
Đúng là cô đang tránh anh.
Ly cà phê cầm trong tay nhẹ đặt lên bàn máy tính, Kiều Trạch lại bất giác thở dài, quả đúng là tối qua anh đã không suy nghĩ thấu đáo rồi.
Hoặc nói là, không kiểm soát được.
Bóng đêm thường dễ khiến con người không khống chế được tình cảm của mình.
Anh thích cô, thậm chí là có khát vọng với cô, đây là điều không thể nghi ngờ gì, nhưng niềm yêu thích khát vọng này không quá mãnh liệt đến mức chẳng thể cứu vãn, thậm chí là đến nông nỗi không khống chế được, quả thật tối qua anh đã phóng túng bản thân mình, mới dẫn đến tình cảnh mạo phạm cô sau đó.
Anh mở cửa ra.
Lộ Miểu vừa mới rửa mặt xong, thấy Kiều Trạch thì lại không thanh thản lắm, tránh ánh mắt anh, không giống như trước, có thể thoải mái chào hỏi anh.
Lộ Miểu. Anh gọi cô, người đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh khi mới quen cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Chuyện tối qua đấy... Tôi rất xin lỗi. Anh dừng lại, Là lỗi của tôi. Tôi cam đoan sẽ không để xảy ra chuyện tương tự thế nữa, cô cũng không cần phải mất tự nhiên hay gì đấy.
Lộ Miểu gật đầu: Được.
Nói thì nói thế, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng anh, im lặng xoay người về phòng, ngay đến bữa sáng cũng không ăn.
Trên bàn có chút đồ ăn đấy. Anh nhắc cô.
Lộ Miểu lắc đầu: Tôi không đói.
Đột nhiên Kiều Trạch nổi nóng, giọng thấp đi mấy phần: Tôi nói, trên bàn có đồ ăn.
Lộ Miểu cũng nhận ra anh tức giận, im lặng một lúc, đáp ừm, rồi cám ơn anh, dươi sự ép buộc của anh ngồi xuống lại bàn.
Tâm tình của Kiều Trạch lại trở nên tệ, xoay người về phòng, thay quần áo rồi ra ngoài.
Kiều Trạch không có nhà lại khiến Lộ Miểu thấy tự do rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn buồn bực khó chịu, anh hôn cô, đột nhiên cô không biết phải đối mặt với anh thế nào nữa, cũng không biết phải tiếp tục hợp tác ra sao.
Một mình thẫn thờ ăn hết bữa sáng, Lộ Miệu không có tâm tình gì, dắt Lộ Bảo ra ngoài tản bộ.
Dường như bị nhiễm tâm trạng của cô, hôm nay Lộ Bảo cũng hơi ủ rũ, không còn hào hứng nữa.
Lộ Miểu dắt nó đến ngồi trên ghế trong công viên dưới lầu, nghiêng người xoa đầu, hỏi nó: Lộ Bảo, sao thế?
Lộ Bảo cúi đầu oẳng, không đáp lại cô.
Tâm tình của Lộ Miểu cũng thấp dần, xoa đầu nó, không nói gì nữa, một mình ngồi trên băng ghế, suy nghĩ đã lan đến tận đẩu taanjd dâu.
Cô cứ ngồi yên thế hơn nửa ngày.
Khi Kiều Trạch về thì từ xa đã trông thấy cô, một mình ngồi trên ghế, tay phải nắm lấy Lộ Bảo, im lặng, không biết đang nhìn gì, nghĩ gì, dù mắt đang nhìn thẳng, nhưng trong mắt hoàn toàn không có tiêu cự, chỉ im lặng ngồi nơi ấy.
Tiết trời cuối thu đầu đông vốn có vẻ âm u vắng lặng, cô cứ ngồi thế, không biết là do cảnh vật xung quanh, hay là do tâm tình, mà cả người cô, đều lộ ra một cảm giác bi thương.
Một cô gái mới hơn hai mươi tuổi, đang vào độ đẹp nhất trong cuộc đời, nhưng Kiều Trạch không hiểu vì sao cô lại có vẻ bi thương đáng lí không nên có ở tuổi này như thế.
Anh thở dài, đi về phía cô, ngồi xuống cạnh cô.
Rốt cuộc cô cũng hoàn hồn, quay đầu nhìn anh, hơi kinh ngạc: Anh về rồi à?
Ừ. Kiều Trạch nhẹ đáp, liếc mắt nhìn Lộ Bảo cụp đầu nằm bên chân, rồi lại giơ tay nhìn đồng hồ, hỏi cô, Chưa ăn trưa đúng không?
Lộ Miểu khẽ gật đầu: Vẫn chưa.
Kiều Trạch cầm lấy sợi dây dắt chó trong tay cô, rồi túm lấy cánh tay cô kéo cô dậy: Đi ăn trước đi.
Lộ Miểu bị ép đi theo anh đến quán ăn gần đó.
Anh gọi vài món, còn cô một mực im lặng, cho đến khi anh gấp thực đơn lại, cô mới ngẩng đầu nhìn anh, hỏi anh: Lần sát hạch thứ ba của tôi là đã thông qua hay chưa?
Kiều Trạch nhìn cô một cái, anh biết cô đang nói gì, lần đó ở Macau, cái gọi là đánh giá mức độ ăn ý giữa anh và cô, lúc đó anh thấy, vấn đề có thông qua hay không chẳng đáng nói, từ khi cô bắt đầu tiếp xúc với đám người Ngô Man Man Thương Kỳ, cô đã bị kéo vào thế cục này, giao tình giữa cô và Ngô Man Man quả thật tốt rất nhiều so với anh tưởng tượng.
Cũng xem như đã qua. Anh nói.
Cô im lặng một lúc lâu, hai tay nắm chặt chiếc ly.
Khi đó anh nói cho tôi cơ hội cân nhắc, tôi vẫn chưa cho anh câu trả lời đúng không? Cô hỏi.
Động tác của Kiều Trạch chợt dừng lại, ngước mắt nhìn cô, không nói câu gì.
Lộ Miểu cúi đầu, suy tính: Tôi cảm thấy mình không làm việc với anh được. Từ đầu tôi muốn làm cảnh sát, chẳng qua là vì em trai tôi. Thằng nhóc bị lừa hít ma túy, bị ép phải chơi ma túy, nó không muốn thế, nhưng lại không thể chống đối nổi. Tôi hận những kẻ buôn ma túy với những con nghiện kia, tôi cảm thấy nếu tôi bắt được một người thì sẽ bớt đi một người, có thể bớt được một người bị hại như em trai tôi.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: Anh xem đi, tôi không có nhiều thiết tha với công việc này lắm.
Kiều Trạch nhìn cô, im lặng một lúc: Nên?
Tôi cảm thấy chi bằng mình quay về đội làm đi. Cô nói, Tôi khá thích công việc kia.
Kiều Trạch trầm mặc không nói.
Bữa cơm này kết thúc trong sự im lặng.
Sau khi về nhà đều tự quay về phòng.
Lộ Miểu chỉ vừa mới đóng cả, điện thoại bất chợt vang lên, là Từ Gia Thiên gọi đến cho cô, sau một đêm say rượu, cô ấy đã tỉnh lại, nhất định đòi phải mời cô đi ăn để cám ơn.
Lộ Miểu đồng ý, cô ở nhà có vẻ không thoải mái lắm.
Lúc Từ Gia Thiên gặp cô vẫn còn chút sợ hãi, Lộ Miểu không biết cỏ phải do bản thân hồi nhỏ làm cô ấy bị thương nên vô hình trung đã hình thành bóng ma tâm lí cho cô ấy hay là thế nào nữa, lúc gặp Từ Gia Thiên thì cô cũng có vẻ lúng túng, cô không biết phải đối mặt với người cô từng rất quý nhưng lại làm tổn thương đến người ta thế nào.
Chị... Khi món ăn vừa được đưa lên, Từ Gia Thiên cầm nước trái cây, cách một bàn sợ hãi nhìn cô, Tối qua thật sự cám ơn chị nhiều lắm.
Lộ Miểu mím môi cười: Không có gì.
Nụ cười của cô khiến Từ Gia Thiên hơi xấu hổ lại ngập ngừng, do dự một lúc, mới kín đáo nói: Chị à, sau này nếu có chuyện như thế nữa, thì chị có thể đừng để ý đến em được không?
Thật ra tối qua đi xã giao với nhà sản xuất và đạo diễn của đoàn phim, suýt nữa em đã có được vai diễn kia rồi, Lê Quân Hạo cũng vất vả lắm mới giúp em có cơ hội này, kết quả lại bị chị... làm xáo trộn lên thế, đã thất bại cả rồi... Từ Gia Thiên nói xong có vẻ uể oải, lại bận tâm nhìn Lộ Miểu, Em không có ý trách chị, nhưng vai diễn ấy thật sự rất quan trọng với em. Em muốn phát triển trong giới giải trí, nếu như có thể nắm được vai diễn ấy, em có thể đi lên rồi.
Hôm nay em đã liên lạc với đạo diễn, ông ta đồng ý cho em thêm một cơ hội nữa, nhưng muốn cũng phải ra mặt nói xin lỗi mới được, chị xem, liệu có thể... đi xin lỗi với em không?
Lộ Miểu trực tiếp đứng dậy bỏ về.
Từ Gia Thiên vội vàng chụp lấy tay cô, thấp giọng nài nỉ: Đi mà chị, cơ hội này thật sự rất quan trọng với em, cũng chỉ là đi xin lỗi thôi mà.
Chị không đi. Lộ Miểu rút tay về, Cả một đám cặn bã vậy mà em còn trông chờ không buông, còn lâu chị mới để mình bợ đỡ bị coi thường như thế.
Từ Gia Thiên bị cô nói đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Nếu không bọn em cũng sẽ không... Đang lẩm bẩm thì thấy Lộ Miểu nhìn mình, lập tức nuốt lại lời định nói, chỉ cầu xin nhìn cô, Chị... em xin chị đấy...
Anh có đồng ý không? Cô hỏi.
Từ Gia Thiên không dám lên tiếng.
Lộ Miểu trực tiếp lấy điện thoại ra, gọi điện cho Từ Gia Diên, lập tức Từ Gia Thiên hoảng hốt, vội vàng ngăn lại: Em không đi, em không đi nữa, chị đừng nói với anh em.
Lộ Miểu không cáo tố trước mặt cô ấy, nhưng trên đường về nhà vẫn gửi tin nhắn cho Từ Gia Diên, nói sơ qua tình hình của Từ Gia Thiên với anh.
Lúc cô về đến nhà thì Kiều Trạch đã có mặt, thấy cô đi vào, bèn quay đầu gọi cô: Lộ Miểu, cô đến đây chút.
Lộ Miểu đi đến: Sao thế?
Kiều Trạch ngẩng đầu nhìn cô: Cô nói thật đi, có phải cô muốn rút lui là vì chuyện tối qua không?
Lộ Miểu do dự, rồi vẫn gật đầu: Quả thật có phần.
Là anh nói không được đưa chuyện tình cảm vào công việc, nhưng giờ anh lại thế này... Lộ Miểu thấp giọng, Tôi cảm thấy anh cũng chưa công việc hóa đủ.
Cô lén nhìn anh: Đây là công việc liều mạng. Tôi không muốn chưa hiểu gì đã dính vào.
Kiều Trạch: ...
Một lúc sau Kiều Trạch mới xóa đi được cơn nóng giận ở ngực, bình tĩnh nhìn cô: Nói thật?
Lộ Miểu mím môi không đáp.
Một khi cô không nói gì thì Kiều Trạch bắt bí cô bế tắc, cô sẽ tìm lí do qua loa tắc trách, nhưng biết cách dùng lời của anh để chặn họng anh, chí ít đã chứng minh, cô đã không còn buồn bực khó chịu như lúc sáng, ít nhất khi đối mặt với anh thì cô đang cố gắng để mình thản nhiên hơn.
Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn cô: Lộ Miểu, cô có biết là, tôi cần sự giúp đỡ của cô.
Anh chỉ vào tai mình, đoạn nói: Tối qua đúng là tôi đã đi quá giới hạn, là tôi không xử lí tốt tình cảm cá nhân, tôi xin lỗi. Nhưng tôi có thể cam đoan với cô, sẽ không xảy ra tình huống tương tự nữa.
Bây giờ cô cũng đã đi theo kế hoạch rồi, tôi không hi vọng cô bỏ ngang giữa chừng.
Lộ Miểu nhìn anh, im lặng một lúc lâu: Tôi muốn suy nghĩ kĩ lại đã. Nhưng mà...
Cô thấp thỏm nhìn cái: Tôi muốn kí một bản hợp đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.