Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 77:




Lộ Miểu phồng má không chịu để ý đến anh, nhớ lại vừa nãy cô liền xấu hổ chết đi được, chẳng thèm nhìn anh thêm.
Kiều Trạch chưa có được đáp án vẫn không chịu buông tha cho cô, bàn tay đặt trên bụng cô lại bắt đầu rục rịch.
Lộ Miểu đè tay anh lại không cho anh nhúc nhích, nghiêng đầu sang chỗ khác, hơi tức giận: Anh đã đồng ý với tôi rồi mà, trong lúc hợp tác không được có hành vi vượt quá quan hệ hợp tác với tôi, cũng sẽ không quấy rối tôi.
Giấy trắng mức đen chữ ký rõ ràng đó. Cô lại bổ sung thêm một câu.
Kiều Trạch nhìn cô không rời: Đầu tiên, bản thỏa thuận là em đưa tôi, lúc đó tôi không đồng ý. Thứ hai, là em ký tên lên giấy, không phải tôi ký.
Còn quay đầu lại quét mắt nhìn bàn: Có cần để em kiểm tra lại không?
Lộ Miểu: ...
Khuỷu tay khó chịu huých vào sườn anh: Anh ăn gian.
Bỗng nhớ lại lúc đàm phán ngày đó, cô lập tức xoay người lại nhìn anh: Không đúng, rõ ràng anh đã nói, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện thế này nữa mà.
Đó chỉ là đối với chuyện tôi vô cớ cố chấp hôn em thôi. Sắc mặt Kiều Trạch rất bình tĩnh, Còn những việc về sau, là dựa trên cơ sở lưỡng tình tương duyệt.
Lộ Miểu đỏ mặt: Ai lưỡng tình tương duyệt với anh.
Nửa tháng trước, buổi tối em uống say đó, tôi có hỏi em rồi, em cũng gật đầu. Anh ôm eo cô kéo cô vào lòng, Đừng nói với tôi em uống say không nhớ.
Lộ Miểu nhỏ giọng: Vốn không nhớ thật mà.
Tay Kiều Trạch trượt xuống dưới bụng cô: Em nói lại lần nữa xem.
Lộ Miểu không dám nói.
Kiều Trạch nhẹ nắm lấy vai cô, lật cô xoay người lại, trán chạm vào trán cô, hỏi: Đồng ý rồi?
Lộ Miểu không chịu: Tôi đã ký vào bản thỏa thuận cấm yêu đương trong thời gian hợp tác rồi.
Kiều Trạch: Không sao, chúng ta không yêu đương, trực tiếp lấy giấy chứng nhận luôn.
Trên hợp đồng cũng không quy định cấm em kết hôn. Anh bổ sung thêm.
Lộ Miểu: ...
Tức giận cả một lúc lâu mới nghẹn ngào nói: Không được, tôi không muốn lấy chú làm chồng.
Kiều Trạch: ...
Nắm lấy eo cô lôi người tới trước mắt, đôi mắt nguy hiểm tiến sát đến gần: Em nói ai là chú?
Lộ Miểu: Ai để bụng thì là người đó.
Kiều Trạch: ...
Bỗng người bị cơn giận của cô làm bật cười, nhìn cô như có như không: Chê tôi già, không thỏa mãn được em sao?
Lộ Miểu: ...
Kiều Trạch nheo mắt quan sát cô: Tôi còn đang nghĩ, sáng hôm đó sao có thể chạy xa như thế, thì ra thật sự là tôi chưa đủ cố gắng.
Lộ Miểu: ...
Bản năng dịch lùi về sau muốn chạy, nhưng vừa đi mấy bước thì đã bị anh tóm lấy cổ chân, kéo ngã xuống giường, túm lấy vai cô lật người cô lại, kéo chăn qua một bên, sau đó nhìn cô từ đầu đến chân, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở nơi nào đó, đôi mắt dần trở nên đen thẫm.
Lộ Miểu bị anh nhìn mà cả người nóng lên, vừa nôn nóng vừa lúng túng, liều mạng muốn kéo lại chăn, nhưng Kiều Trạch đã trực tiếp nắm lấy, ném nó lên ghế, rồi lật người, tay chống hai bên tai cô, treo nửa người nhìn cô, như nhìn mãi vẫn chưa đủ, dùng ánh mắt dịu dàng lại sâu xa lẳng lặng nhìn cô.
Đột nhiên Lộ Miểu bình tĩnh lại, tuy người vẫn còn xấu hổ, tim đập nhanh đến mức gần như nhảy lên cổ, và cũng không dám đối diện với ánh mắt anh.
Kiều Trạch chậm rãi phủ người xuống, nhẹ hôn lên môi cô, ngậm lấy cánh môi, dịu dàng hôn một lúc, rồi nhìn cô: Miểu ngốc à, tôi nghiêm túc đấy.
Tay anh nhẹ gạt mái tóc ướt nhẹp mồ hôi trên trán cô ra, nhìn vào mắt cô, từ từ mở miệng: Lúc trước cùng em ký tên vào bản hợp đồng đó, thật sự cũng có phần cân nhắc về công việc, lo tình hình của em sẽ ảnh hưởng đến công việc. Tôi không nghĩ lại có một ngày tôi sẽ yêu em, điều này với tôi mà nói, là một chuyện vô cùng kiêng kị.
Công việc của chúng ta không thể so với những việc khác được, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng, kị nhất đưa tình cảm cá nhân vào công việc. Tôi đã từng nghĩ rằng, liệu mình có cần nhận phần tình cảm này không, liệu có cần bước qua giới hạn đang ngăn cách chúng ta không, đáp án của tôi là không. Tôi có thể khống chế không để mình rung động thêm nữa, thì em cũng có thể.
Nếu chúng ta không bước quá, cứ tiếp tục hợp tác như thế, chúng ta sẽ làm được tốt nhất, năng lực của em thật khiến tôi kinh ngạc.
Nhưng bên cạnh đó, có thể sẽ cảm thấy tiếc nuối. Con đường chúng ta đi cực kỳ nguy hiểm, chỉ một bước đi sai là có thể không cứu vãn được mọi thứ nữa. Không ai trong chúng ta biết, ngày mai khi mặt trời lên, liệu chúng ta còn cơ hội để ngắm không?
Tôi không muốn lúc em hay tôi ra đi, đối diện với thi thể của đối phương, tự hỏi mình, vì sao không sớm nói cho anh ấy biết, mình cũng thích anh ấy. Có phải nếu nói sớm cho anh ấy biết, anh ấy sẽ không nỡ rời bỏ?
Tôi không hi vọng chúng ta tiếc nuối như thế. Nếu chúng ta đã lựa chọn cùng nhau đi trên con đường này, bao khó khăn bao nguy hiểm sau này đều phải chịu đựng, không thể nào quay đầu lại được nữa rôi. Bây giờ mới chỉ là bắt đầu, sau này sẽ còn có rất nhiều tình huống chúng ta không thể mường tưởng nổi, rất có thể khiến tinh thần của chúng ta sụp đổ, thậm chí là tử vong. Nhưng tôi không thể thay em bước tiếp được, chỉ có thể cùng em tiến về phía trước. Bất kể là chuyện gì, tình cảnh có bao nhiêu khó khăn, tôi có hay không có ở bên, em đều phải nhớ kỹ rằng, tôi luôn ở sau em, tôi còn đợi em về nhà. Bất cứ thời điểm nào cũng không được dễ dàng buông tay.
Vành mắt Lộ Miểu hoen đỏ, cô nhăn mũi: Anh cũng thế.
Miệng cô rất vụng, luôn không biết ăn nói, không như anh, mới mở miệng là có thể khiến người khác khóc, nhưng cô biết anh hiểu.
Cô nghĩ gì anh đều biết hết, một chút tâm tư nhỏ cũng không thoát khỏi mắt anh.
Nhưng lần này anh không chịu để cô qua loa nữa, nhất định muốn đáp án chính xác từ miệng cô.
Anh cúi đầu hôn cô: Làm bạn gái tôi nhé?
Cô không quen lắm với những cử chỉ thân mật này, tuy hơi xấu hổ nhưng vẫn khẽ gật đầu: Vâng.
Khóe miệng anh vạch ra một nụ cười nhạt, cúi đầu, nhẹ hôn môi cô, là nụ ôn dịu dàng thương tiếc, không giống vẻ cuồng dã thô bạo trước đó, ngay cả lúc đi vào cũng dịu dàng mà cẩn thận...
Anh cùng cô trải qua một đêm ngọt ngào tuyệt vời.
Cảm xúc hạnh phúc này luôn lây lan, nhưng chính bản thân Lộ Miểu không phát hiện, đến hôm sau đi làm, Ngô Man Man vừa nhìn một cái đã nhìn ra, cười nhạo cô: Hình như tối qua hài hòa với tổng giám đốc Kiều lắm đúng không? Hôm nay nhìn mặt mày hớn hở gì đâu.
Ở trước mặt cô tán gẫu về những chủ đề không thể miêu tả nổi này, Ngô Man Man luôn không chú ý chừng mực, có cái gì thì nói cái đó.
Tuy Lộ Miểu đã ra trận nhiều lần, nhưng cuối cùng khi thật sự xảy ra với Kiều Trạch thì lại không còn giống những lần trước diễn kịch nữa, mở to mắt bịa chuyện mà mặt không đỏ, nhưng bây giờ Ngô Man Man nhắc đến là mặt cô nóng lên, lúng túng đẩy cô ta ra: Đâu có chứ, chị đừng nói bừa.
Phản ứng này của cô dừng trong mắt Ngô Man Man lại biến thành quả nhiên cô ta đoán không sai, cô ta vẫn còn nhớ trước đây Lộ Miểu nói Kiều Trạch không được, trong lòng hơi tò mò, bèn kéo vai cô qua, vừa đi vào văn phòng vừa hỏi: Có phải gần đây tổng giám đốc Kiều uống phải thuốc gì không? Anh ta lấy lại được phong độ rồi hả? Nhìn em hôm nay không giống trước kia lắm.
Lộ Miểu: ...
Ngô Man Man lại hăng hái, đè giọng thấp xuống: Chị hỏi thật đấy. Gần đây Thương Kỳ... hình như cũng không được cho lắm, nên muốn tìm chút thuốc cho anh ấy.
Lộ Miểu: ...
Ngô Man Man quay đầu sang nhìn cô: Ngày trước là do tổng giám đốc Kiều ngắn, hay không giữ được lâu?
Vừa lúc Tô Minh từ văn phòng đi ra, thấy hai người nhỏ to bèn chen lời: Nói chuyện gì đấy?
Lộ Miểu đáp lại anh ta: Không có việc gì.
Ngô Man Man cười ngẩng đầu: Nói chuyện trên giường của đàn ông các cậu đấy.
Tô Minh nhíu mày: Chuyện trên giường của đàn ông? Tổng giám đốc Kiều, ngắn? Không giữ được lâu? Tôi không nghe lầm đấy chứ?
Ngô Man Man cười tiếp lời: Tai giám đốc Tô lợi hại thật đấy, mấy cái này mà cũng nghe được, nếu truyền ra ngoài thì tổng giám đốc Kiều làm thế nào chứ.
Lộ Miểu lúng túng: Cái đó... không phải đâu...
Cũng không biết giải thích thế nào, nói cho cùng cô không thể học Ngô Man Man sảng khoái, có thể tự nhiên nói những câu như thế.
Ngô Man Man ra vẻ hiểu biế vỗ vai cô: Yên tâm đi, chỉ mấy người nói chuyện đây thôi, ai vô vị đến mức lấy chuyện này mà buôn chứ.
Mắt nhìn điện thoại: Chị về văn phòng trước, chốc nữa em nhớ hỏi tổng giám đốc Kiều giúp chị, anh ta uống thuốc gì nhé, chị cũng muốn chút.
Khi Ngô Man Man đi khuất bóng, Tô Minh mới nhìn cô bằng ánh mắt kì quái: Không phải tổng giám đốc Kiều kia của các cô nhìn rất giống người mẫu sao, còn phải dựa vào thuốc nữa à?
Lộ Miểu thật sự bối rối, ho nhẹ một tiếng: Không phải đâu, giám đốc Tô anh đừng đoán mò, chỉ là chị Man hiểu lầm thôi.
Tô Minh gật đầu như có suy nghĩ, Lộ Miểu còn tưởng thế là qua việc, không ngờ mới về văn phòng chưa đầy một lát, Tô Minh làm việc xong thì đột nhiên ném một hộp thuốc đến trước mặt cô: Đây là viagra mà trước kia một nhà máy dược liệu tặng, có công hiệu trị liệu giúp đàn ông...
Tô Minh ho nhẹ: Bên trên có ghi cách dùng, cô có thể cầm về để tổng giám đốc Kiều thử xem.
... Lộ Miểu đần mặt ra, viagra, tục xưng thuốc tráng dương.
Giám đốc Tô... Cô không biết anh ta quan tâm đến phương diện cuộc sống nào đó của cấp dưới như thế.
Dù sao thứ này vất đó cũng phí. Tô Minh lại khôi phục vẻ nghiêm túc khi trước, Cô cứ cầm về để giám đốc Kiều của các cô thử xem sao.
Cúi người cầm lấy, trực tiếp nhét vào trong túi xách của cô.
Không hiểu sao Lộ Miểu cảm thấy khi anh ta nhắc đến mấy chữ giám đốc Kiều của các cô thì có vẻ ác ý, đang định lấy đồ ra trả lại thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ, trợ lý Ngô Man Man đến tìm Lộ Miểu, mời cô sang đó chút.
Lộ Miểu lập tức đứng dậy đi.
Ngô Man Man rủ cô ra ngoài với cô ta gặp một người, cụ thể là ai thì không nói.
Lộ Miểu về văn phòng lấy túi xách rồi cùng cô ta ra ngoài.
Miểu Miểu, em còn nhớ Lê Viễn Tường không? Ở trên xe, đột nhiên Ngô Man Man quay đầu sang nhìn cô, Chính là bố của đại minh tinh Lê Quân Hạo ấy, là cái người bị súng bắn chết.
Lộ Miểu giật thót trong lòng, người theo bản năng trở nên cảnh giác, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, gật đầu: Nhớ chứ, mà sao thế?
Vậy em có biết thật ra ông ta làm gì không? Ngô Man Man hỏi.
Lộ Miểu nhớ cảnh sát đã công bố chuyện ông ta điều chế ma túy, bèn gật đầu: Buôn bán ma túy.
Vậy em có biết trong tay ông ta nắm bao nhiêu thị trường ma túy không?
Lộ Miểu cân nhắc dụng ý này của cô ta, cẩn thận lắc đầu: Không rõ lắm.
Ngô Man Man ngạc nhiên: Tổng giám đốc Kiều không nói với em sao?
Lộ Miểu không rõ câu này là thăm dò hay chỉ đơn giản là tò mò, bèn lấy nhu khắc cương hỏi lại: Chuyện gì tổng giám đốc Thương biết cũng đều nói với chị Man cả sao?
Cô thoáng nghiêng đầu hỏi cô ta, dáng vẻ có chút nghi hoặc.
Ngô Man Man không đọc được gì dáng vẻ này của cô, cười cười nói: Phải xem tình huống đã.
Lộ Miểu cũng cười theo, không trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.