Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 57:




Lộ Miểu cũng bước xuống xe theo, cùng đi vào thang máy.
Cửa thang máy đã sắp đóng lại.
Kiều Trạch đưa tay nhấn nút.
Lộ Miểu nhìn kĩ vào màn hình hiển thị, thấy thang máy dừng lại một lúc ở tầng 12, rồi sau đó lại chậm rãi đi xuống, cuối cùng dừng lại trước mặt bọn họ, mở cửa ra.
Lộ Miểu như có suy nghĩ: Anh ta và chủ nhà 1206 là quan hệ bố con?
Hẳn là thế.
Kiều Trạch bước vào, Lộ Miểu cũng đi theo.
Hai người về lại nhà ở tầng 7.
Vừa bước vào nhà, Kiều Trạch liền giật rèm cửa sổ ra, nhìn về phía đối diện.
Đối diện phòng 1206, từ ban công phơi quần áo mà nhìn thì, ở tầng 12 có một nhà năm người, có già, có trẻ, ở tầng 11 có trai độc thân. Anh quay đầu lại nhìn Lộ Miểu, Cô có thể thu phục người nào?
Chúng ta cần đến trên lầu đối diện. Anh lại nói.
Lộ Miểu nhíu mày nghĩ ngợi: Trai độc thân đi.
Kiều Trạch liếc mắt nhìn cô.
Lộ Miểu gãi đầu: Thôi thì là người già trẻ nhỏ vậy.
Kiều Trạch cùng cô đến gõ cửa phòng đối diện phòng 1206, trong tay anh cầm hai ống nhòm nhỏ, còn Lộ Miểu cầm theo giấy A4 với bút.
Cửa gõ một lát liền được mở ra, chủ nhà nam trong phòng mở cửa.
Lộ Miểu đỏ mặt cười với anh ta: Chào anh, chúng tôi ở tầng 7 đối diện, thật ngại quá, có thể làm phiền anh một lát được không, gần đây trong trường tôi đang làm một đề tài nghiên cứu về giáo dục trẻ nhỏ, liệu anh có thể giúp tôi điền vào phiếu điều tra được không?
Rồi lại như sợ anh ta từ chối, nhanh chóng nói thêm: Sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu ạ. Vì luận văn tốt nghiệp nên không thể nào xạo được, nên mới muốn tìm người gần nhà giúp điền vào phiếu điều tra. Chủ nhà nghi ngờ nhìn, rồi lại nhìn sang Kiều Trạch ở sau cô.
Kiều Trạch điềm đạm mỉm cười với anh ta: Trường cô ấy quản lí rất nghiêm ngặt chuyện học, nhất định phải có số liệu điều tra thực, mà cô ấy cũng cứng đầu, sợ điền bậy số liệu sẽ không qua, mấy hôm nay chỉ toàn tìm người làm điều tra giùm, nhưng người qua đường dù sao cũng không giống ở nhà, có thể tín nhiệm được.
Rồi anh chỉ về phía đối diện: Chúng tôi ở ngay tầng 7 đối diện đấy, bên nghiệp vụ có biết đấy.
Nói xong liền lấy điện thoại ra gọi cho nghiệp vụ, nói rõ chuyện với anh ta, rồi đưa điện thoại cho chủ nhà.
Chủ nhà chần chừ cầm lấy điện thoại, nghiệp vụ chứng minh quả thật Kiều Trạch là chủ nhà đối diện, không phải người ngoài.
Hàng xóm xin giúp đỡ, hơn nữa chỉ làm điều tra đơn giản, chủ nhà cũng không tiện từ chối, chần chừ mời hai người vào nhà.
Đứa trẻ nhà anh ta đã hơn bảy tuổi, đang ngồi trong phòng khách xem tivi với ông nội.
Trông thấy hai người lạ đi vào, kì quái quay đầu nhìn.
Lộ Miểu cười chào hỏi mọi người, rồi xoay người lấy ống nhòm nhỏ trong tay Kiều Trạch, đưa cho đứa trẻ.
Làm phiền mọi người thật ngại quá, món quà nhỏ, hi vọng mọi người không để ý.
Cậu bạn nhỏ khá thích đồ chơi này, lập tức vui mừng đứng lên, nhận lấy, thử nghịch chơi, dường như chưa dùng bao giờ.
Kiều Trạch đi đến: Để chú dạy con.
Rồi dẫn cậu bé ra ngoài ban công.
Lộ Miểu ngồi xuống phòng khách, cầm trong tay hơn một trăm phiếu điều tra, hàn huyên với ông cụ.
Kiều Trạch ở ban công dạy cậu bé chơi ống nhòm, mượn cơ hội nhìn về phòng 1206 ở đối diện.
Rèm ban công ở đối diện chỉ kéo một nửa, treo rèm theo kiểu bình thường, không che toàn bộ, để lộ rõ khoảng không ở cửa ban công.
Từ ống nhòm có thể thấy rõ ràng phòng khách đối diện.
Lê Quân Hạo đã tháo khẩu trang nay ngồi trong phòng khách với người đàn ông gọng vàng, dường như hai người có tranh chấp gì đấy, một người đưa lưng về phía tivi, một người đưa lưng về sô pha, vừa vặn nghiêng người đối mặt với Kiều Trạch bên này, cho Kiều Trạch một tầm nhìn tốt, khiến anh có thể từ ngôn ngữ cơ thể và cử động môi của hai người họ mà đoán ra nội dung trò chuyện.
Hai người vì chuyện Từ Gia Thiên mà khắc khẩu, Lê Quân Hạo ép hỏi người đàn ông gọng vàng, có phải ông ta bắt Từ Gia Thiên không.
Người đàn ông gọng vàng nói anh ta hay, ông ta không thể để cô ấy hủy hoại sự nghiệp của anh ta được.
Lê Quân Hạo đáp lại, anh ta đã bị chính ông ta hủy hoại rồi.
Sau đó lại ép hỏi tăm tích của Từ Gia Thiên.
Hai người giằng co, một không chịu nói, một không ngừng ép hỏi, dẫn đến cãi vã.
Kiều Trạch không đủ thời gian ở đây đợi kết quả hai người tranh cãi. Anh và Lộ Miểu không thể đợi ở đây lâu quá được, nửa giờ đã là giới hạn, nếu lâu hơn sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Sau khi giúp đứa trẻ thao tác thuần thục, anh quay về phòng khách.
Lộ Miểu cũng đã kéo dài thời gian kha khá, Kiều Trạch mà không vào thì cô cũng không cầm cự nổi nữa.
Hai người tạm biệt chủ nhà, một lần nữa quay lại xe.
Người vừa vào xe, Lộ Miểu liền quay đầu hỏi Kiều Trạch: Thế nào rồi?
Kiều Trạch chỉ đáp lại cô hai chữ: Chờ thôi.
Cô với anh chờ gần một tiếng, cuối cùng Lê Quân Hạo cũng đi xuống lầu, đi cùng còn có người đàn ông gọng vàng, hai người lái xe rời đi.
Kiều Trạch cũng lái xe đi theo.
Sau khi xe chạy vào phố xá sầm uất phồn hoa, nhanh chóng chạy đến vùng ngoại thành heo hút.
Dễ nhận thấy người đàn ông gọng vàng là người có tính cảnh giác cực cao.
Kiều Trạch không rõ là ông ra đã phát hiện ra hành tung của mình, hay nhất thời có việc, mà đột nhiên xe chạy vòng vèo trên đường.
Kiều Trạch đưa mắt nhìn quanh, không chạy theo nữa.
Lộ Miểu không hiểu ý đồ của anh lắm, quay đầu hỏi: Sao thế?
Kiều Trạch lắc đầu, hơi ép người xuống, đánh giá xung quanh, chợt hỏi cô: Cô có biết tình hình ở đây không?
Lộ Miểu nhìn ra ngoài cửa xe: Ở đây trước kia là một nhà máy pháo hoa lớn, mấy năm trước bị nổ một lần, nhà máy đóng cửa, bây giờ chỉ còn một đống hoang tàn.
Tay chỉ về phía trước mặt: Đi về phía trước năm km là vào núi, sườn núi bên đó rất lớn, địa hình khá phẳng, trên sườn đất dựng rất nhiều buồng WC lớn nhỏ, đây chính là khuôn viên khu nhà máy pháo hoa, đi về phía trước một chút là nhà mái bằng lớn với ký túc xá ba tầng, bây giờ cũ nát đổ vỡ, đã bỏ hoang rồi.
Đi vào trong cỡ một km có một thôn trang, nhưng vì ở đây đã xảy ra nổ mạnh, chết không ít người, người trong thôn khá sợ thứ này, nên bình thường không ai dám đến gần khu nhà máy, đi ra ngoài cũng là đi đường vòng.
Kiều Trạch gật đầu đầy suy nghĩ, chậm rãi lái xe tiến vào khu nhà máy bỏ hoang, dừng xe trước cửa khu, cố tình dừng gần căn nhà mái bằng đổ nát, mượn tường đất che xe lại.
Anh xuống xe, lấy cuộn băng keo trong thùng xe, quan sát căn nhà bị bỏ hoang này.
Khi nhà máy chiếm diện tích rất lớn, do nổ lớn nên không còn được nguyện vẹn, nơi nơi đổ sụp, dưới bóng đêm có vẻ dọa người.
Anh quay đầu nhìn Lộ Miểu đứng bên cạnh.
Cô đang chăm chú đánh giá cánh cửa lớn.
Tay anh vươn về phía cô.
Lộ Miểu khẽ chần chừ, rồi cũng đặt tay lên lòng bàn tay anh.
Có thể Từ Gia Thiên ở đây. Anh nói, Có động tĩnh nhớ phải nhắc tôi.
Rồi kéo cô đi vào đống hoang tàn.
Do bị đổ sụp nên trên mặt đất khắp nơi đều là các mảng tường, đá to nhỏ rải rác, đường đi không tốt lắm.
Hai người bước đi cẩn thận, tránh gây ra tiếng động.
Cả hai đã vào giữa khu nhà máy, là tầng nhà hoàn hảo duy nhất.
Mà cũng không được gọi là hoàn hảo, chỉ là so với những nơi khác đổ nát, thì bốn vách tường vẫn còn tốt, cửa vẫn còn nguyên, cửa sổ được dùng ván cửa che lên, ngoài cửa sổ còn treo rèm.
Xuyên qua khe hở ván cửa, Lộ Miểu thấy được ánh nến le lói trong phòng.
Cô quay đầu mắt đối mắt với Kiều Trạch.
Hai người dán lên vách tường, cẩn thận đi về phía cửa sổ.
Kiều Trạch cẩn thận vén rèm lên.
Quả nhiên Từ Gia Thiên ở bên trong, tay chân bị trói chặt, miệng bị bịt keo dán, mắt kinh hoàng mở to, ưm ưm ưm cầu xin tha thứ.
Trong phòng còn ba người khác đang nhìn cô ấy, thân thể cường tráng, đều đang vô cùng buồn chán nghịch điện thoại.
Lộ Miểu quay đầu nhìn Kiều Trạch.
Kiều Trạch thấy cô có vẻ như có lời muốn nói, nhẹ nhàng buông rèm xuống, kéo cô lùi về sau.
Anh đừng để Từ Gia Thiên gặp lại anh. Cô nói, Em ấy không biết thân phận của anh, để em ấy gặp anh chẳng khác nào bại lộ, có thể em ấy không đoán ra được, nhưng anh tôi rất tinh khôn, sau này sẽ nghi ngờ anh.
Kiều Trạch liếc mắt nhìn cô: Cô định ôm vào người?
Bỗng Kiều Trạch vỗ nhẹ lên gáy cô: Đợi ở sau đừng nhúc nhích, có động tĩnh thì kéo góc áo nhắc nhở.
Kéo cô đến cửa, buông tay cô ra, nào ngờ dẫm phải cục đá trước cửa.
Lập tức trong phòng lên tiếng: Ai?
Có người đứng dậy, làm như chần chừ, rồi sau đó chậm rãi đi về phía cửa.
Lộ Miểu kéo áo Kiều Trạch.
Khi người đàn ông đẩy cửa ra thì Kiều Trạch đột nhiên đánh úp về phía gã ta, chính xác bịt kín miệng gã lại, kéo người ra, vặn hai tay ra sau lưng, băng kéo trong tay nhanh chóng buộc chặt tay người đó, rồi lại dán băng lên miệng, trực tiếp đẩy người ra một bên, quả quá trình lưu loát nhanh chóng, không có chút dây dưa, thậm chí không gây ra động tĩnh nào lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.