Ám Vệ Công Lược

Chương 73:




Khoảnh khắc đá vụn nện xuống, hang núi lại không sụp đổ. Hai người mặt mũi xám ngoét đứng dậy, châm ống giữ lửa kiểm tra, tường đá phẳng như gọt đẽo phía trong cùng hiện ra các câu thơ bốn chữ viết bằng chữ Thảo rất phóng khoáng: Vô hình vô tượng, toàn thân thấu không; ứng vật tự nhiên, biển nghiêng sông lật.
Tư Đồ Phong thổi thổi tro bụi trên phiến đá, di tay theo nét chữ, “Khắc tay, vừa khắc không lâu.” Y thò tay xuống hông theo thói quen, sực nhớ kiếm đã gãy và chìm xuống đáy hồ Bạch Long thì không khỏi to tiếng thị uy, “Kẻ nào giả thần giả quỷ? Còn không lộ diện?”
Ám vệ Cửu cẩn thận hồi tưởng, vừa nãy Tư Đồ Phong dùng đao soi chữ, các chiêu kiếm dọc ngang bừa bãi rất giống lối viết mạnh mẽ phóng khoáng này, “Tiểu chủ nhân, thuộc hạ phỏng đoán… Đây là dấu vết tiểu chủ nhân vô tình khắc ra.”
Tư Đồ Phong không tin, “Ta chỉ chăm chú đọc chữ trên vách đá, làm sao vô tình vẽ ra chữ Thảo được?”
Ám vệ Cửu vuốt ve bốn chữ ‘Vô hình vô tượng’, nhận ra chiêu kiếm huyền diệu này, “Tâm thần không ở đây, thực thể không ở đây, sức mạnh lại ở đây.” Hắn bất giác lấy sức đẩy, tường đá lõm vào trong rồi chậm rãi trượt sang bên, hé lộ một hang động u ám tối tăm.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, gỡ đuốc đi vào trong, tường đá chợt khép lại, đóng kín. Cùng lúc đó, từ sâu thẳm vọng tới một tiếng đàn, vô số chỉ bạc ào ào xông đến.
Tư Đồ Phong đẩy ám vệ Cửu ra, bản thân cũng cuộn mình tránh thoát, cũng may chỉ bạc chỉ ghim vào bốn vách tường rồi bất động.
“Địa điểm bế quan của Kiếm Môn sao lại có tà âm?” Y nhíu mày, vén dây đàn giăng khắp nơi, dùng đuốc châm đèn dầu trên bốn vách tường, nhìn lại hang đá, bốn phương tám hướng lại là chữ Triện viết ngược. Chỉ có tường đá phía Bắc bằng phẳng trống trơn được đúc hai giá đỡ kiếm, mỗi giá nâng một thanh kiếm.
Phía dưới đôi kiếm là một tượng người đúc bằng đá. Trên đầu gối người này đặt một chiếc đàn cổ. Nghìn vạn dây đàn chính là phóng từ hộp đàn này ra, xuyên vào các chữ Triện khắp hang.
Y buồn bực cúi xuống quan sát tượng đá, “Chẳng lẽ sư tổ Kiếm Môn là đạo sĩ đánh đàn bất thành?”
Ám vệ Cửu cắn chặt răng, nhân lúc Tư Đồ Phong không chú ý thì kéo áo khoác xuống, che chắn ham muốn bừng bừng phía dưới — Không biết Ân Vô Hận hạ độc gì cho hắn, càng dùng nội lực thì càng nghiêm trọng, cực kỳ khó chịu.
“Này, lại đây xem nhanh lên.” Tư Đồ Phong quay lại nói, “Tượng đá này có phải càng nhìn càng đáng ghét không?”
Ám vệ Cửu ngước lên nhìn, tức khắc giật mình như sét đánh. Tượng đá ngồi đối diện với hắn, phát thúc Trung Nguyên, đường nét dịu dàng, khuôn mặt thanh tú, áo cà sa chấm đất càng tôn lên tư thế đánh đàn duyên dáng, thanh cao tao nhã. Ngoại trừ hình dạng khuôn cằm kiên cường hơn, khóe mắt đuôi mày hào hùng hơn, hốc mắt sâu hơn, thì gần như giống hệt Tư Đồ Nhã, thậm chí có thể nói là Tư Đồ Nhã mười năm sau.
Tư Đồ Phong nhấc chân đạp vào mặt tượng đá, “Nếu biết sư tổ Kiếm Môn trông như thế này thì tiểu gia đã chẳng thèm học kiếm pháp nữa.”
Ám vệ Cửu nhìn tới ngẩn ngơ, “Tượng đá này… Trên đầu treo kiếm, lại ngồi dưới đất. Nếu là tượng sư tổ Kiếm Môn thì hơi bất kính.”
Tư Đồ Phong ngẫm lại, “Thế thì là ai, mà đặt ở đây là có ý gì?”
Ám vệ Cửu không lên tiếng, vòng qua dây đàn chằng chịt, trở lại vị trí mới bước vào lúc ban đầu.
Tư Đồ Phong đứng bên cạnh tượng đá quan sát ám vệ Cửu, sực nhận ra, “Hình như tượng đá này muốn dùng dây đàn giết ngươi. Dây đàn xuyên qua bốn vách tường, thậm chí cả đám chữ Triện viết ngược sau lưng ngươi, kín kẽ không góc chết. May mà nó bất động, chứ còn sống thì khó đối phó rồi.”
Ám vệ Cửu nghe vậy thì đảo mắt nhìn dây đàn xuyên qua chữ Triện bốn phía, tổng cộng ba trăm sáu mươi chữ, vừa đúng ba trăm sáu mươi dây đàn. Trong chốc lát, các thi thể Tư Đồ Khánh sai hắn khám nghiệm hiện lên trong đầu — Ba trăm sáu mươi huyệt đạo khắp người bị ám khí nhỏ như sợi tóc xuyên qua. Hắn lại nhớ vừa nãy Tư Đồ Phong dùng đao làm kiếm, động tác và nhịp bước hình như có thể vừa vặn tránh được trăm sợi dây đàn kia. Nghĩ vậy, hắn đến bên cạnh tượng đá, nhìn lên vách tường đầy chữ Triện, trận chiến ở tiệm lụa Lục Khởi, dây đàn của giáo chủ áo trắng cũng có thế công như vậy, dù biến hóa muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi.
Tư Đồ Phong nhìn vẻ mặt vừa thích thú vừa ngơ ngẩn của hắn thì sốt ruột hỏi, “Độc tính lại phát tác hả?”
Ám vệ Cửu thình lình quỳ xuống, “Thuộc hạ có yêu cầu quá đáng.”
Tư Đồ Phong không hiểu, “Lên cơn gì thế?”
Ám vệ Cửu dập đầu bái lạy, “Nếu tiểu chủ nhân luyện được phương pháp khắc chế dây đàn, diệt trừ Ma Giáo, xin hãy tha mạng cho Nhị công tử.”
Tư Đồ Phong đảo mắt nhìn hắn, “Cái gì, Tư Đồ Nhã có liên quan tới Ma Giáo?”
Ám vệ Cửu im lặng không đáp. Tư Đồ Phong cười khẩy, “Ta biết ngay là y lòng dạ đen tối mà, nam sinh nữ tướng, lá mặt lá trái giả vờ hèn nhát.”
Ám vệ Cửu gắng gượng nói, “Nhị công tử chỉ là bước nhầm đường… Bị ép buộc.”
“Bị ép buộc?” Tư Đồ Phong bật cười, “Chỉ lừa được ngươi thôi. Bản lĩnh khích bác ly gián, a dua nịnh hót của y cao lắm, cả đại ca ta và ngươi đều răm rắp cưng chiều y, làm gì có chuyện bị ai ép buộc.”
Ám vệ Cửu nói, “… Y là huynh trưởng của tiểu chủ nhân.”
Tư Đồ Phong gật đầu, cúi xuống đối diện với ám vệ Cửu, “Được rồi, ngươi theo y lâu như vậy, ta hỏi ngươi, trong lúc ta sống chết chưa rõ, ngươi có từng nghe y.” Tư Đồ Phong châm chọc nghiến răng thốt ra mấy chữ, “Nghe vị huynh trưởng đó của ta, nhắc tới ta chưa?”
Ám vệ Cửu thấy y hỏi rất nghiêm túc thì bình tĩnh nhớ lại, lúc này mới phát giác, chẳng những Tư Đồ Nhã chưa bao giờ nhắc tới Tư Đồ Phong, thậm chí dù Tư Đồ Phong có khả năng đã chìm xuống đáy hồ thì Tư Đồ Nhã vẫn nói nói cười cười, khi thì liếc mắt đưa tình với Đường Thiết Dung, lúc lại đùa đùa cợt cợt với Thục Vương Hàn Mị. Đối xử với anh em ruột thịt như vậy… Thật là mặt nóng tim lạnh.
“Có một số việc, chắc ngươi cũng hiểu.” Tư Đồ Phong dửng dưng, “Nhưng ngươi nói đúng, dù gia nhập Ma Giáo thì y vẫn là huynh trưởng của ta, sao ta có thể giết y được? Cùng lắm ta chỉ nhốt y lại…” Y quan sát vẻ mặt ám vệ Cửu, “Dùng mọi biện pháp thay hồn đổi xác cho y.” Nói tới đây thì không khỏi mơ mộng, cảm giác như được chứng kiến bản thân mình ngồi trên ghế Minh chủ, ám vệ Cửu và Đường Thiết Dung hầu hạ hai bên, Tư Đồ Nhã mặt mũi bầm dập quỳ đằng trước, cuống quýt ôm đùi cầu xin tha mạng. Lúc đó phụ thân sẽ bước lên, điềm đạm mà rằng “Phong nhi, vi phụ nhất thời hồ đồ nên mới định truyền cơ nghiệp cho thằng ngụy quân tử mặt người dạ thú này, từ nay về sau, võ lâm chỉ nhờ cậy được vào con thôi.”
Ám vệ Cửu cũng thấy có lý, đánh bại Ma Giáo, giam cầm Tư Đồ Nhã, vừa có thể trợ giúp chính nghĩa, vừa bảo vệ được tính mạng của Tư Đồ Nhã.
Tư Đồ Phong hỏi, “Ngươi vừa nói gì mà phương pháp khắc chế dây đàn?”
Ám vệ Cửu hoàn hồn, “Thuộc hạ từng gặp Giáo chủ Ma Giáo, chứng kiến ba trăm sáu mươi sợi dây đàn, không có gì khác với chiêu thức của Ma Giáo. Hình như mỗi dây đàn biến hóa đều dựa trên chữ Triện ngược. Tiểu chủ nhân dùng kiếm múa chữ, nương theo các động tác đó, có lẽ tránh được dây đàn.”
Dù Tư Đồ Phong chưa giao chiến với Ma Giáo, nhưng nghe ám vệ Cửu nói thì cũng hiểu sơ sơ. Võ công cao siêu tới mức nào cũng phải theo quy tắc và có sơ hở. Huyền Mặc Thần Công dùng dây đàn giết người cũng không ngoại lệ. Hiển nhiên nơi này từng có vị thế ngoại cao nhân am hiểu môn võ công này và nghĩ ra cách đối phó. Nghe xong, y ngứa ngáy gỡ hai thanh kiếm trên giá xuống. Bỏ không nhiều năm, hai thanh kiếm vẫn sắc bén vô cùng, sáng loáng như gương.
Ám vệ Cửu nói, “Thuộc hạ từng nghe Minh chủ nói, Kiếm Môn chỉ có chưởng môn có thể dùng song kiếm, nhưng không rõ tại sao.”
Tư Đồ Phong thích thú đáp, “Song kiếm chỉ có tiến không có lùi, có công không có thủ, ra chiêu thì nhanh, nhưng bị hạn chế bởi khoảng cách ba thước. Nhất tâm lưỡng dụng (cùng một lúc chú ý tới hai chuyện), tay trái vung tay phải múa, không thể phóng khoáng như dùng một kiếm. Người thường không làm được, ngược lại còn bị hại. Nhìn hai tay tiểu gia đây.” Y xoay cổ tay vung kiếm bên trái, lưỡi kiếm soi sáng chữ Tiểu Triện “Là” trên vòm động, lại xoay bàn tay vung kiếm bên phải, chiếu vào chữ “Lưỡi đao”.
“…” Ám vệ Cửu nhìn một lát, chợt thấy tư thế cương nhu kết hợp này rất quen mắt, nửa thật nửa giả. Tư Đồ Phong nhíu mày, “Sao giống Thất Tinh Bát Bộ của đạo sĩ Võ Đang thế nhỉ?” Y chậm rãi làm lại một lần, tới khi nhuần nhuyễn mới tiếp tục. Quả nhiên không cần chú ý tới dây đàn chẳng chịt, chỉ cần múa kiếm theo các chữ Tiểu Triện trên lưỡi kiếm hắt ra, y đã tự nhiên tránh được lưới nhện dây đàn.
Không rõ kiếm được tạo ra vì Tư Đồ Phong, hay Tư Đồ Phong vì kiếm mà sống. Kiếm trong tay y có vẻ không giống bình thường, rạng ngời rực rỡ như rồng thiêng ngao du. Giữa ánh kiếm, trông y cũng không giống người thường, như Trường Giang Hoàng Hà trút xuống, như hồng hạc vút lên cao, khiến người ta nhẹ nhàng và thanh thản.
Ám vệ Cửu để ý tượng đá đánh đàn — Lúc Tư Đồ Phong múa kiếm, tượng đá và vách đá phía sau lại xuất hiện những vết khắc mờ mờ. Tất nhiên Tư Đồ Phong mải miết không phát hiện, bất giác đã tiến tới gần tượng đá, vết khắc càng lúc càng sâu, càng lúc càng rõ.
Các vết khắc nối lại với nhau tạo thành chữ viết, ám vệ Cửu khẽ đọc, “Thiên trường địa cửu, mặc xa xăm.”
Khuôn mặt tượng đá và áo cà sa bị cắt qua, kiếm khí lao tới, đàn cổ chợt vỡ tung. Ám vệ Cửu kinh hãi, chớp mắt như trông thấy Tư Đồ Nhã chia năm xẻ bảy trước mặt hắn, “… Người đã vô tâm, ta cũng nghỉ.”
“Lưu lạc chân trời, người chẳng kể.” Mũi kiếm của Tư Đồ Phong quay ngược về, loang loáng vung trên vách đá, “Gió Xuân thổi sáo, quán rượu quen.” Giữa các khe hở thấp thoáng lộ ra cơ quan nối liền như bánh răng. Hai người vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra, vách đá chợt lùi sang ngang, ánh sáng chập chờn từ bên trong hắt ra, đập vào mắt — Chính là hang núi bao la, mờ mờ xuyên thấu qua hàng cây khô chằng chịt, rọi xuống một hồ nước.
Chính giữa hồ có một chiếc giường đá. Nằm nghiêng trên giường đá là một thiếu nữ trẻ, khuỷu tay chống cằm, đầu gối gấp lên, ngủ rất yên bình.
Tư Đồ Phong và ám vệ Cửu không hẹn mà cùng nín thở, đưa mắt nhìn quanh, hang núi này có không ít mỏm đá khắc đồ họa Thái Cực bốn mùa ngũ hành, đồ họa chân khí lưu chuyển trong kỳ kinh bát mạch cùng vô vàn biểu đồ khác. Có thể thấy, cô gái này là một thế ngoại cao thủ say mê võ học.
Thiếu nữ thình lình cất tiếng, “Tư Đồ Khánh?”
Tư Đồ Phong giật mình quay lại, chỉ thấy thiếu nữ đã mở mắt, ánh mắt sắc sảo tựa ánh chớp, vẻ mặt lại như đã thấu hiểu phàm trần và tiên giới, nét dịu dàng chính khí như tích tụ qua năm tháng, mang theo vài phần ngông cuồng và bi quan vì đã chứng kiến quá nhiều.
Thiếu nữ cười nói, “Hình như sư tổ ngủ lâu quá, con đã lớn thế này rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.